Chồng bạo lực, vợ cũng nên học “ngang cơ”
Đàn ông chỉ hùng hổ với kẻ yếu hơn mình, chứ gặp phải vợ “ngang cơ” thì biết điều ngay.
Chào chị Xuân Hồng – Nạn nhân “ăn” tát “cháy má”!
Đọc những tâm sự của chị, nói thật, tôi thấy chị đáng trách hơn là thương cảm. Cũng là phụ nữ, nhưng tôi thấy chị quá yếu đuối và chẳng chút bản lĩnh nào. Chị nhu nhược quá thế, bảo sao chồng chị càng được thể càng lấn tới.
Theo tôi, nếu muốn được tôn trọng, phụ nữ nói chung và chị Xuân Hồng nói riêng phải biết đấu tranh theo nguyên lý “mồm miệng thắng chân tay”. Còn khi mình đã nói lý lẽ hết mà chồng vẫn giở trò bạo lực thì “Anh có tay, tôi có chân”.
Chân tay phụ nữ yếu mềm không chống lại được chồng thì hãy cậy nhờ hội phụ nữ, công đoàn… Đâu đâu cũng có hội và có người bảo vệ phụ nữ cả. Tôi chẳng rao giảng lý thuyết suông đâu. Bởi chính tôi cũng đã giành được sự tôn trọng của chồng vì biết trân trọng giá trị bản thân.
Từ nhỏ, tôi được bố mẹ cưng chiều nhất nhà. Bố mẹ cho tôi học bơi, làm đẹp và học cả Aikido để bảo vệ bản thân. Hồi học sinh, tôi là cô nàng ngổ ngáo lắm. Mãi đến khi vào đại học, nhìn các cô gái nữ tính bên cạnh, tôi bị lây nét yêu kiều, mềm mại của đám bạn.
Khi yêu, tôi đã biến thành con người khác hẳn: nhạy cảm, hiền dịu nhưng vẫn cá tính. Tôi và anh ấy yêu nhau suốt 4 năm. Chúng tôi khá trái ngược tính cách. Anh ít nói mà cục tính. Tôi bướng bỉnh và nhí nhảnh.
Dù là trí thức nhưng anh nóng tính và hay ghen. Có lần bạn anh khen đôi chân tôi “ngon”. Người yêu tôi đã cho người bạn lĩnh trọn cú đấm vào mặt để chừa thói “loạn ngôn”.
Dáng người tôi khá chuẩn nên tôi thích mặc đồ sexy để tôn đường cong cơ thể. Anh nhiều lần trách cứ tôi. Anh muốn người yêu “kín cổng cao tường” giữa đám đông. Chỉ được hở hang trước mặt anh.
Anh thật là cố chấp. Nhưng tôi mặc kệ, người ta đẹp nên phô ra, chứ xấu thì phải đạy lại rồi. Mấy lần, anh đã giơ tay cao muốn tát tôi vì không nghe lời anh. Anh dọa: “Em cứ kiểu này về làm vợ anh thì no đòn”. Tôi cười nhạt: “Cứ chờ xem, rồi có khi anh mới là người phải thay đổi ấy chứ”.
Video đang HOT
Lúc tuổi 27 gõ cửa tôi, anh giục cưới. Tôi hãnh diện vì có được người yêu tâm lý. Ai dè, tâm lý của anh rất phức tạp. Kết hôn rồi tôi mới biết anh ưa “động tay động chân”.
Vừa thức dậy sau đêm tân hôn, anh tát tới tấp vào má vợ. Anh hầm hầm nói: “Dâu mới gì mà ngủ nướng tới 6 giờ sáng mới dậy hả?”. Tôi khóc hết nước mắt vì giận chồng. Tôi ức lắm.
Hôm trước tôi còn phải rửa mấy chục mâm cỗ tới tận khuya. Chồng thì lăn ra ngủ. Giờ dậy sớm hơn vợ được vài chục phút đã nổi đóa lên. Tôi dặn lòng: Đây là cái tát đầu tiên và cũng là cuối cùng mà chồng trút xuống vợ.
Được vài tháng sau cưới, chồng tôi đột ngột vào phòng đòi vợ đưa của hồi môn để đi chơi chứng khoán. Tôi nghĩ thời buổi kiếm từng đồng khó khăn, muốn đầu tư phải suy tính kỹ càng. Thấy chồng nóng vội, tôi từ chối.
Anh giơ tay lên định tát vợ. Nhanh như thoát, tôi túm lấy tay chồng nói: “Anh lại giở thói vũ phu à?”. Anh chẳng nói đạp cửa, trở xuống phòng khách.
Tối hôm ấy, tôi mua tặng chồng chiếc ví mới. Anh có vẻ thích lắm. Tôi kể cho anh nghe chuyện những người bạn đang nợ chồng chất do làm ăn thua lỗ. Tôi mở kênh tài chính chứng khoán để hai đứa cùng xem. Sau khi nghe vợ phân tích, anh đã hiểu sự cẩn trọng của tôi là cần thiết. Gia đình tôi lại “cơm ngon canh ngọt”.
Hai tháng trước, chồng tôi tự ý cho một người bạn cũ vay 40 triệu mà không bàn bạc với vợ. Nghe nói, anh bạn này thua cá độ. Nếu anh bạn ấy gặp khó khăn do hoàn cảnh xô đẩy mà vay tiền thì tôi chẳng nói làm gì. Đằng này con người đó quá “tệ nạn”. Tôi yêu cầu chồng đi đòi nợ.
Chồng tôi lại nêu cao tình “Anh em bè bạn hoạn nạn có nhau”. Sau hồi tranh luận, anh khùng lên cầm chiếc cốc trên bàn ném vào người vợ. Tôi nghiêng người né được.
Anh lớn tiếng chửi bố mẹ tôi không biết dạy con. Tôi giận quá nói: “Anh câm đi”. Thế là chồng lao vào định “thượng cẳng chân hạ cẳng tay” với vợ. Tôi chạy vào phòng ngủ đóng then trong lại.
Đập cửa rầm rầm không ăn thua, chồng tôi phá cửa xông vào đánh vợ. Tôi túm lấy tay của anh ta bẻ ngoặt ra đằng sau. Tôi bảo: “Anh muốn sống yên ổn hay thích giở võ hổ?”. Thấy yếu thế, ông xã tôi nín lặng.
Tôi tìm được việc làm nhân viên PR của một công ty liên doanh với nước ngoài. Thu nhập của tôi gần gấp 3 lương chồng. Tôi khéo léo mua quà tặng bố mẹ và em chồng. Cả nhà chồng nằm trong “liên minh gia đình” với tôi.
Vợ chồng tôi mà xảy ra bất đồng là y rằng mẹ và em chồng bênh tôi chằm chặp. Chồng tôi vì vậy mà sinh ra “nể vợ”. Đàn ông chỉ hùng hổ với kẻ yếu hơn mình, chứ gặp phải vợ “ngang cơ” thì biết điều ngay mà.
Câu chuyện tôi kể trên đây chỉ xảy ra khoảng một năm đầu sau ngày cưới của chúng tôi thôi. Còn giờ đây, sau 8 năm, gia đình tôi sống rất hạnh phúc với hai con nhỏ.
Từ kinh nghiệm của chính mình, tôi thấy phụ nữ nên biết bảo vệ bản thân trước bạo lực gia đình. Chị em không sợ yếu, chỉ lo thiếu tính cứng rắn thôi. Hạnh phúc gia đình nằm chính trong tay các chị em đấy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ra đi để quay về
Họ từng bên nhau với tình cảm của những đứa trẻ mới lớn, rụt rè, mong manh. Lớn lên, đã mang trong mình những thay đổi, nhưng tình yêu dại khờ ấy thì vẫn thế.
Song, anh là một chàng trai khó hiểu và có thể làm cho người con gái bên cạnh mình phát điên vì thái độ khi dửng dưng, lúc lại mãnh liệt và cũng không giấu giếm sự đào hoa như một trò khoe mẽ của cậu chàng sắp trưởng thành. Anh vẫn bảnh bao cặp kè, đi chơi với người con gái khác. Với anh, kết hôn hay phải có trách nhiệm với gia đình, với người mình yêu chỉ như bản giao kèo chẳng có mấy uy lực.
Không chịu đựng được điều này lâu hơn, chị đi lấy chồng, hấp tấp như chạy trốn điều gì bất mãn.
Biết tin, anh bỏ lên khu du lịch gần đó, thuê phòng và đơn độc vùi mình chơi bời mất vài ngày. Mãi sau mới tìm được thăng bằng cho cuộc sống vắng người mình yêu. Hạnh phúc tuột khỏi tầm tay anh mới hay giá trị của nó.
Điện thoại ông bác trong Vũng Tàu gọi đến đúng lúc anh muốn thay đổi: "Giỏi như mày lo gì, cứ vào đây với bác". Anh khoác ba lô lên vai đi luôn chẳng gợn lăn tăn suy nghĩ, còn gì níu kéo đâu.
Ngày tháng qua đi, yêu thương kia bị vùi lấp trong đống đổ nát của thời gian. Mọi chuyện dần đi vào quên lãng, họ ở quá xa nhau, mỗi người đều đã có lối đi riêng và chẳng thể nào ngó sang nhau mà quan tâm, hỏi han được nữa.
Thế nhưng, một buổi chiều tà, vô tình đi dạo, anh bỗng thấy hình như dáng chị lấp ló phía bên kia con đường, bờ vai nghiêng mang theo chiếc túi nhỏ. Anh đứng khựng lại, dụi mắt, rồi tự nhủ: "Chắc không phải! Cô ấy vào đây làm gì đâu, chỉ là ảo ảnh thôi...".
Một ảo ảnh chẳng hềdễ chịu, để đêm về trong căn phòng rộng, anh thấy lòng mình sao băng giá, trống trải đến rợn người... Quá khứ chợt ùa lại, anh mơ màng chìm mình trôi vào nỗi nhớ. Nơi mà tiềm thức có một khoảng lặng với cảm giác thật thân thuộc. Nơi hai người chia sẻ mọi buồn vui, chỉ với đôi tay nắm chặt, với miệng cười tươi và ánh mắt trao nhau. Lúc này, anh mới hiểu rằng, không dễ quên những yêu thương thủa nào. Ba năm phiêu lưu mãi, anh quyết định quay về.
Một ngày anh nhận được tin nhắn từ chị "Em mời anh một tách café nhé!".
Chiều nhạt nắng, quán nằm ở con đường mệnh danh là phố café nổi tiếng, với những bản nhạc không lời như lặng lẽ, mênh mang. Họ ngồi đối diện, lặng im. Tất nhiên là không còn những ngón tay đan, chỉ còn ánh mắt ngước nhìn rồi cụp xuống bối rối. Anh nhìn chị, nở nụ cười kém tự nhiên. Chị ngoảnh mặt nhìn ra phía cửa sổ, ngoài trời gió thổi, những ngọn gió lao xao, như vắng niềm yêu thương...
Qua bạn bè anh được biết, hôn nhân vội vã của chị không được xây dựng trên nền tảng yêu thương nên đối lập nhau hoàn toàn. Chẳng cãi cọ nhưng họ sống dật dờ như những chiếc bóng xa lạ. Chồng chị đã tìm cho mình một chốn khác để gửi gắm tâm sự, để chị lại trong căn nhà vốn không có tiếng trẻ thơ.
Tim anh run lên thương cảm, tự nhận mình cũng có một phần lỗi. Anh đã chìa tay ra nắm đôi bàn tay chị, chia sẻ.
Họ lại đến bên nhau khi đã đi qua bao mùa yêu, qua bao mùa chia ly, những tưởng đã vĩnh viễn chia hai đường. Hạnh phúc đang dần được xây bằng những viên gạch vỡ, bằng khổ đau mất mát trong tim, bằng nước mắt và bằng cả những phán xét, khen chê... Họ đã phải đi một vòng quá xa, quá gập ghềnh để thêm tin rằng những người thực sự yêu nhau sẽ lại về bên nhau, và họ ra đi là để quay về.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ, chồng và ngày lễ tình nhân Trước Valentine một tuần, chồng đã rụt rè nhắn tin hỏi về mong ước của vợ. Hậm hực vì chồng kém sáng tạo, vợ liền bảo "Muốn điên!". Chồng thật thà: "Điên thế nào?". Vì câu hỏi ấy mà vợ bật cười nghĩ cách tổ chức một ngày thật điên rồ cho cả hai. Vợ lên mạng tìm socola rồi đặt mua cả...