“Chọn người như ba mà lấy”
So với nhiều người đàn ông khác, ba tôi không bằng một góc của người ta, không chức quyền, không giàu sang, không thành đạt, không to cao vạm vỡ. Nhưng ít ra, với những người phụ nữ trong gia đình tôi, ba là người đàn ông vĩ đại nhất thế gian này.
Cái hồi ba mẹ còn tán nhau, nghe đâu ba hay phì phèo điếu thuốc để làm thơ, đến lúc lấy mẹ về, tôi mon men ra đời thì ba bỏ hẳn thuốc vì sợ ảnh hưởng đến con nhỏ. Đã vậy, rượu bia ba không đụng đến một giọt, ba minh chứng ngược lại cho cái lý “nam vô tửu như cờ vô phong.”
Lúc gặp gỡ ban đầu, mẹ chẳng thèm để ý tới ba, mẹ cao ráo xinh đẹp trong khi ba nom già nua và xấu trai lắm. Thế mà, duyên số đưa đẩy thế nào, ba gặp ông bà ngoại, lọt vào mắt xanh của hai người. Ông ngoại nhất nhất nói với mẹ “chỉ có thằng này là được”. Mẹ chẳng hiểu cái “được” mà ông ngoại chấm là sao, khi mà ba chẳng có gì nổi trội so với đám trai làng dập dìu trước ngõ.
Có ông bà ngoại hỗ trợ, ba dần dần chinh phục trái tim mẹ. Mẹ nhận ra, ở con người ấy có khối điều hay ho, tài giỏi mà những người cùng trang lứa không có. Cho đến bây giờ, mẹ vẫn bảo, ba là chọn lựa đúng đắn nhất trong cuộc đời của mẹ.
Nhờ sự lựa chọn tuyệt vời đó, chị em tôi lần lượt ra đời.
Nhà nội vốn có truyền thống học giỏi nhưng không có điều kiện để học hành đến nơi đến chốn. Ba học lực xuất sắc, văn hay chữ đẹp nhưng phải nghỉ học từ năm lớp mười. Thi thoảng gặp bạn ba, mấy chú vẫn hay đùa “Ba con không học, chứ học hành tới nơi chắc phải làm to.” Nhìn ánh mắt đầy tôn trọng của họ dành cho ba, tôi thấy tự hào lắm lắm.
Ba ở nhà phụ nội mấy năm rồi xung phong đi bộ đội. Khi trở về, ba đã hơn ba mươi tuổi và mang theo một vết thương ở đầu. Huân chương kháng chiến treo ở góc nhà chẳng giúp được gì trong cuộc mưu sinh nhưng nó là minh chứng cho những năm tháng tuổi trẻ sống hết mình.
Lập gia đình, ba lại bắt đầu gồng gánh cho gia đình nhỏ. Ba làm đủ nghề để kiếm sống từ rà tìm phế liệu, xay gạo, buôn bán…
Ba vốn cẩn thận, đặc biệt trong việc chăm con. Mùa hè miền Trung nóng nực, tối đến cái nóng còn theo sát. Chị em tôi nằm ngủ thường để quạt ở đầu giường từ hôm đến sáng. Có lúc nằm ngủ mê man, chợt nghe tiếng lục đục, hóa ra, ba bê mấy chậu nước đặt trước quạt vì sợ con gái khô da.
Thời tiết chỉ hơi se lạnh, con cái nhà hàng xóm tung tăng đi ngoài đường, chị em tôi buộc phải ở trong nhà, áo ấm khăn quàng kín mít. Ba sợ mấy đứa bị cảm.
Video đang HOT
Lúc học tiểu học, hai chị em tôi thường dắt tay nhau đi bộ. Mỗi lúc trời mưa, ba lấy mảnh áo mưa che vội vào người rồi hốt hoảng đi đón chúng tôi. Dù ở cách xa mấy, tôi vẫn có thể nhận ra dáng đạp xe của ba, trên đầu đội chiếc nón tơi, tay cầm chiếc áo mưa cho hai chị em, khuôn mặt lo lắng, thất thần. Về đến nhà, thể nào ba cũng ướt nhẹp trong khi hai chị em tôi khô ráo.
Thế nhưng, ba cực kỳ nghiêm khắc và khó tính. Nếu làm một phép so sánh, có lẽ ba là người cha nghiêm khắc nhất so với những người cha của bạn bè từ nhỏ đến lớn của tôi.
Lúc nhỏ tới giờ, ba luôn hạn chế chị em tôi đi chơi, nhất là buổi tối. Ba khó tính đến nỗi bạn bè của chúng tôi đều e ngại khi đến chơi nhà. Tôi đã từng mường tượng trẻ con rằng, ước gì ba của mình được như ba của bạn này bạn kia, chiều con như vầy. Để rồi càng lớn, càng nhận ra rằng, chính sự nghiêm khắc của ba đã rèn giũa chúng tôi nên người, rèn sự bản lĩnh và tỉnh táo trước mọi điều không hay trong cuộc sống.
Ba hay vì người khác, hay thương người quên cả mình, nhiều độ mẹ giận lắm vì lòng tốt của ba. Ví như, năm nào đó ba đi khám bệnh, có người bệnh cần máu kịp thời, ba chẳng ngần ngại hiến máu cho người ta. Về nhà, ba giấu mẹ vì sợ mẹ lo, nhìn vẻ mặt xanh xao của ba, mẹ chẳng nỡ trách cứ.
Lúc trước, khi điện đài còn chập chờn, chưa có mạng lưới như bây giờ, mỗi lần cúp điện, nguyên cả xóm ngồi chờ ba. Chẳng hiểu sao, thanh niên trai tráng không thiếu nhưng chẳng ai đủ dũng cảm và hiểu biết để trèo lên sửa. Mỗi lúc thấy ba lúi húi trèo thang sửa điện, tôi đứng từ xa, mắt dõi theo không yên, giận luôn mấy anh mấy chú trong xóm.
Ba không bao giờ trau chuốt vẻ ngoài cho mình và cũng không hề khuyến khích chúng tôi điều ấy. Tôi từng có cảm giác xấu hổ khi ba xuất hiện trước mắt bạn bè tôi với vẻ nhàu nhĩ, xộc xệch. Tự hỏi sao ba chẳng thơm phức và chỉnh chu, bóng láng như ba của người ta. Hỏi rồi cũng tự trả lời, vì chị em mình nên ba như thế. Ba luôn bảo, vẻ ngoài chẳng quan trọng, người ta tôn trọng mình vì cái bên trong mình có chứ không phải bộ đồ bên ngoài. Càng lớn, tôi càng tự hào về ba.
Nếu được vẽ một bức tranh về ba, tôi không thể vẽ hình ảnh một người cha bác sĩ mặc áo blu trắng tinh, một người cha giáo viên mực thước, một người cha thành đạt chức cao vọng trọng. Tôi chỉ vẽ người cha chân thực với bàn tay thô ráp, gương mặt khắc khổ, mái tóc điểm màu thời gian, sẽ điểm tô nhiều nhất là mồ hôi. Mồ hôi ướt áo mỗi khi ba chở hàng cho người ta, mồ hôi lấm tấm khi ba hì hụi ngồi sửa đồ, mồ hôi chảy dài khi hai cha con ngồi đợi tàu tiễn tôi lúc tôi vào thành phố… Có nhiều lắm mồ hôi ba đã rơi, cũng nhiều lắm yêu thương ba dành cho cả gia đình, cho mẹ và mấy chị em tôi. Tất thảy đều không đong đếm được.
Mẹ chỉ nói với chúng tôi một câu ngắn gọn rằng, lấy chồng, hãy chọn người như ba mà lấy.
Theo Dantri
Chồng lập quỹ đen khi vợ đang mang thai
Những lời lẽ ngụy biện cho sự vắng nhà, những lí do để lấp liếm cái quỹ đen của chồng và cả những lúc bỏ cô đêm vắng ở nhà một mình của Nguyên đều vì một lẽ: anh đang có bồ.
Cẩm (Yên Phụ, Tây Hồ, Hà Nội) đang mang thai. Còn vài tháng nữa là sinh nhưng nhiều lúc nghĩ cô vẫn thấy tủi thân lắm. Tất cả cũng chỉ vì điều kiện kinh tế của vợ chồng cô khó khăn mà thôi.
Cô và Nguyên - chồng cô, chỉ là những người làm công ăn lương bình thường. Lương của 2 người khi bình thường cũng phải co kéo lắm chứ có được rộng rãi đâu. Nhà cửa thì chưa có, sống giữa đất thành phố đắt đỏ này, cái gì cũng phải cần đến tiền. Cuộc sống đã chẳng mấy dễ dàng lại càng khó khăn hơn.
Trước đó, để có tiền dành nuôi con, Cẩm thường xuyên phải làm thêm việc. Cô còn mang việc về nhà làm đến tận khuya. Nhưng giờ vác cái bụng bầu thế này cô chẳng thể cố gắng được nữa, tiền để dành thì đã chi tiêu hết rồi.
Nghĩ cũng tủi thân vô cùng khi bản thân mang bầu mà không được như các bà mẹ khác, không được uống sữa bầu thường xuyên, thậm chí nhiều khi thèm ăn món gì lắm nhưng vì nghĩ nó đắt, Cẩm lại chép miệng bảo thôi.
Quần áo cho bé, cô cũng chẳng dám sắm gì nhiều, bây giờ quần áo trẻ em cũng đắt gần bằng quần áo người lớn chứ ít gì. Cô đành gọi điện về cho mẹ ở quê, nhờ mẹ xin quần áo cũ của các bé dưới đó, có lẽ khi nào sinh chỉ mua thêm chút quần áo sơ sinh mà thôi.
Thời gian gần đây, Nguyên lại liên tục kêu ca công việc chán nản và thu nhập giảm sút khiến Cẩm lo lắng càng thêm lo lắng. Cô cũng không thể trách chồng vì đó là lí do khách quan, cũng không phải anh muốn thế. Nhưng khi anh mang khoản tiền chỉ bằng một nửa trước kia về đưa cho cô chi tiêu thì cô thật sự bàng hoàng, không nghĩ nhà mình lại có thể rơi vào hoàn cảnh tồi tệ thế này.
Lo đến thắt lòng nhưng nhìn chồng mệt mỏi, uể oải, Cẩm lại chẳng dám kêu ca, phàn nàn gì. Có lẽ anh cũng trong tình trạng chẳng khá khẩm gì hơn cô. Anh cũng khổ tâm lắm khi là người đàn ông mà không lo được cho gia đình.
Vì sợ con ra đời mà không có tiền để chi tiêu những khoản tối thiểu nhất, Cẩm đành gắng gượng nhận việc ở công ty về nhà làm thêm. Đang mang bầu 7 tháng mà đêm nào Cẩm cũng đi ngủ lúc 12 giờ, 1 giờ sáng, sáng ra lại dậy sớm tất tả đi làm.
Cẩm không hề biết rằng trong lúc cô mang thai, Nguyên đã âm thầm lập quỹ đen để nuôi bồ (Ảnh minh họa).
Đã nghèo thì chớ nhưng có hôm cô thấy chồng xách về một đống đồ, nào là quần áo, giày dép, cả nước hoa nữa. Cẩm hỏi thì Nguyên cười tươi như hoa: "Anh đang được sếp để ý, dạo này sếp hay gọi anh đi tiếp khách cùng lắm. Cho nên phải đầu tư phần nhìn chứ em. Không có cũng phải đầu tư, vì tương lai con em chúng ta mà. Anh phải vay nợ anh đồng nghiệp để sắm đồ đấy, thế nên chắc 2 tháng tới anh không có lương đưa em rồi. Em cố gắng nhé, anh cũng không muốn thế đâu. Mình chịu khó qua thời gian khó khăn này là mọi chuyện sẽ tốt đẹp ngay thôi!".
Cẩm nghe mà bàng hoàng cả người, vậy là những chi tiêu của cả nhà giờ một mình cô phải gánh vác ư? Nhưng biết làm sao được nữa, trong lòng cô cũng nhen nhóm hy vọng công việc của Nguyên sẽ thuận buồm xuôi gió. Cô không mảy may nghĩ gì tới chuyện chồng lập quỹ đen như nhiều người đàn ông khác từng làm...
Từ đó Nguyên thường xuyên vắng nhà và đi sớm về khuya. Nhìn chồng bận rộn đến không có thời gian ăn cơm, Cẩm cảm động khi Nguyên một lòng vì gia đình, vợ con như vậy.
Nhưng một lần, Cẩm phát hiện trong túi của chồng có hóa đơn lên đến tiền triệu của một nhà hàng sang trọng. Cô hỏi thì anh đáp: "Anh đi tiếp khách với sếp, phải thanh toán cho sếp để lấy điểm mà em!".
Cẩm cũng hơi nghi ngờ, vì mấy cái việc thanh toán này sếp đâu nỡ để nhân viên nghèo làm. Sếp không trả thì đã có quỹ công ty không phải sao? Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô. Còn cô vẫn tin chồng.
Đêm đó cũng như những đêm của mấy tháng gần đây, gần 12 giờ đêm Cẩm mới rời công việc ra đi nghỉ. Lúc này, Nguyên vẫn chưa về. Bất hạnh thay, lúc cô vào nhà tắm thì chẳng may bị trượt chân ngã.
Ôm bụng bầu 7 tháng đang quặn lên từng cơn đâu, Cẩm cố lê lết đến lấy được chiếc điện thoại, bấm số máy quen thuộc của chồng. Mãi đến cuộc gọi thứ ba, Nguyên mới nghe máy.
Chưa kịp để cô nói câu gì, Nguyên đã quát: "Sắp về rồi, đang bận công chuyện, đừng gọi nữa!" rồi cúp máy. Đợi phải đến nửa tiếng mà không thấy chồng về, cực chẳng đã Cẩm lại phải làm phiền cô bạn thân tới nhà đêm hôm để đưa đi bệnh viện.
Cẩm sinh non, may mà vẫn có thể nuôi được con trong lồng kính, điều đó cũng an ủi cô phần nào, nếu không cô sẽ ân hận suốt đời. Khi Nguyên đến thì mọi chuyện đã xong xuôi, Cẩm đã được đưa đến phòng hồi sức.
Nguyên hỏi han qua loa vợ và con mấy câu rồi lấy cớ đi xem mặt con để ra ngoài. Điện thoại của anh sơ ý để quên trong phòng, thấy có tin nhắn đến, Cẩm tò mò mở ra xem vì không biết đêm khuya còn ai nhắn tin cho chồng mình.
Từng dòng chữ như nhòe đi trong làn nước mắt của Cẩm: "Lần sau anh phải ở với em cả đêm đấy, không được bỏ về giữa chừng như hôm nay đâu nhé!".
Đến giờ thì cô đã hiểu tất cả. Những lời lẽ ngụy biện cho sự vắng nhà, những lí do để lấp liếm cái quỹ đen của chồng và cả những lúc bỏ cô đêm vắng ở nhà một mình của Nguyên đều vì một lẽ: anh đang có bồ.
Nghĩ tới bản thân vò võ thời gian qua, nghĩ đến suýt mất đi đứa con thân yêu, nước mắt Cẩm lại chảy dài. Cô thương con và xót xa cho cảnh ngộ của mình vô cùng.
Theo Afamily
"Vợ đẹp lắm, anh cứ ngồi ngắm cho hết đói!" Cưới nhau được 6 tháng, vợ vẫn không chịu vào bếp, xoong nồi, bát đũa phủ đầy bụi, thậm chí đến cái bình gas vẫn đầy ắp. Thật sự đến bây giờ chồng mới ngấm câu nói của mẹ: "Vâng, vợ đẹp lắm, anh cứ ngồi ngắm cho hết đói!". Từ khi lấy vợ về đến nay, có lẽ người quen mặt vợ...