Chốn bình yên ở bản Mường Giang Mỗ
Ngủ trong nhà sàn giữa thiên nhiên rộng lớn, đi câu cá suối, leo núi và thưởng thức đặc sản núi rừng là những trải nghiệm khó quên dành cho du khách khi đến thăm bản Giang Mỗ, Hòa Bình.
Cách thành phố Hòa Bình khoảng 10 km, bản Giang Mỗ, xã Bình Thanh, huyện Cao Phong từ lâu đã là điểm đến đầy hấp dẫn, thu hút đông đảo du khách trong nước và quốc tế. Bản nằm khép mình trong thung lũng dưới chân núi Mỗ. Cuộc sống êm đềm của hơn một trăm hộ gia đình người Mường tuy đơn sơ nhưng lại cuốn hút du khách bởi nét văn hóa trong sinh hoạt và lối kiến trúc nhà sàn hiện còn lưu giữ nhiều dấu ấn của nếp nhà Mường cổ trước đây.
Xa xa, những mái nhà nép mình vào chân núi.
Dạo bước trên con đường uốn lượn từ ngoài đường chính vào đến cuối bản, bạn sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của núi rừng hoang sơ. Giữa không gian khoáng đạt của cảnh sắc, du khách sẽ bắt gặp những ngôi nhà sàn dựa lưng vào núi hoặc xây trên mảnh đất cao theo kiểu nhà rùa được dựng quây quần bên nhau, thể hiện tính gắn kết cộng đồng gắn liền với phong tục, tập quán và đời sống sinh hoạt của người dân bản Mường.
Người Mường Giang Mỗ rất hiếu khách. Bạn có thể ghé thăm và ở lại bất cứ ngôi nhà nào trong bản. Những người đàn ông trong bản lúc nông nhàn thường tiếp đãi khách lạ tới chơi nhà bằng tiếng sáo du dương. Bên vò rượu cay thơm đậm đà, chủ nhà tâm sự với khách đường xa những nét độc đáo trong phong tục tập quán, văn hóa của người dân nơi đây. Tuy nhiên, đa số đồng bào Mường sống tại đây ít mặc quần áo dân tộc. Mặc dù vậy, họ vẫn lưu giữ, bảo tồn nguyên vẹn những nét truyền thống đặc trưng, đậm đà bản sắc dân tộc.
Video đang HOT
Bữa ăn đậm chất núi rừng thể hiện tình cảm yêu mến của chủ nhà đối với khách.
Người Mường bản Giang Mỗ luôn sẵn lòng đãi đằng khách quý những sản vật của núi rừng bằng nguyên liệu tự trồng trọt, săn bắt được như xôi nếp nương, xôi cẩm, thịt lợn cỗ lá, thịt trâu lá lồm, gà rừng, măng đắng, cá suối đồ, rượu cần, rượu chuối… Tất cả được chủ nhà chế biến thành những món ăn truyền thống, bày biện khéo léo trên những tàu lá xanh, thể hiện sự trân trọng, gìn giữ nét đẹp trong văn hóa ẩm thực xa xưa của dân tộc. Những sản vât của núi rừng và sự nhiệt tình, hiếu khách của dân bản luôn làm hài lòng, đê lại những ân tượng tốt đẹp trong lòng du khách.
Phụ nữ Mường rất giỏi đan lát, dệt thêu, chăm lên nương rẫy nên thường tự tay làm ra những sản phẩm thủ công truyền thống như mây tre đan và thổ cẩm để giới thiệu đến khách du lịch.
Phụ nữ và trẻ em bản Mường giản dị trong lao động hằng ngày.
Người dân Giang Mỗ thường lưu giữ nét văn hoá văn nghệ dân gian qua các tiết mục ca múa nhạc Mường cổ trong những ngày hội làng, với tiếng chiêng, tiếng kèn, tiếng trống. Bên cạnh đó, du khách khi đến với bản còn được tham gia vào các sinh hoạt thường ngày của người dân như lên rẫy, câu cá suối và săn thú rừng.
Du lịch đến thăm bản Giang Mỗ, du khách có thể kết hợp ghé thăm những địa điểm gần như tượng đài chiến công diệt xe tăng của Anh hùng Cù Chính Lan, Bảo tàng không gian Văn hóa Mường, khu du lịch Hồ Hòa Bình, hoặc cảng du lịch Thung Nai…
Theo VNE
Ngày vẫn trôi về phía cũ
Em ngốc nghếch không chịu hiểu rằng Lọ Lem và hoàng tử chỉ có ở trong chuyện cổ tích, còn nơi em đang sống là hiện tại.
Sớm nay thức dậy, cơn gió lạnh bất chợt ùa vào phòng khiến cho lòng em lại ngổn ngang bao nỗi buồn vui xưa cũ. Em lật lại cuốn nhật ký nhỏ, trang giấy thơm ngày nào giờ đây đã phảng phất thứ mùi ố mốc của thời gian. Em vẫn có thói quen gìn giữ và nâng niu tất cả những món quà và những điều liên quan đến kỷ niệm. Có lẽ bởi vậy nên ngày hôm nay khi nhìn lại cuốn nhật ký, có biết bao nhiêu thứ cảm xúc chẳng thể gọi nên lời.
Hơn một năm đã trôi qua, ngần ấy thời gian không là dài những cũng chẳng phải quá ngắn, ấy vậy mà không biết vì lẽ gì em vẫn chưa thể quên anh. Đôi lúc em hay thầm ước ao rằng giá mà quá khứ của hai chúng ta bớt ngọt ngào đi một chút, nếu như vậy thì có lẽ ngày hôm nay dẫu cho vẫn còn buồn bã nhưng trái tim em đã chẳng bị nỗi nhớ kia dày vò.
Cuộc tình ấy bắt đầu đẹp biết bao nhiêu thì khi kết thúc lại trái ngang và đớn đau từng ấy. Có lẽ đó chỉ là môt giấc mơ, mà đã là giấc mơ thì không bao giờ có thể trở thành sự thực được và khi đã qua đi rồi thì người ta chỉ còn biết ngồi ở hiện thực để ngẩn ngơ tiếc nuối cho những gì vừa mới gặp trong mơ. Trong giấc mơ ấy anh là chàng hoàng tử nắm lấy tay cô bé Lọ Lem là em chạy tung tăng trên triền đê sông Hồng mùa hoa lau trổ bông trắng muốt. Trong giấc mơ ấy em cười hạnh phúc lắm, bởi vì ngỡ rằng mình đã may mắn tìm được tình yêu đích thực, tìm được chốn yên bình để trái tim nương náu đến hết cuộc đời.
Đôi khi kỷ niệm cứ tìm về khiến trái tim em nhức buốt (Ảnh minh họa)
Nhưng em ngốc nghếch không chịu hiểu rằng Lọ Lem và hoàng tử chỉ có ở trong chuyện cổ tích, còn nơi em đang sống là hiện tại, là chốn mà trước khi quyết định gắn bó với nhau thì người ta phải tính toan. Vậy là hai đứa mình chia tay nhau giống như cái lẽ đời nó vốn thế. Vậy là em chua chát hiểu ra bài học vỡ lòng của mối tình đầu dẫu đẹp nhưng lắm trái ngang.
Sau ngày mình chia tay, em một mình tự khóc, tự đau và rồi lại tự vuốt ve vết thương nơi ngực trái. Em cay đắng dõi theo hạnh phúc mới của anh, thứ hạnh phúc mà đã không còn xuất hiện bóng hình em. Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được tất cả những cảm giác mà em đã phải trải qua kể từ cái ngày đen tối ấy, bởi dẫu cho khi bắt đầu anh yêu rất thật nhưng anh cũng nhanh chóng quên hết mọi ký ức một khi đã buông tay. Chỉ còn mình em tự đối diện với những kỷ niệm cứ thỉnh thoảng lại ùa về từ miền quá khứ. Hơn một lần em đã băn khoăn tự hỏi phải chăng khi yêu một người là ta đã trao cho người ấy cái quyền được làm tổn thương trái tim mình?
Hơn một năm đã trôi qua, những dòng chữ, những vần thơ trong cuốn nhật ký vẫn vẹn nguyên, duy chỉ có tình yêu nơi anh là thay đổi. Còn em vẫn đang học cách chấp nhận thực tại bởi vì dẫu có cố níu kéo thì cũng chẳng bao giờ em thay đổi được bất cứ điều gì. Em và anh giờ đã là hai con người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt, chẳng bao giờ có thể chạm được vào nhau.
Chỉ còn mình em tự đối diện với những kỷ niệm cứ thỉnh thoảng lại ùa về từ miền quá khứ (Ảnh minh họa)
Sớm nay gió lạnh tràn về hòa cùng nỗi nhớ anh càng khiến cho lòng em trở nên tê buốt. Em cố gắng nén tất cả những cảm xúc trong trái tim bé nhỏ của mình lại và gói ghém tất cả những kỷ vật cũ mang cất đi. Có lẽ đó là cách duy nhất để nỗi buồn, để quá khứ thôi không trở về ám ảnh con tim và khiến em càng trở nên tội nghiệp. Giá mà những ký ức kia cũng chỉ là những nét bút chì để em có thể dễ dàng tẩy xóa chúng đi thì hay biết mấy, nếu vậy thì mọi thứ đã trở nên thật dễ dàng.
Rồi sau này nhất định em sẽ gặp được một người con trai yêu em thật sự, người mà có thể sẵn sàng hy sinh và làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho em. Nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ em quên được mối tình đầu mộng mơ nhưng cũng nhiều ngang trái ấy. Em không biết phải làm sao để những ngày tiếp theo trong cuộc đời mình không còn trôi về phía cũ, không biết phải làm sao để hình bóng anh thôi lẩn khuất trong những ngõ ngách ở trong trái tim mình.
Theo VNE
Nếu một ngày ta chán nhau... "Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim". Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau... Hai, ba hôm nay cứ 22h là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện...