Choáng với thầy dạy tiếng Anh
Hôm đi cà phê, thầy nhất định đòi ngồi với… thằng đực rựa duy nhất của nhóm! Sau đó, thầy nói chuyện với thằng bạn của tụi em vô cùng tình cảm, kết cục là thầy ôm và tỏ tình luôn với nó…
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Nhóm em gồm 4 đứa con gái và một đứa con trai, cùng vào công ty làm một lượt, nên tự nhiên chơi thân với nhau. Tụi em đều từ độ tuổi 23 đến 26, có đứa đang có bạn trai, có đứa mới chia tay, có đứa thì bạn trai chơi với nhau lâu rồi nhưng chưa tỏ tình. Môi trường đi làm, có bạn bè cũng đỡ lắm, chỉ vẽ nhau nhiều cái. Em không biết các bạn sao, chứ em thì rất quý tình bạn này.
Mấy tháng trước, công ty em có chính sách nâng cao tiếng Anh cho nhân viên, cả nhóm ghi danh đi học, rất vui. Trong các giáo viên dạy tiếng Anh có một thầy là người nước ngoài, đẹp trai lắm chị ạ. Em để ý thấy các bạn nữ trong lớp ai cũng ít nhiều xao xuyến, nhiều chị có gia đình vẫn “tút tát”, áo quần son phấn lộng lẫy mỗi bữa thầy dạy. Em biết không tới mình, nên cũng bình thường.
Nhưng trong nhóm em, nhỏ H. say nắng thầy mạnh nhất. Hễ nghe ai nói gì đến thầy, nó đều chạy lại hóng. Giờ làm việc buổi chiều chưa hết, đã lật đật chạy ra nhà vệ sinh trang điểm, sửa soạn để chuẩn bị vô giờ học là ngồi ngay bàn đầu tiên. Cả nhóm đều thấy nó “tia” thầy, nên mới bàn nhau rủ thầy đi chơi chung, cà phê thôi, để tạo cơ hội cho nó. Thầy nhận lời liền. Hôm đi cà phê, thầy nhất định đòi ngồi với… thằng đực rựa duy nhất của nhóm! Sau đó, thầy nói chuyện với thằng bạn của tụi em vô cùng tình cảm, kết cục là thầy ôm và tỏ tình luôn với nó.
Khỏi nói, cả lũ choáng toàn tập! Nhỏ bạn em khóc quá trời, bỏ luôn lớp học tiếng Anh. Nhóm em đứng trên bờ vực tan vỡ, em không biết làm sao để vượt qua vụ này, đâu phải chỉ riêng chuyện tình cảm, tụi em còn công việc mà…
Video đang HOT
Ngân Hạnh (TP.HCM)
Em Ngân Hạnh thân mến,
Bây giờ thì cơn choáng chắc đã qua, em và các bạn có thêm một trải nghiệm khó quên trong quan hệ xã hội của mình. Rõ ràng, hiểu người khác là một chuyện khó, khó lắm, phải không em? Thương cô bạn em, say mê người ta mà không hề hiểu rõ về người ấy, chắc là thất vọng nặng nề lắm. Cũng có một hy vọng, rằng tình cảm ấy chưa đủ để gọi là “yêu”, đó chỉ là cảm xúc ban đầu, đối với vẻ đẹp bên ngoài của một người mình bất chợt gặp trên đường đời. Cảm giác có thể rất mãnh liệt, như khi ta vô tình hít phải một mùi hương cực mạnh, hay hoa mắt bởi một dải màu quá rực rỡ, thu hút. Nhưng cảm giác ấy sẽ qua khi mình bình tĩnh lại và nhận ra bản chất của mọi chuyện.
Vấn đề của nhóm em bây giờ là xử lý hậu quả của cơn choáng như thế nào. Nếu tan tác rã rời, bỏ cuộc, coi như thời gian học tiếng Anh của các em phí hoài, dang dở. Nếu mặc kệ cô bạn đang choáng của mình loay hoay, thì cũng tội nghiệp bạn.
Vậy nên, nhóm em cần nói chuyện với nhau. Cứ tạm bỏ qua anh chàng duy nhất của nhóm, để các cô gái ngồi lại xem bây giờ cả nhóm nên xử sự thế nào. Mục tiêu của công ty là giúp nhân viên sử dụng tốt tiếng Anh, đâu phải để giúp nhân viên tìm người yêu. Mình học thì tốt cho mình, tốt cho công việc. Còn nếu cảm giác thất vọng mạnh quá, không học nổi, thì chỉ nên có một cô bạn thích thầy giáo bỏ lớp thôi, các thành viên còn lại phải tiếp tục học.
Chuyện giữa thầy và bạn trai kia là chuyện riêng của hai người, xét ra thì không ảnh hưởng gì đến nhóm em lắm. Khi nhóm thống nhất được ý kiến, xác định được phương hướng rồi, thì mọi việc sẽ đơn giản hơn. Lúc ấy, có đi chơi cùng nhau, chuyện hỏi thăm “tình cảm” của bạn trai kia là bình thường, chia sẻ cũng được, không chia sẻ cũng không sao. Cũng không nên túm tụm bình phẩm, đưa chuyện, nói xấu trong công ty, không hay. Đây không phải là câu chuyện ai đó “giựt bồ” của ai, mà là chuyện sở thích, chọn lựa của mỗi người. Cứ nhẹ nhàng thôi em nhé. Em và các bạn sẽ trưởng thành hơn sau cú choáng này.
Hạnh Dung
Theo phunuonline.com.vn
Thắp lửa cho mình
Làm sao để trông mình có vẻ năng động, nồng nàn, ấm áp hơn? Làm sao để mọi người nhìn mình và nói chuyện với mình, chứ không lướt qua như thể mình là một bức tường phẳng lì trơn láng vô cảm?
Kính gửi chị Hạnh Dung,
Em là một cô gái buồn, không phải em tự nhận, mà những người gặp em, nói chuyện với em đều nói "sao em buồn vậy". Lâu lâu em hỏi lại: "Ý nói là em buồn tẻ hả?", người ta chỉ cười cười thôi.
Em 30 tuổi, nhìn lại mình, cũng thấy cuộc sống kém vui thật. Em từng có người yêu, chia tay năm 23 tuổi, khi ra trường. Từ đó đến nay đã 6 năm, em không quan tâm đến ai nữa. Em sống bình thường, không có nhu cầu hẹn hò hay phải có đôi có cặp. Má em nói không lo lấy chồng, coi chừng ở giá. Em thấy, thời này nhiều người lập gia đình rất muộn. Em tự lập, có nghề nghiệp, có đời sống riêng, không phải phụ thuộc ai cả chuyện vật chất lẫn chuyện tình cảm, nên chẳng băn khoăn gì.
Thật lòng thì khi ngẫm nghĩ, so sánh lại, hồi đi học và có người yêu, em thấy cuộc sống sôi động hơn, cảm xúc nhiều hơn. Giờ thì chuyện gì cũng bình bình. Nhìn trong gương, em thấy diện mạo của mình già dặn, chững chạc hơn, nhưng em có vẻ không háo hức, không nhiệt thành với chuyện gì nữa. Em sợ mình sẽ nguội lửa, rồi thì thờ ơ với mọi sự.
Làm sao để trông mình có vẻ năng động, nồng nàn, ấm áp hơn hả chị? Làm sao để mọi người nhìn mình và nói chuyện với mình, chứ không lướt qua như thể mình là một bức tường phẳng lì trơn láng vô cảm? Em không muốn lại vồ vập yêu đương, rồi lên bờ xuống ruộng vì đau khổ hay bị phản bội, cũng không muốn mình như hộp đồ ăn bị bỏ quên trong tủ lạnh không ai nhớ, không ai muốn cầm đến. Em phải làm sao đây?
Minh Yến (TP.HCM)
Em Minh Yến thân mến,
Khi trong lòng mình không còn gì để cháy lên nữa, thì làm sao mà lung linh, làm sao mà ấm áp được hả em? Vậy nên, muốn lung linh ấm áp, hãy giữ ngọn lửa trong mình. Nếu ngọn lửa ấy tắt rồi, em hãy thắp lại, tìm nhiên liệu cho nó, ấp ủ nó từng ngày từng giờ để nó trước tiên là sưởi ấm mình, sau nữa là tỏa ra ánh sáng lung linh ấm áp ấy quanh mình, ở những nơi mình đến.
Ngọn lửa thường thấy nhất là tình yêu. Nhưng tình yêu không phải là ngọn lửa duy nhất. Còn ngọn lửa của tình bạn thân thiết, còn đam mê yêu thích của mình với cuộc sống này: sách vở, âm nhạc, du lịch, thể thao... thậm chí lòng say mê với công việc cũng là một ngọn lửa. Không phải lúc nào mình cũng phăm phăm đi kiếm tình yêu, để yêu cuồng sống vội cho "bốc lửa". Em chỉ cần tự hỏi lòng xem mình yêu thích cái gì, khao khát gì, muốn làm gì. Chỉ cần dấn thân thực hiện điều mình yêu thích, em sẽ thấy hơi ấm niềm vui của lòng say mê.
Nhiều phụ nữ hay co mình, cho rằng sống như thế là đủ, luôn trong giới hạn an toàn, không nên mạo hiểm thử bất cứ gì. Cũng nhiều người cho rằng, phải giữ mình "an toàn" để chờ một tình yêu lớn của cuộc đời. Nhưng, đóng cửa cuộc đời lâu quá, làm sao các cơ hội có thể đến với ta, chưa kể sống mãi trong bình lặng, buồn chán, ta biến thành cơm nguội lúc nào không hay.
Theo chị, em hãy dấn thân, sống hết mình với tuổi trẻ, rồi em sẽ thấy kho nhiên liệu phong phú trong mình tỏa nhiệt. Một người có đam mê, sống nhiệt tâm sẽ có ngọn lửa nội tại, có sự ấm áp lung linh, có một nhịp cầu để có thể sẵn sàng kết nối với người khác. Rồi em sẽ thấy vui hơn, tận hưởng từng ngày của cuộc sống, không thờ ơ, lạnh nhạt với thanh xuân. Ít ai có thể bỏ qua một tâm hồn sống động, vui vẻ, hấp dẫn trước mắt, mọi người sẽ muốn trò chuyện với em, muốn khám phá em bởi những tài nguyên em đang có. Chúc em vui vẻ, ấm áp với chính mình và với mọi người.
Hạnh Dung
Theo phunuonline.com.vn
Cắn răng chi tiền cho bạn gái làm đẹp, tôi ôm hận khi biết sự thật phũ phàng từ em Bình phục sau ca phẫu thuật với diện mạo đẹp như hoa, cô ấy chuyển chỗ ở và tuyên bố chia tay tôi lạnh lùng. Tôi sững sờ không hiểu nổi vì sao. Thật lòng mà nói, đến giờ phút này, chưa bao giờ tôi thấy ngoại hình của bạn gái là vấn đề nghiêm trọng mặc dù tôi lại được người ngoài...