Choáng với lý do khiến gia đình bạn trai bắt anh không được bỏ tôi
Bản thân tôi cũng muốn nhân cơ hội này để bố mẹ bạn trai cho chúng tôi lời khuyên. Ai ngờ, khi tôi chứng kiến cuộc nói chuyện đó thì mọi thứ đã đổ vỡ…
Gia đình tôi có truyền thống theo ngành giáo dục. Ông bà, bố mẹ đều là nhà giáo đã công tác lâu năm. Ban đầu, mọi người trong gia đình cũng có ý muốn hướng tôi vào ngành đó cho công việc ổn định. Tuy nhiên, tôi lại đam mê âm nhạc nên theo học tại trường nghệ thuật. Gia đình tuy có chút buồn nhưng không ngăn cấm lựa chọn của tôi, luôn bên cạnh động viên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn.
Năm nhất Đại học, tôi quen anh, một chàng trai “lớp 13″, bằng tuổi tôi. Gọi là “lớp 13″ vì anh thi trượt đại học 1 năm và đang ôn lại. Qua trò chuyện, tôi biết có anh có ước muốn thi vào sư phạm. Tuy nhiên, gia đình anh phản đối chuyện này rất gay gắt vì ngành sư phạm giờ khó xin việc.
Anh đâu có chịu thua, ước mơ theo đuổi giảng đường của anh quá lớn nên bố mẹ phải chiều theo ý anh. Tôi được anh tin tưởng và tâm sự rất nhiều, càng thấu hiểu hơn những hy vọng của anh. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu anh là con của bố mẹ tôi thì tốt cho anh biết mấy.
Khi tôi học đến năm hai thì bạn trai nhận được tin đỗ sư phạm. Cả tôi và anh cùng vui sướng như những đứa trẻ được quà. Cũng trong ngày hôm ấy, anh ngỏ lời yêu với tôi. Thật ra, trong lòng tôi cũng đã mong chờ câu nói này của anh từ lâu. Tôi đồng ý mà không chần chừ.
Công việc nhiều ngập đầu khiến chúng tôi dễ cáu gắt, bớt quan tâm đối phương. (Ảnh minh họa)
Thỉnh thoảng, anh dẫn tôi về nhà anh chơi. Hai bác rất quý mến tôi và tác hợp cho hai chúng tôi. Anh là người biết quan tâm, chiều chuộng tôi, lại có chí thăng tiến trong sự nghiệp. Tôi những tưởng mình sẽ có một tương lai viên mãn với anh.
Video đang HOT
Chúng tôi cứ bên nhau hạnh phúc như vậy 2 năm trời. Năm cuối Đại học, tôi đi biểu diễn nhiều hơn, vừa lấy kinh nghiệm, vừa có thêm nhiều mối quan hệ. Anh cũng bận rộn với kì thực tập đầu tiên nên hai đứa không dành nhiều thời gian cho nhau. Công việc nhiều ngập đầu khiến chúng tôi dễ cáu gắt, bớt quan tâm đối phương.
Tôi đi biểu diễn được nhiều anh chàng theo đuổi, anh thấy vậy thì ghen tuông. Cứ thế, những trận cãi vã xảy ra thường xuyên. Tôi không chịu đựng được nữa nên nói lời chia tay. Trong cơn giận dữ, anh đồng ý mà không hề níu kéo. Tôi đau khổ đến tột cùng, nhưng sau 1 tiếng đồng hồ bình tâm lại, tôi nhận ra mọi việc chưa phải không có lối thoát. Lấy lại tinh thần, tôi đến nhà anh tìm anh để nói chuyện cho rõ ràng, để tôi và bạn trai cùng có cơ hội làm lại.
Đến căn nhà của anh, tôi ngần ngừ không vào. Nhưng khi nghe trong nhà có tiếng bố mẹ và anh đang nói chuyện, có nhắc đến tên tôi nên tôi mạnh dạn bước vào. Bản thân tôi cũng muốn nhân cơ hội này để hai bác cho chúng tôi lời khuyên. Ai ngờ, khi tôi đứng bên ngoài chứng kiến cuộc nói chuyện đó thì mọi thứ đã đổ vỡ.
Tôi chào hỏi cho có rồi bỏ về nhà ngay lập tức, mặc cho anh chạy theo, gọi tên tôi. (Ảnh minh họa)
Mẹ bạn trai liên tục mắng anh bồng bột, không biết suy nghĩ trước sau. Tình yêu nam nữ chỉ là cái phù du, làm sao “mài” ra để nuôi thân được. Nếu anh không lấy tôi, làm sao anh tìm được một gia đình tốt hơn để thăng tiến trong công việc. Gia đình tôi sẽ giúp anh nhiều, để anh như “diều gặp gió”, trở thành người thành đạt với ngành học mà anh đã lựa chọn. Anh cãi lại rằng không chịu được tính khí của tôi, mẹ anh nói sẽ giúp chúng tôi giảng hòa nên anh cũng xuôi theo.
Tôi “sốc” toàn tập trước cuộc nói chuyện của hai mẹ con anh, rồi tôi bước vào nhà trong ánh mắt sững sờ của mọi người. Tôi chào hỏi cho có rồi bỏ về nhà ngay lập tức, mặc cho anh chạy theo, gọi tên tôi. Về đến nhà, tôi giam mình trong phòng tối. Anh với gia đình bên ấy gọi điện, đòi gặp mặt để giải thích nhưng tôi nhất mực từ chối. Tôi nghĩ chẳng có gì để giải thích cả. Thứ tình cảm “lãng xẹt” tôi giữ gìn mấy năm qua cũng nên kết thúc ở đây thôi.
Hương Nhu / Theo Trí Thức Trẻ
Rồi cũng phải mỉm cười cho qua thôi vì chẳng ai khóc mãi được...
Cuộc sống là một vòng luẩn quẩn không bao giờ dừng lại, chỉ có bạn phải chuẩn bị đủ tinh thần để chạy theo nó, đón nhận cả những điều tốt đẹp nhất, cả những đau thương nhất.
Có những con người rất kì lạ, sống theo cảm xúc, theo những yêu thương mong manh, thả lòng vào những yêu thương lung lạc, không biết đường đến mà cũng không thông đường về, mù quáng theo trái tim lỗi nhịp, dù nhịp ngắn hay nhịp dài, vẫn luôn tin đó chính là cung bậc của yêu thương. Yêu thương là sự tự do của trái tim, chả ai ép bạn phải yêu người đó, vậy mà chỉ vì một ánh mắt, một lời nói, và đôi khi chỉ là một cái chạm nhẹ giữa những người xa lạ với nhau...
Vậy mà đan xem mãi thành những nhung nhớ, những trò chuyện vắn tắt không đầu không đuôi, rồi thành thói quen thành cảm xúc không thể thiếu, bắt đầu muốn chiếm trọn, muốn đánh đổi cả con tim... nhưng rồi một ngày mọi hy vọng chuyển thành thất vọng... vì không phải cứ ta vì người thì cũng sẽ vì ta.
Thứ bội bạc nhất trong cuộc đời này chính là tình cảm, nó là thứ có thể đến và đi bất cứ lúc nào, chẳng có sự chuẩn bị nào, lúc ta không ngờ nhất nó lại đến, khiến tim ta hạnh phúc vui vẻ bao nhiêu, cuộc sống đáng sống biết bao nhiêu... đến lúc con người ta ngủ quên trên cảm xúc... tình cảm tự dưng biến mất, ta lại càng không ngờ, vì thế mà chúng ta chao đảo muốn bỏ luôn cả thế giới này vì một người không đáng.
Ai cũng nói cuộc sống đâu chỉ có tình yêu, bạn còn có rất nhiều thứ để đấu tranh để gìn giữ, vốn dĩ cuộc sống khắc nghiệt lắm rồi, ngày nào bạn cũng phải chạy đua không ngưng nghỉ, còn bé thì ra sức học hành, lớn lên rồi thì cơm áo gạo tiền, vất vả mưu sinh, chăm sóc gia đình, rồi cha mẹ... bao nhiêu chuyện đau đầu, bao nhiêu điều phải nghĩ, không có tình yêu cũng đâu có sao...Phải vậy không?
Sao người ta ai ai cũng muốn tìm kiếm tình yêu đích thực, để làm gì? Để sau những giông bão cuộc đời, sau những mệt mỏi của cuộc sống, sau những lỗi lầm của yếu đuối... con người ta còn một nơi để về, để tựa đầu vào vai một người nói rằng ta đã quá mệt mỏi, an ủi ta một chút được không.
Nhưng tình yêu đích thực thì hiếm mà những cái na ná tình yêu thì quá nhiều, nên người ta cũng nhầm lẫn một đôi lần, một đôi lần đó lại tạo nên những kí ức đau thương, thành những cảm xúc đau đớn, thành những vết sẹo mãi không liền miệng,... hóa ra tình yêu lại thành mang thêm một gánh nặng cho cuộc đời.
Tôi cũng đã yêu như thế, mù quáng trao cả con tim cho cái na ná gọi là tình yêu, muốn bất chấp muốn đánh đổi cả thế giới này chỉ vì muốn ở bên người ta thương, yêu đến tổn thương sâu sắc, đến đánh mất lí trí, lòng tự trọng, đổi lại ta được gì ngoài đau khổ tủi nhục... Yêu đến nỗi muốn nhìn thấy mỗi ngày, nếu thấy nhớ dù ở xa vạn dặm cũng muốn chạy đến cùng người, yêu cứ như hơi thở nếu không thở nữa có thể chết ngay tức khắc...
Nhưng rồi một ngày, giữa Sài Gòn xa lạ, người đẩy tôi ra khỏi vòng tay, lang thang giữa dòng người xa lạ... mệt mỏi, cô đơn, không còn chút sức lực nào tôi mới nhận ra rằng, không thể yêu như vậy được nữa...
Cuộc đời dù hức tỉnh ra rồi, nhưng đau khổ không vơi, có hiểu ra đó nhưng muốn quên cũng không dễ, có người sẽ quên nhanh, nhưng cũng có người phải mất cả đời. Nếu một ngày cảm xúc lại bắt đầu với một hình bóng khác, con tim lại tranh đấu, lại bắt đầu tổn thương, lại trở về vị trí cũ... mãi mãi không thể hiểu ra.
Thời gian khôi phục lại trái tim rất lâu, rất đau đớn, lại trở thành vết sẹo, mỗi khi trái gió trở trời lại hành hạ đau nhức không thôi. Bức tranh cuộc đời, mảng sáng thì ít mà mảng tối lại quá nhiều... con người ta càng ngày trở nên vô cảm, chỉ muốn chơi đùa với cảm xúc của người khác, một người thì nhân danh tình yêu đánh đổi mọi thứ, một người nhân danh lòng cao thượng mà sẵn sàng rũ bỏ hết trách nhiệm mà mình đã nói ra.
Chẳng ai tốt cả, nếu nói có lỗi thì ai cũng có, nếu nói không có lỗi thì cũng đúng chả ai có lỗi cả... tự chịu trách nhiệm đời mình đi, cái gì cũng có giá của nó, cái giá phải trả tùy những sai lầm bạn vấp ngã... tự đứng lên, ngẩng cao đầu tiến về phía trước, tiếp tục sống, tiếp tục ăn ngon, tiếp tục làm việc... và một lúc nào đó lại tiếp tục yêu. Khoảnh khắc tốt đẹp sẽ tạo nên cho bạn những kí ức đáng nhớ, khoảnh khắc tồi tệ sẽ là bài học nhớ đời.
Cuộc sống là một vòng luẩn quẩn không bao giờ dừng lại, chỉ có bạn phải chuẩn bị đủ tinh thần để chạy theo nó, đón nhận cả những điều tốt đẹp nhất, cả những đau thương nhất. Cuối cùng vẫn phải mĩm cười, đâu có khóc mãi được...chẳng có mảng đời nào đầy nước mắt, cũng không có mảng đời nào toàn nụ cười, sống hãy biết chấp nhận.
Theo Phununews
70 cuộc gọi nhỡ trong đêm Valentine và tin nhắn cuối: "Anh ơi... máu chảy nhiều quá... Em..." Phượng vội vàng lấy xe phóng đến địa chỉ mà bạn nói. Trên đường đi cô gọi thêm chục cuộc nữa nhưng vẫn không thấy người yêu bắt máy. ảnh minh họa Long và Phượng yêu nhau khi cả hai học năm thứ 3 đại học. Lúc đó đưa người yêu về ra mắt bố mẹ nhưng ngay lập tức bị gia đình...