Choáng vì chàng quá “ki”
Vừa quay ra gọi cô bán hàng gọt cho quả ổi, Thư sững sờ khi chàng gạt đi, “Thôi đừng, ổi ở đây đắt lắm, tận 20k/quả đấy”.
Cho đến giờ Thư vẫn nhớ như in anh chàng mà phòng Thư ưu ái tặng cho cái tên “công tử Grăngđê”. Ban đầu, khi chàng ta mới lân la cưa cẩm Thư, nhìn vẻ bề ngoài thư sinh, ưu nhìn và ăn nói cũng từ tốn, Thư cũng hơi hơi có cảm tình. Nghe lời các bạn khuyên, Thư cũng thử tiếp xúc xem sao. Nhưng ngay lần đi uống nước đầu tiên, Thư đã thấy ngán đến tận cổ.
Chả là hôm đó, hết giờ làm thì nhận được điện thoại của “công tử” hẹn tối qua đón đi uống cà phê. 8 giờ tối, chàng xuất hiện trong bộ đồ mới, bảnh bao hơn hẳn ngày thường. Điều kỳ lạ là qua quán cà phê nào chàng cũng không dừng xe, kể cả khi Thư gợi ý quán nọ, quán kia, chàng đều tìm đủ lý do từ chối. Nào là quán này ồn, quán kia quá đông đúc… Cuối cùng, chàng “chốt hạ” ở một quán trà bát bảo bên lề đường. Chàng hớn hở khoe với Thư: “Trà bát bảo ở đây ngon lắm, em uống thử xem”.
Cũng chưa bao giờ đi uống trà bát bảo như thế, với lại chưa kịp phản ứng, chàng đã tấp xe vào vệ đường nên Thư cũng đành bước vào quán trà vỉa hè trong lần hẹn hò đầu tiên với “công tử”.
Một đĩa hạt dưa, 2 cốc trà bát bảo – đó là những gì chàng order khi vào quán. Ít khi cắn hạt dưa, Thư gọi với theo, “cho cháu quả ổi”, chưa kịp dứt lời, chàng đã quay ra hỏi người bán hàng “Ổi bao tiền hả cô”, “20k/quả”. Chàng lắc đầu “thôi, đắt thế, không phải gọt nữa”, rồi quay về phía Thư, chàng lấp liếm: “Ổi ở đây vừa đắt lại vừa không ngon, đừng ăn nữa em ạ”. Dù hơi choáng nhưng Thư vẫn cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong long thì rủa thầm: “không biết ai cắt rốn cho hắn nữa”. Mới đi chơi buổi đầu, dù gì thì cũng có hơi hướng của một cuộc hẹn hò, thế mà chàng ta lại dẫn Thư vào ngay quán trà vỉa hè, tổng thiệt hại hết 16k không hơn không kém.
Sau “bữa tiệc” trà bát bảo hôm đó, Thư cảm thấy không còn lý do gì để gặp gỡ, tìm hiểu với chàng trai này nữa dù chàng vẫn lẽo đẽo theo “trồng cây si”. Thậm chí, có lần, vì Thư quá thờ ơ nên chàng cũng nhắn tin hỏi “Em hãy cho anh một lý do để anh có thể quên em”. Thư chỉ cười thầm, “chẳng lẽ mình lại nói toẹt ra”. Còn các bạn Thư khi nghe chuyện thì không thể nhịn cười, có người còn đùa rằng, “chàng này có khi Grăngđê sống lại cũng phải gọi bằng cụ”.
Với Thư, dù sao chàng cũng chỉ mới cưa cẩm nhưng Hà thì bi đát hơn nhiều vì gặp phải chàng người yêu mắc bệnh… kibo. Yêu nhau gần một năm nhưng chẳng bao giờ thấy chàng mua tặng Hà một món quà nào có giá dù thu nhập của chàng cũng phải ngót nghét nghìn đô/tháng. Những ngày lễ dành cho phái nữ, anh ta cũng lặn mất tăm với ti tỉ lý do khiến Hà không ít lần ngượng chín người khi bạn bè hỏi đến.
Hà thà chia tay chứ không thể cố giữ tình yêu
với một anh chàng Grăngđê như thế (Ảnh minh họa)
Vừa nhận lời yêu nhau được 2 tuần thì đến ngày lễ 20/10, thế mà ngày quan trọng ấy, anh ta lại lặn mất tăm. Tận chiều tối mới thấy nhắn tin chúc mừng vì anh đang đi công tác ở xa, không về kịp. Mặc dù hứa lúc về sẽ có quà đền bù sau nhưng những lời hứa đó cũng nhanh chóng tan theo mây khói. Mấy hôm sau gặp nhau, anh chàng vẫn cư xử bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Cứ nghĩ chàng bận việc nên nhiều khi cũng mắc bệnh… hay quên, vả lại, Hà cũng ngại hỏi. Mới yêu nhau chưa bao lâu, thật chẳng ai dám mở mồm ra đòi quà người yêu, khéo người ta lại nghĩ mình yêu người ta chỉ vì cái… ví thì đúng là oan gia. Nghĩ vậy, Hà cũng đành cho qua.
Thế nhưng, đến sinh nhật Hà vào ngày 15/12, rồi dịp lễ 8/3, Hà bắt đầu lờ mờ nhận ra “âm mưu” vắng mặt của chàng. Ngày sinh nhật, chàng cũng cố gắng thức khuya để gửi tin nhắn chúc mừng người yêu khi đồng hồ điểm sang ngày mới. Tất cả chỉ có thể, cả ngày sinh nhật chàng cũng không thèm “lộ diện”. Ở xa nhau chưa đầy 50 cây số, thế mà chàng kêu là xa quá, lại không trúng vào ngày nghỉ nên không thể lên được. Đó là sinh nhật đầu tiên của Hà kể từ khi cô chính thức có người yêu, nên dù ít dù nhiều, Hà cũng háo hức chờ đợi một điều gì đó ở “nửa kia” của mình.
Video đang HOT
Mà không chỉ riêng Hà, ngay cả mấy cô bạn cùng phòng, mấy đứa bạn thân của Hà cũng tò mò chờ đợi và hồi hộp không kém. Thế nhưng, kết thúc sinh nhật thứ 23 cũng là lúc Hà bẽ bàng, xấu hổ với bạn bè. Dù mọi người cũng tế nhị không nhắc đến nhưng Hà biết, đằng sau đó sẽ bao lời thắc mắc, là ánh mắt thương hại dành cho cô. Nhìn bạn bè khoe “chiến lợi phẩm” do bạn trai tặng, Hà chỉ thấy buồn. Cả tuần sau, Hà dỗi, không thèm gọi điện nhắn tin liên lạc. Mãi cuối tuần mới thầy chàng mò lên, gãi đầu gãi tai với lý do “hôm đó anh hết tiền”.
Một lần, hai lần, nhưng đến ngày 8/3 thì đúng là quá tam ba bận, Hà chẳng thể huyễn hoặc mình để giữ vững tình yêu với anh ta được nữa. Lần này, chàng lại lấy ra một lý do khác “Hôm đó anh uống rượu say, cả ngày hôm sau mệt, không thể dậy nổi”. Chẳng phải mong một món quà giá trị ở chàng, cũng không phải vì cô ưa hình thức nhưng dù sao, những cái tối thiểu như vậy mà chàng cũng “ki cóp” được thì Hà không hiểu nổi. Hà đành nói lời chia tay dù đó là kết cục cô không hề muốn.
Theo BDVN
Nỗi lòng của một đứa con lầm lỡ
Phạm nhân Đàm Văn Trung
Đàm Văn Trung cất tiếng hát khiến cả hội trường như vỡ òa trong những giọt nước mắt. Ngồi bên dưới, tôi đã thấy nhiều nữ phạm nhân đưa ống tay áo lau mắt. "Con đã về đây bên mẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từ tấm bé..."
Lời ca cứ như cất lên từ trong tận cùng của nỗi ân hận, xót xa của một đứa con lầm lỡ được Đàm Văn Trung viết và thể hiện không chỉ cho mình mà cho tất cả những đứa con đã có quá khứ lầm lỡ như Trung. Đằng sau những lời ca ấy, là một câu chuyện đời rất buồn, được Trung kể lại giữa một chiều mưa. Nước mắt vì thế mà cũng chan hòa với nước mưa mặn chát...
Vào tù và... mất vợ
"Tôi viết bài này chính là để thể hiện nỗi lòng của tôi và tất cả các phạm nhân từng mắc tội với cha mẹ. Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn..." - Đàm Văn Trung đã nói một câu mở đầu cuộc trò chuyện với tôi như thế khi tôi nói, rất thích bài hát mà đêm qua Trung đã thể hiện.
Nhìn Trung, dáng dấp thư sinh, gương mặt hiền lành, và đặc biệt là giọng hát cao, khỏe nhưng rất đỗi tình cảm của Trung đã ám ảnh tôi khiến thật khó để tôi có thể nghĩ rằng cách đây 7 năm, con người này đã mắc một cái tội rất đáng lên án, nhất là đối với một người đàn ông, đó là tội buôn bán phụ nữ.
Trung kể rằng, người con gái mà Trung trực tiếp đứng ra môi giới để bán sang Trung Quốc thực chất là một gái bán hoa. Làm lâu năm, nhan sắc không còn nữa nên lượng khách của cô ta cứ vơi dần. Điều đó đồng nghĩa với việc số tiền kiếm được cũng ít đi.
Đúng lúc này, một người bạn của Trung ở bên kia biên giới đang có nhu cầu tìm gái phục vụ trong một nhà hàng. Anh ta đã nhờ Trung săn hàng giúp mình. Vì đã từng có "quan hệ" với cô gái kia nên Trung không ngần ngại hỏi thẳng cô ta. Tất nhiên, muốn cô ta đồng ý, Trung đã vẽ ra một tương lai khá sáng sủa và nhàn hạ
Phạm nhân Đàm Văn Trung trong một tiết mục tự biên tự diễn
Và màn kịch hoàn hảo Trung vẽ ra đã khiến cô gái này mờ mắt, nào là cứ sang đó đi, chưa tính tiếp khách thì lương cứng cũng đã được 5 triệu một tháng và "nếu không thấy thích hoặc thấy không thỏa đáng thì lại về". Nghe Trung nói vậy, cô ta tin và đồng ý ngay. Cá đã cắn câu. Trung điện thoại cho bạn bên Trung Quốc về đón "hàng". Hai ngày sau gã bạn này có mặt ở biên giới để đưa cô gái đi.
"Thời gian đầu khi cô ta mới sang, em và cô ta vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau, nhưng một thời gian sau thì em mất liên lạc với cô ấy". Tưởng thế là êm chuyện. Không ngờ trong một đợt Công an nước bạn truy quét ổ mại dâm của nhà hàng, nơi cô gái kia đang "làm việc", cô ta bị bắt và được đưa về Việt Nam. Khi bị Công an hỏi, cô gái này đã khai ra người lừa mình sang đó là Đàm Văn Trung và làm đơn tố cáo Trung tới cơ quan Công an đã lừa gạt, bán cô ta sang biên giới.
Trung bị bắt đúng thời điểm chỉ vừa cưới vợ được 3 tháng. Cô vợ trẻ bị sốc không khóc nổi, cô không ngờ chồng mình lại có mối quan hệ phức tạp như vậy và cái án 7 năm tù chồng cô phải trả nợ pháp luật đã khiến một người phụ nữ trẻ như cô thấy cuộc đời như lao vào ngõ cụt.
"Ngày vợ em vào thăm em ở trại tạm giam, em nói với cô ấy là thôi em đừng chờ anh nữa, làm vợ một thằng tù thì chịu nhiều điều tiếng khổ sở lắm, rồi sống một thân một mình vò võ đợi chồng khác nào chôn vùi tuổi thanh xuân. Em nói thì nói vậy thôi chứ vẫn mong cô ấy đợi chờ em vì bọn em đã vượt qua bao nhiêu rào cản để đến được với nhau. Đúng như em mong muốn, cô ấy khóc và quả quyết sẽ đợi em về. Thậm chí cô ấy còn hỏi em là có thể đăng ký kết hôn với người đang chấp hành án trong tù không, bởi em cưới cô ấy nhưng chưa đăng ký kết hôn. Em xúc động lắm và cũng thấy yên lòng vì có một người vợ chung tình".
Nghe vợ quả quyết như vậy, Trung như được tiếp thêm sức mạnh, 7 năm quả là dài nhưng cũng thật ngắn nếu con người ta có niềm tin để sống và hy vọng. Nhưng cuộc đời đôi khi là những trò đùa dai dẳng, cô vợ trẻ của Trung chỉ lên thăm anh ta trong thời gian ở trại tạm giam, còn khi chuyển về thụ án ở Trại giam Phú Sơn 4, không một lần nào người vợ này tới thăm.
Một lần, nhận được bức thư của vợ gửi vào, Trung hồi hộp, run rẩy bóc thư ra xem. Nhưng Trung đã chết lặng ngay sau đó, bởi đó không phải là một lá thư động viên, cũng không phải là những dòng giải thích lý do vì sao cô ấy không xuống thăm Trung. Vỏn vẹn vài chữ viết nguệch ngoạc: "Em không thể đợi anh được nữa. Đừng trách em!".
Dù tin vào tình yêu của người con gái mà Trung đã vượt qua rất nhiều khó khăn để cưới được cô nhưng Trung vẫn linh cảm rồi cái ngày này sẽ đến. Song không bao giờ Trung nghĩ nó lại đến nhanh và đột ngột đến thế. Kể từ khi đó Đàm Văn Trung biến thành con người khác hẳn, ngang tàng, đôi khi còn tỏ ra lì lợm.
Có những đêm, nhìn bạn tù xung quanh say ngủ từ lúc nào nhưng con mắt anh ta vẫn mở chong chong. Trung bảo, anh không dám trách người vợ trẻ, nhưng giá như cô có thể hy sinh vì anh ta một chút nữa thì cuộc đời này, ngàn lần anh ta phải ghi xương khắc cốt.
"Nếu còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc"
"Con đã về đây bên mẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từ tấm bé. Về với lời ru à ơi, à ơi. Con đã nhận ra dáng mẹ từ xa. Xiêu xiêu gánh rau trĩu nặng vai gầy. Giọt mồ hôi nuôi tôi từ tấm bé. Quặn thắt lời ru lơi lả cánh cò. À ơi, ơi à ơi". Trong dịp ân xá mồng 2/9 vừa qua, nhiều phạm nhân trong trại đã cố gắng phấn đấu để có được may mắn là sớm trở về đoàn tụ với gia đình.
Đàm Văn Trung tự nhận mình không có được niềm vui đó bởi vì chán nản nên Trung chưa thực sự cải tạo tốt. Song chính không khí tưng bừng, hân hoan của nhiều anh em khác đã là nguồn động lực, tạo nên sự khát khao trong lòng Trung và cảm giác như chính mình đang có được cái may mắn đó vậy. Và trong một đêm không ngủ, Trung đã viết nên ca khúc "Về với lời ru" và được đánh giá cao trong đêm diễn "Tiếng hát tình đời" được tổ chức ở Trại giam Phú Sơn 4.
Nhà có 5 anh chị em. Ai cũng có gia đình riêng của mình nên chẳng thể có thời gian mà xuống thăm Trung. Trung cứ tự an ủi mình thế. Là con út trong gia đình nên Trung được mẹ yêu thương và quan tâm nhiều lắm. Bà rất muốn một lần vào trại giam thăm con nhưng vì say xe, đường sá xa xôi, hơn nữa lại tuổi cao sức yếu nên bà đã không thực hiện được ý định đó.
"Mỗi lần nghĩ đến mẹ là một lần trái tim em quặn thắt nỗi đau. Khoảng hơn một năm sau ngày em bị bắt, mẹ em đã trút hơi thở cuối cùng. Ra đi mà lòng bà không hề thanh thản vì không thể gặp được đứa con trai út. Gia đình không ai báo tin đó cho em thế nên dù mẹ mất đã được vài tháng trước đó mà em vẫn không hề hay biết gì". Chỉ đến khi một người anh em chơi với nhau ngoài xã hội vào thăm Trung, anh ta nói Trung mới hay biết.
Trung bảo thật khó để nói được cảm giác của anh ta lúc đó. Mất mát, đau đớn và hối hận đến tột cùng. Mẹ - người duy nhất mà Trung có thể bấu víu về tinh thần, điểm tựa duy nhất của anh ta khi được về lại xã hội giờ đã không còn nữa. Một điều đơn giản nhất là về chịu tang mẹ Trung cũng không thể làm được. Còn gì bất hạnh hơn thế? Chiều mưa Phú Sơn, những giọt nước mắt của một người đàn ông khóc mẹ dường như cũng khiến người đối diện thấy chạnh lòng.
Quả là đối với bậc sinh thành thì mọi đứa con dù trưởng thành đến đâu cũng vẫn là bé bỏng. Còn mẹ, Trung sẽ còn có chốn đi về. Giờ mẹ mất, Trung thấy mình bơ vơ, lạc lõng trong cuộc đời này. Anh em thì mỗi người một phận. Bằng chứng là họ đã không lên thăm Trung kể từ ngày anh ta bị bắt cho tới hôm nay khi mà Trung đã sắp mãn hạn tù. Vừa mặc cảm, vừa tự ti lại thêm một chút tự ái, Trung đã không liên lạc gì với gia đình kể từ khi đó.
Trung bảo nếu mình đi học đại học, hay đi làm mà cần sự giúp đỡ thì cũng không ngại, đằng này mình lại đi tù. Mình có tội thì mình phải chịu, khỏi cần liên lụy đến ai. Nghe thì tưởng là bất mãn nhưng tôi hiểu, Trung đã thực sự thất vọng và không còn niềm tin có thể trông chờ gì vào sự giúp đỡ của những người anh em ruột thịt trong gia đình.
Người duy nhất mà Trung có thể thấy nhẹ lòng mỗi khi nghĩ đến, đó là người mẹ đã mất của anh ta. "Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn" - Trung nhắc lại câu ấy trong những phút cuối trò chuyện cùng tôi. Mẹ thì chỉ có một, ai cũng hiểu điều ấy.
Những đứa con đang còn mẹ - đó là một hạnh phúc lớn lao nhưng không phải ai cũng nhận thấy. Trung đã tìm về bên người mẹ yêu thương của mình bằng những câu hát thực sự xúc động. Đó cũng là một cách để anh ta níu giữ hình bóng người mẹ để làm điểm tựa trong những ngày tháng tiếp theo
Theo An ninh thế giới
Lời sám hối của những kẻ sát nhân Hải và Hoàng trong trại giam Họ là hai phạm nhân còn rất trẻ nhưng đã từng là những kẻ sát nhân không ghê tay. Giờ đây, sau nhiều năm trả giá cho tội ác của mình thì sự sám hối và khát vọng làm người lương thiện lại trỗi dậy trong họ. Giá mà ngày trước... Nhìn cái dáng người nhỏ thó,...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Va chạm với xe đầu kéo, 2 học sinh lớp 9 tử vong tại chỗ

Bé 16 tháng tuổi bị ô tô của phụ huynh cán tử vong: Hậu quả từ vài giây bất cẩn

'Nhà báo ảo' lật lại vụ gây tai nạn của ông Đoàn Văn Báu, người trong cuộc nói gì?

Điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn ở xưởng sơn kèm nhiều tiếng nổ lớn

Người chăn cừu tử vong, nghi bị điện giật

2 xe máy va vào nhau bốc cháy, 2 người tử vong

Xe trung chuyển va chạm xe máy làm 1 người chết

Phát hiện thi thể 1 phụ nữ trong rẫy mía sau 3 tháng mất tích

Tìm thấy thi thể nam sinh mất tích khi tắm biển

Ba xe máy đâm nhau trên quốc lộ 21, một người tử vong

Quảng Nam: Thêm một học sinh huyện miền núi tử vong chưa rõ nguyên nhân

TP.HCM: Xôn xao clip nhóm người ngang nhiên chặn xe kiểm tra giấy tờ
Có thể bạn quan tâm

Xu hướng dã ngoại, cắm trại bằng ô tô gắn kết với thiên nhiên
Du lịch
08:40:35 12/03/2025
Hình ảnh Cảnh Điềm bình dân trên phim trường được yêu thích
Hậu trường phim
08:39:30 12/03/2025
Thủ đoạn buôn lậu của Chủ tịch Công ty Đất hiếm Việt Nam
Pháp luật
08:30:25 12/03/2025
Chọn 1 lá bài để biết trong năm nay bạn có nên đổi công việc không?
Trắc nghiệm
08:27:14 12/03/2025
Phiến quân bắt giữ 35 hành khách trong vụ tấn công tại Tây Nam Pakistan
Thế giới
08:17:47 12/03/2025
Cha tôi, người ở lại - Tập 11: Bố ruột trả bố nuôi 1 tỷ để đòi lại con
Phim việt
08:09:27 12/03/2025
Thêm một tựa game nữa giảm giá sập sàn trên Steam, khuyến mãi 90% cho người chơi
Mọt game
08:04:50 12/03/2025
Hoang mang tột độ: Kim Sae Ron bị công ty Kim Soo Hyun ép đi tiếp khách, uống rượu trước khi gây tai nạn?
Sao châu á
07:56:00 12/03/2025
Diễn viên Việt bị ung thư tuyến giáp giai đoạn 2
Sao việt
07:40:20 12/03/2025