Choáng váng với thú nhận của cô vợ ngoan hiền sau đêm động phòng
Lời thú nhận của vợ sau đêm động phòng khiến tôi choáng váng. Không ngờ, sau vẻ ngoan hiền ấy lại là một quá khứ đáng sợ.
Tôi quyết tâm tán đổ và cưới Mai bằng được cũng vì thấy em hiền lành, ngoan ngoãn. Ở cạnh Mai, lúc nào tôi cũng thấy mình thực sự là người đàn ông mạnh mẽ, có thể che chở cho em. Còn em lúc nào cũng nhỏ nhẹ, như một con thỏ con chính hiệu vậy.
Tôi là người đã trải qua nhiều mối tình, thú thực, lúc yêu tôi thích những cô nàng nóng bỏng, quyến rũ, sẵn sàng hết mình. Nhưng để lấy làm vợ, tôi thích mẫu phụ nữ hiền thục, đoan chính hơn. Chính vì thế, khi gặp Mai, tôi đã coi em là mục tiêu của đời mình.
Yêu nhau 5 tháng, tôi đưa Mai về ra mắt. Bố mẹ tôi ưng lắm, xét mặt nào Mai cũng đều tốt cả. Em nhẹ nhàng, nết na, công việc lại ổn định.
Mấy lần như thế, thấy mọi chuyện đều êm xuôi, tôi cầu hôn Mai. Khi cô ấy gật đầu đồng ý, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Thú thực, suốt đám cưới, tôi chỉ mong diễn ra nhanh nhanh, tôi rất háo hức được gần Mai. Nửa năm yêu nhau, chúng tôi chỉ dừng lại ở cái nắm tay, cái hôn là nhiều nhất, chưa bao giờ được làm gì hơn cả.
Đêm tân hôn, tôi thấy vô cùng háo hức, dù không phải lần đầu gần phụ nữ, nhưng với vợ, tôi thấy rất hồi hộp, trong người cứ lâng lâng. Nhìn Mai tắm xong, trên người là bộ váy ngủ thêu ren, tôi thấy yêu vô cùng.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Chúng tôi nhập cuộc khá dễ dàng. Tôi rất ngạc nhiên vì bình thường Mai rất rụt rè nhưng trong chuyện này lại có phần hoang dại. Cô ấy nóng bỏng, có lúc còn làm chủ cả tôi, tôi từ một người sành sỏi nhưng trước sự chủ động của vợ, tôi thành ra lòng ngóng, có lúc đờ người vì ngạc nhiên.
Mai kéo tôi từ trên giường, xuống đất, vào phòng tắm… cô ấy mạnh bạo, chẳng tỏ ra chút gì e dè, sợ sệt, lo lắng.
Mặc dù vậy, tàn cuộc, tôi vẫn thấy vết máu đỏ trên ga giường. Mai bẽn lẽn ôm lấy tôi. Tôi phần thì hạnh phúc, nhưng phần thì băn khoăn, không thể có chuyện cô ấy chưa làm thế bao giờ mà lại nhiều kinh nghiệm như vậy cả.
Tôi mang thắc mắc này truy vấn vợ. Vòng vo một hồi lâu, cuối cùng Mai thú nhận, trước kia thời đi học đã từng yêu 1 người, 2 người họ đã gần gũi nhau, nhưng chỉ bên bên ngoài, để Mai không mất “dấu vết” con gái.
Nghe Mai thú nhận mà tôi choáng váng, thật không ngờ, đằng sau vẻ hiền dịu ấy lại là một con người hoàn toàn khác. Tôi cảm thấy có gì đấy rất ghê sợ, giờ cứ nhìn thấy vợ là tôi lại nghĩ đến quá khứ của Mai. Tôi phải làm sao để xóa bỏ ám ảnh đó đi bây giờ?
Theo Phunutoday
Càng lớn càng mong mình bé lại...
Càng lớn càng không thể nói ra hết những gì mình suy nghĩ. Càng lớn càng e dè trong mọi hành động, lời nói. Càng lớn càng thấy bản thân khó hiểu, lúc thì chỉ muốn đi, lúc lại chỉ muốn nằm dài ở nhà vào cuối tuần sau những ngày học tập và làm việc mệt mỏi. Càng lớn càng muốn được bé lại. Nhưng nào có được đâu...
Có lẽ không chỉ tôi mà nhiều người thường không thích những cái gì lưng chừng: Lưng chừng hạnh phúc, Lưng chừng nước mắt, Lưng chừng cô đơn,... Nghe nó cứ giữa giữa, nửa nạc nửa mỡ, nửa nếp nửa tẻ, chẳng thiên về bên nào, chẳng thuộc về bên nào. Bỗng dưng một hôm, trong đầu tôi xuất hiện khái niệm "Tuổi lưng chừng". Tuổi 20 của tôi có phải đang được xếp vào trong khoảng "tuổi lưng chừng" ấy không? Tôi hiện nay không còn là cô gái tuổi teen mơ mộng, ngây thơ và trong sáng nhưng cũng chưa phải một người phụ nữ trưởng thành với quá nhiều lo toan của cuộc sống. Tôi hiện nay đang sống trong một cuộc sống lưng chừng, lo những nỗi lo lưng chừng và để cảm xúc thổi bay trong những tình cảm lưng chừng.
Ở cái tuổi của tôi, không phải hàng ngày suy nghĩ xem hôm nay sẽ nấu món gì cho cả nhà để đảm bảo đầy đủ chất dinh dưỡng, để món ăn không bị nhàm chán nhưng cũng không còn được vô tư đi học về là chỉ việc dọn cơm ra ăn nữa. Tôi phải tự biết lo các bữa ăn cho mình. Đã lâu rồi không còn biết tự chăm sóc bản thân bằng việc nấu những món mình thích nữa.
Ở cái tuổi của tôi, chưa thể độc lập làm mọi thứ mình muốn nhưng cũng không còn phụ thuộc hoàn toàn vào bố mẹ, làm gì cũng phải xin phép, bố mẹ đồng ý mới được làm. Có những việc tôi phải biết tự phân tích, đánh giá, cảm thấy hợp lí thì làm nhưng có những việc vẫn cần phải hỏi ý kiến bố mẹ hoặc người lớn tuổi.
Ở cái tuổi của tôi, chưa đủ điều kiện để đi du lịch đến bất kì đâu mình muốn nhưng cũng không còn phải đợi đến hè để bố mẹ cho đi du lịch nữa. Tôi có thể tự có một chuyến đi nho nhỏ cho riêng mình mà không cần phụ thuộc vào ai cả. Nhưng cũng đã lâu rồi tôi không đi chơi đâu đó xa xa, hay chỉ đơn giản là đi đến nơi mà tôi muốn...
Ở cái tuổi của tôi, tôi đang lo những nỗi lo lưng chừng. Chưa phải lo chu toàn giữa việc công ti và việc nhà, lo cho chồng cho con nhưng cũng không còn được như ngày bé, chỉ có đi học rồi về nhà phụ mẹ việc nhà, chẳng phải lo nghĩ gì nhiều. Bây giờ, tôi bắt đầu phải lo toan cho cuộc sống của mình. Sau này mình sẽ là ai, mình sẽ làm gì, sẽ trở thành con người như thế nào? Tháng này mình phải chi bao nhiêu tiền cho việc này, việc kia, phải để dành làm việc nọ? Nếu có việc làm mới thì có nên nghỉ dạy không? Hôm nay phải chuẩn bị bài gì để đi học? Nói chung là lo từ việc lớn đến việc bé của bản thân, lo chuyện của cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Nhưng tôi biết, càng lớn sẽ càng nhiều điều phải lo hơn thế nữa. Vì thế, tôi gọi chúng là những nỗi lo lưng chừng, không quá lớn cũng không quá bé, không nhiều mà cũng chẳng ít.
Ở cái tuổi của tôi, chưa phải nịnh hót, quà cáp để lấy lòng cấp trên và bạn bè dường như là xa xỉ nhưng cũng không còn thoải mái như ngày nhỏ, có thể nghỉ chơi với một thằng bạn chỉ vì nó không chịu cho mình mấy viên bi đẹp đẹp đủ màu sắc mà cũng có thể chơi lại với nó ngay vì lúc sau nó mang vào hẳn một túi bi và bảo "Tao phải chơi thắng đã thì mới có nhiều bi hơn cho mày nè." Tôi bắt đầu phải học cách giữ gìn các mối quan hệ, và để giữ gìn những mối quan hệ đó, tôi bắt đầu phải học cách giả tạo, học cách che giấu và học cách mỉm cười.
Ở cái tuổi của tôi, tôi có những mối quan hệ lưng chừng. Bạn bè không nhiều cũng chẳng ít, và có lẽ là không có bạn thân. Có những mối quan hệ không biết nên gọi là bạn thân, là tri kỉ hay là gì nữa. Thôi thì cứ gọi là những mối quan hệ lưng chừng.
Càng lớn càng không thể nói ra hết những gì mình suy nghĩ. Càng lớn càng e dè trong mọi hành động, lời nói.Càng lớn càng thấy bản thân khó hiểu, lúc thì chỉ muốn đi, lúc lại chỉ muốn nằm dài ở nhà vào cuối tuần sau những ngày học tập và làm việc mệt mỏi.Càng lớn càng muốn được bé lại. Nhưng nào có được đâu...
Cho những ngày tháng của tuổi lưng chừng...
Theo Guu
Mẹ chồng đi đánh ghen cho con dâu Tôi gõ cửa và khi cánh cửa vừa hé ra thì mẹ chồng tôi xông vào bắt quả tang, đánh cô ta túi bụi. Cô nhân tình hét lên, người đàn ông mà tôi cứ ngỡ là chồng mình hoảng hốt chạy ra từ nhà tắm. Lúc này tôi ú ớ: "Mẹ ơi! Nhầm... nhầm rồi". Nghĩ lại thời gian đầu làm dâu...