Choáng váng vì cuộc gọi của người đàn ông lạ và kết quả tìm kiếm trên những trang web đen
Cùng lúc đó, điện thoại tôi có tin nhắn đến, của người yêu tôi. “Không ngờ em lại là loại người đó. Em có biết sáng nay đồng nghiệp cười vào mặt tôi như thế nào không?”
Tôi có ngoại hình rất xinh đẹp. Vì thế, ngay từ thời học sinh, tôi đã nhiều chàng trai bao vây, chỉ mong được tôi để mắt tới. Nhưng tôi giữ vững quan niệm không yêu đến khi đã tốt nghiệp đại học và tự kiếm ra tiền.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được mời vào làm thư kí cho giám đốc của một công ty xuất nhập khẩu tôi từng đi thực tập. Giám đốc là một người đàn ông trung niên nhưng bảnh bao, lịch thiệp và giàu có. Ngay thời còn là thực tập sinh, ông ấy đã nhiều lần chiếu cố đến tôi và giờ thì có ý muốn tôi trở thành tình nhân của ông.
Theo những gì tôi được biết từ đồng nghiệp và tin đồn trong công ty thì giám đốc đã ly hôn (vì bị vợ bắt được chuyện ngoại tình), hiện đang sống độc thân nhưng cũng có 1 – 2 mối tình nào đó.
Tôi từ chối lời đề nghị của giám đốc vì tôi không muốn bán rẻ bản thân. Nhưng ông ấy cứ tìm mọi cách gạ gẫm, nhiều lần còn gọi tôi vào phòng chỉ để nắm tay hay vuốt má tôi.
Quá thất vọng, tôi định bỏ việc ở công ty thì gia đình tôi xảy ra chuyện lớn. Mẹ tôi đột quỵ và cần một số tiền lớn để chữa trị. Tôi đã trở thành nhân tình của giám đốc sau chuyện ấy.
Ông ấy đứng ra lo toàn bộ chi phí chữa trị cho mẹ tôi với số tiền hơn 100 triệu. Cũng nhờ sự quen biết của ông mà mẹ tôi mới được chuyển viện, được điều trị bởi những bác sĩ giỏi nhất. Tôi mang ơn cứu mạng nên buộc phải hiến đời con gái cho ông ấy.
Tôi mang ơn cứu mạng nên buộc phải hiến đời con gái cho ông ấy. (Ảnh minh họa)
Khi biết tôi còn trinh, ông đã rất vui mừng. Ông nói không nghĩ tôi vẫn còn trinh trắng và ông được là người đàn ông đầu tiên của đời tôi. Lúc ông ấy làm tình, hôn tôi, tôi chỉ thấy ghê sợ chứ hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Cứ thế, tôi qua lại với giám đốc suốt 3 năm và mọi chuyện được giấu kín hoàn toàn. Ông ấy không những không bắt tôi trả nợ mà còn cho tôi một số tiền hàng tháng vào tài khoản ngân hàng. Ông ấy nói ông ấy đối xử với tôi không tệ nên hy vọng tôi cũng biết điều mà sống với ông ấy. Tôi biết, ông ấy sợ tôi phản bội và đang đe dọa tôi.
Video đang HOT
Đến khi tôi 26 tuổi, tôi gặp được người tôi yêu thật lòng. Anh là một chàng trai tốt, luôn nói yêu thương và muốn bảo vệ cho tôi. Thời gian đầu, tôi sợ giám đốc của mình nên trốn tránh tình cảm thật của mình.
Nhưng rồi tôi nhận ra, mình không thể sống mãi với thân phận nhân tình được. Tôi cần một mái ấm của rêng mình. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định trả hết số tiền giám đốc cho tôi suốt 3 năm qua. Còn việc cứu mẹ tôi, tôi đã dùng chính tấm thân của mình để trả nên cũng không còn vướng bận nữa.
Khi tôi đề cập chuyện trả tiền và thoát khỏi thân phận vợ hờ, ông ấy đã nổi trận lôi đình. Ông ấy đe dọa sẽ không để tôi yên nếu tôi dám bỏ ông ta. Quá sợ hãi, tôi quyết tâm trốn khỏi căn chung cư ông ấy thuê cho tôi. Đồng thời tôi cũng nghỉ hẳn việc để không còn gặp ông nữa. Tôi cũng thay số điện thoại mới để ông không tìm ra tôi nữa.
Vậy mà 2 ngày sau, tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại từ một người đàn ông lạ để hỏi giá &’đi khách’ của mình. Tôi choáng váng, mắng lại thì người đó cũng không vừa: “Đừng có làm chảnh, không đi khách thì quảng cáo trên mạng làm gì? Giờ có đi không thì tôi đặt phòng, yên tâm, tôi không để cô em thiệt thòi đâu”.
Giờ tôi thậm chí chẳng dám ra khỏi nhà để đi đâu vì sợ thiên hạ gièm pha. (Ảnh minh họa)
Nghe người đó nói xong, tôi tắt máy mà tim vẫn dập liên hồi. Tôi run rẩy lên các trang web dành cho đàn ông và tá hỏa khi thấy tên, số điện thoại, hình ảnh chân dung của mình nằm góc VIP.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi có tin nhắn đến, của người yêu tôi. “Không ngờ em lại là loại người đó. Em có biết sáng nay đồng nghiệp cười vào mặt tôi như thế nào không? Xem như tôi nhìn nhầm em. Từ giờ coi như không quen biết”. Tôi bật khóc, gọi lại thì anh bấm máy bận không nghe.
Tôi điên cuồng tìm cách xóa tên và hình ảnh mình trên các trang web đen. Tôi viết mail thông báo với admin của các trang web việc tôi là nạn nhân chứ không phải chủ động đăng tin, song tôi biết sẽ chẳng hiệu quả vì những người tôi muốn giấu đều biết hết rồi. Giờ tôi thậm chí chẳng dám ra khỏi nhà để đi đâu vì sợ thiên hạ gièm pha.
Điều tôi sợ hơn, nếu mẹ tôi biết chuyện, bà có thể bị đột quỵ một lần nữa. Giờ tôi rối như canh hẹ chẳng biết phải đối diện mọi người như thế nào nữa.
Theo Afamily
Tôi đã từng là nạn nhân bị xâm hại tình dục lúc lên 6
Nhiều lần gã bế tôi chạy ra chỗ khuất, sờ vùng kín của tôi nên tôi không thể cầu cứu ai được. Hồi đó, tôi thậm chí còn không dám kể với mẹ về những tình tiết ấy một cách cụ thể, chỉ nói chung chung là "chú Lượng cứ bế con lên", nên mẹ càng gạt đi...
Tôi nhớ những ngày con nhỏ, khi tôi khoảng 5-6 tuổi, lớp học nghỉ hè. Hồi ấy, bố tôi đi làm ở xa, nhà chỉ có tôi với mẹ và em bé. Mẹ đi làm suốt, công việc căng thẳng lại bận bịu với em bé nữa, nên gần như không có thời gian bảo ban và nói chuyện với tôi.
Mẹ chỉ giao việc, đưa ra yêu cầu và tôi thực hiện lần lượt tất cả những điều đó trước khi lên giường đi ngủ. Buổi sáng, tôi tự đánh răng rửa mặt, ăn sáng và đeo balo, đi bộ đến nhà bà ngoại cách đó khoáng 2km. Mẹ tôi bảo tôi đến đó, khoảng 4h30 chiều lại tự đeo balo về nhà, mẹ không đưa đón được. Tôi sẽ chơi với chị họ của mình - cũng là học sinh, đang được nghỉ hè.
(Ảnh minh họa)
Nhà bà ngoại rất rộng. Trước cửa có ao, sau lưng có khu đồi trồng gỗ Lát và rất nhiều cây Trẩu. Hai bác tôi đi làm. Ông ngoại tôi thì luôn cứ cắm cúi với những cây gỗ trên đồi và vườn cây ăn quả quanh nhà. Rảnh rỗi ông cũng ra ao chăm đàn vịt và thu hoạch rau màu.
Bà ngoại già và yếu, thường chỉ nằm trên giường, hoặc ở trong phòng. Hồi ấy, người ta đúng là suy nghĩ rất đơn giản và ít quan tâm đến sự an toàn của những đứa trẻ. Tôi và chị họ lớn hơn hai tuổi suốt ngày chành chọe nhau nên chúng tôi cũng không chơi đùa với nhau. Thậm chí, chị thích thú khi thấy tôi bị ngã, thường "bẫy" cho tôi trượt chân, đẩy tôi ngã xuống bùn hoặc treo hết đồ chơi lên cao cho tôi không dùng được.
Khi tôi cố gắng mách với hai bác về những trò đùa của chị, thì bác trai lẫn bác dâu đều lờ đi. Hai bác không muốn tôi đến đó - dù gì mẹ tôi cũng chỉ là con gái, phải chịu sự phân biệt đối xử nhất định. Lại không được lòng bác dâu. Thêm nữa, trẻ con không tránh được trò nghịch phá, sự có mặt của tôi làm cho bác dâu thấy rất phiền hà.
Bữa cơm, bác gắp hết món ngon vào bát của chị họ tôi và dặn: "Ăn nhanh không con N ăn mất". Có hôm, ông ngoại thương quá gắp cho tôi miếng thịt, tôi hồn nhiên ăn luôn, bác lườm tôi, làu bàu: "Con nhà vô giáo dục". Đến trung thu, ông ngoại mua bánh ống, bỏng ngô... dặn chị họ đợi tôi về hãy ăn. Bác bảo tôi là cái đồ "ngu! Không biết gì ngoài đớp".
(Ảnh minh họa)
Trở lại câu chuyện về mùa hè khoảng 5-6 tuổi. Năm ấy, gần nhà bà tôi, người ta xây một xưởng mộc. Có rất nhiều người thợ đến làm việc. Họ mua gỗ trong khu đồi của ông ngoại, cho xe đến và bào gỗ luôn tại chỗ. Căn nhà và khu đồi vườn rộng thênh vắng vẻ bây giờ ồn ào, nhộn nhịp hẳn ra.
Tôi không thích đến gần những người thợ ấy, bởi họ ồn ào, khạc nhổ bừa bãi, lại hay nói những điều tục tĩu. Họ cũng "chiếm mất" chỗ chơi của tôi nên tôi đành chui vào chỗ những bao ngô nuôi vịt của ông, nằm khểnh và đọc sách. Ông ngoại tôi trước đây là bộ đội, sau về làm vườn nhưng ông nhiều sách lắm. Sách chăn nuôi, sách thú y, có cả thơ Tố Hữu và báo Nhân Dân. Có cả cuốn Búp Sen Xanh của nhà văn Sơn Tùng.
Tôi mới chỉ 5,6 tuổi nhưng tôi biết chữ sớm lắm, 5 tuổi đã có thể đọc báo vanh vách. Chuyện này nghe khó tin nhưng hoàn toàn có thật. Vì khi tôi 4 tuổi, bố tôi nghỉ việc khoảng một năm, chẳng có việc gì làm nên bố dạy tôi đọc chữ, rồi đọc sách. Tôi viết chữ thì xấu kinh hồn nhưng đọc thì rất giỏi. Hồi ấy có gì để chơi, có gì để làm đâu. Bố dạy thì tôi học. Bố viết chữ lên cái bảng con con tôi đọc theo, rồi cứ thế giở sách báo ra đọc tiếp. Ông bố nóng nảy, vũ phu của tôi tuy làm tôi đau khổ nhiều điều nhưng ông cũng là người thầy đầu tiên trong đời tôi là thế.
Tôi chui vào đống ngô, đọc được bao nhiêu sách báo, có hôm ngủ quên, bị bác dâu đi làm về, gọi dậy chửi mắng cho tới tấp vì cái tội mang sách báo ra bày bừa. Sâu xa là bác ghen tị vì ai cũng khen tôi thông minh, đọc sách giỏi lại xinh xắn nữa. Chẳng hiểu sao, ai cũng khen tôi lấy hết nét xinh đẹp của gia đình, trắng trẻo hồng hào...
Trong nhóm những người thợ ấy có một người đàn ông tên là Lượng. Tôi đoán gã đó trẻ thôi, tầm 30, và chưa có vợ (tôi nghe những câu chuyện của mọi người nói với nhau như thế). Lượng hay khen tôi xinh, hay rủ tôi theo gã về lán thợ nhưng tôi không bao giờ đi theo. Trong những lần đến nhà ông bà ngoại tôi làm gỗ, thì gã càng lúc càng thái quá trong lời nói và hành động với tôi.
(Ảnh minh họa)
Gã lấy cớ nhận tôi là "con dâu tương lai", cứ thấy tôi là bế ẵm hôn hít, tôi sợ lắm. Người gã ta hôi rình, toàn mùi thuốc lào với mùi mồ hôi. Gã không ôm tôi nhẹ nhàng mà cứ vồ lấy, cắn cấu sờ mó rất kinh khủng. Ban đầu tôi lảng tránh, về sau cứ thấy gã là tôi chạy biến. Gã biết tôi chạy nên giả vờ như không chú ý đến tôi. Lát sau tôi mất cảnh giác lại vồ lấy, cắn cấu hôn hít một chặp như điên loạn. Tôi sợ lắm, sợ phát khóc, tôi gào lên nhưng ông ngoại thì mải mê trên đồi với đám thợ thu mua gỗ, bà thì ở trong nhà, còn chị họ tôi thì đứng cười khoái trá khi tôi sợ hãi.
Tôi không thể nói chuyện với mẹ được. Khi tôi nói ra, mẹ gạt đi: "chú đùa". Khi tôi nói là tôi rất sợ, tôi không về ông bà nữa thì mẹ bảo tôi làm khổ mẹ, không thương mẹ. Tôi đành phải nghĩ ra cách, mỗi lần về ông bà ngoại, tôi trốn không đi cổng chính mà chui rào vào từ bờ ao để ông Lượng không biết, sau đó lẻn vào nhà lấy sách, mang ra đống ngô nằm đọc thật im. Được vài hôm, ông Lượng xui chị họ tôi đi tìm xem tôi ở đâu. Chị tôi ra đống ngô, nói dối tôi rằng ông Lượng về rồi. Tôi thật thà đi ra ngoài thì lại bị ông ấy vồ được.
Tôi hét lên trong tuyệt vọng nhưng không có cách nào chống lại được, gã Lượng cứ đè tôi ra hôn lên mặt lên người, hôn vào ngực vào bụng, cấu véo mông và đùi tôi như kẻ lên đồng. May mắn là chưa đến mức cưỡng hiếp, nhưng cơ thể tôi chỗ nào gã cũng chạm tay vào. Nhiều lần gã bế tôi chạy ra chỗ khuất, sờ vùng kín của tôi nên tôi không thể cầu cứu ai được. Hồi đó, tôi thậm chí còn không dám kể với mẹ về những tình tiết ấy một cách cụ thể, tôi không dám tả lại cảnh bị sờ vào vùng kín. Vì quá xấu hổ. Chỉ nói chung chung là "chú Lượng cứ bế con lên", nên mẹ càng gạt đi...
Hết mùa hè ấy, tôi đi học bình thường, mang theo nỗi ám ảnh khủng khiếp trong tâm trí. Tôi đã không biết rằng hành vi ấy cũng được coi như hành vi xâm hại trẻ em và Lượng cần được trừng trị. Tôi không biết, cũng như rất nhiều những người lớn quanh tôi cũng hoàn toàn không biết về điều đó. Chuyện qua rồi, rất lâu. Đến nay cũng hơn hai chục năm nhưng ký ức về lần đầu tiên bị một người đàn ông xâm hại vẫn khiến tôi ghê rợn đến giờ...
Theo Ngọc/Emdep
Em gái cướp chồng người à, dừng lại thôi em Nếu vợ và người tình cùng lúc lâm bệnh, người đàn ông sẽ ở bên chăm sóc ai? Đáp án chỉ có một mà thôi, đó là vợ của anh ta. Dù cho anh ta thực sự không còn yêu vợ nữa, nhưng hết tình còn nghĩa, anh ta vẫn phải giữ nghĩa vụ chăm sóc vợ, em gái à. Cô gái ạ,...