Choáng váng khi phát hiện mình là đời chồng thứ 3
Khi viết lên tâm sự này tâm trạng tôi rối bời như trăm mối tơ vò, tôi thấy mình là kẻ đáng thương nhưng cũng là kẻ đáng trách, phải chăng tôi chưa đủ tin tưởng để vợ mình có thể chia sẻ hết mọi chuyện với mình.
ảnh minh họa
Tôi và vợ hiện nay kết hôn đã được 4 năm, có 1 cậu con trai thông minh, xinh xắn. Vợ tôi cũng là một người khá chu toàn trong mọi việc gia đình. Từ ngày lấy nhau mọi việc đối nội, đối ngoại trong gia đình đều một tay vợ tôi lo liệu. Bạn bè tôi ai cũng nghen tỵ bới tôi có được một người vợ đảm đang, khéo léo dù trước đó đã phải đỗ bể trong hôn nhân. Tôi đã ly dị vợ một lần vì cô ấy bỏ tôi theo một người khác, còn cô ấy cũng đã bỏ chồng vì anh ta cờ bạc, rượu chè và nhiều lần đánh đập cô ấy.
Video đang HOT
Khi tôi và cô ấy đến với nhau cả hai đã xác định sẽ cố gắng sống thật tốt để không phải hối tiếc về sau vì cả hai đều đã trải qua sự đỗ vỡ trong hôn nhân. Nhưng dòng đời khó đoán “Dò sông, dò biển dễ dò mấy ai lấy thước mà đo lòng người”.
Tôi đã tin giữa tôi và vợ không còn một bí mật nào nữa, cả hai sẽ tin tưởng và cùng nhau yêu thương để xây dựng hạnh phúc. Vậy mà cách đây 1 tuần tôi như sét đánh gang tai khi biết được sự thật từ một người bạn rằng vợ tôi đã qua 2 đời chồng chứ không phải 1 và tôi là đời chồng thứ 3 của vợ. Sự thật đau lòng là trước khi kết hôn với tôi cô ấy đã sống với một người khác như vợ chồng, cả hai có đăng ký kết hôn nhưng sau đó không biết vì lý do gì cô ấy đơn thân ly hôn và chuyển công tác lên Hà Nội. Cả gia đình nhà vợ cũng chuyển lên và dường như không ai nói gì về chuyện đó.
Tôi thật sự không biết vì lý do gì mà cô ấy giấu tôi về cuộc hôn nhân này. Mấy ngày nay tôi không tài nào tập trung vào công việc, đầu óc rối bời và tưởng tưởng đủ thứ về cuộc hôn nhân đó của vợ. Tôi thấy mình như sắp điên lên vì mệt mỏi, nhưng khi về nhà tôi luôn cố tỏ ra bình thường nên vợ không biết chuyện gì.
Tôi không biết nên làm thế nào? Liệu có nên nói chuyện trực tiếp với cô ấy về chuyện tôi biết hay im lặng tôn trọng nó. Hãy cho tôi lời khuyên, tôi không muốn mất gia đình đang có của mình!
Theo VNE
Anh hạnh phúc nhé
Kết thúc không phải là câu "mình đừng quen nhau nữa" mà là câu "anh hạnh phúc nhé!".
Giờ nghĩ lại lúc ấy, tại sao em lại không hề khóc? Tại sao em lại không tỏ ra yếu đuối một xíu mà lại vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để nói ra câu "anh hạnh phúc nhé". Bình thường khi có những điều khiến em cảm thấy đau khổ, hoặc là nước mắt chảy dài không ngăn được, hoặc không thì sẽ nghẹn không nói được lời nào. Thế mà tại sao lúc đấy em vẫn bình thường vậy? Vẫn nói, còn có thể mỉm cười được mà. Chẳng lẽ tình cảm trong em với anh không nhiều như em nghĩ? Nhưng nếu như thế thì tại sao khi ngồi trên xe, một mình, em lại khóc nhiều đến vậy để đến giờ mỗi lần nhớ lại lúc ấy em lại thấy quặn lòng.
Anh biết không, câu làm em đau lòng nhất chính là khi anh nói tình cảm với em chỉ là rung động nhất thời, nhưng sau một thời gian tìm hiểu anh cảm thấy không phù hợp. Uh, không hợp nên em cũng chẳng còn quyền gì để níu kéo. Mọi thứ đối với em trong thời gian qua tất cả chỉ do em lầm tưởng, ngộ nhận thôi. Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải, sao lại để đến lúc anh phải nói thẳng ra với em như thế này. Nhưng cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã nói rõ ràng, bản thân em là người rất cố chấp, nếu điều gì không rõ ràng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Nếu anh không nói rõ, có lẽ em vẫn cố gắng lao vào một cách mù quáng rồi đấy.
Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải (Ảnh minh họa)
Em đã từng tự trách bản thân mình rất nhiều, từng tự hỏi tại sao lại như vậy, tại sao anh với em là không phù hợp. Nhưng rồi em cũng có thể nhận ra ANH và EM KHÔNG HỢP không có nghĩa là em là một đứa tồi tệ hay em với tất cả những người khác không hợp. Có thể em không hợp với anh, nhưng ở đâu đó sẽ có người hợp với em, và anh cũng vậy. Việc của em chỉ cần chờ cho đến khi người phù hợp với mình xuất hiện mà thôi.
Ai cũng hỏi em thích anh ở điểm nào? Thật sự em không biết, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó. Em chỉ nhận ra rằng ở bên anh em có cảm giác rất thân thuộc, em rất thích nhìn thấy anh cười, sao nhỉ, nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Nên sau này, anh hãy hạnh phúc, hãy cười thật nhiều nhé.
Theo VNE
Nhật ký Hà Nội chớm đông Đã lâu rồi chẳng còn cảm xúc để cảm nhận thời gian trôi qua chầm chậm như vậy. Yên bình làm sao. Cơn gió mùa đầu tiên tràn về mang theo những hạt mưa dạt dào mà nhẹ nhàng đúng như vốn có của một mùa đông vẫn thế. Không gian chỉ còn tiếng mưa, tiếng gió thổi vi vu và cảm giác...