Choáng váng khi biết chồng…mê mẩn trai
Biết anh là gay, em choáng váng chỉ muốn buông tay nhưng thiệp cưới đã gửi, lại thấy cha mẹ đau yếu đang rất hạnh phúc đợi con gái lên xe hoa.
Gửi chị Hạnh Dung,
Em mới lấy chồng được một tháng nhưng đang rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Trước khi kết hôn, em từng yêu người đã có một đời vợ. Chúng em có nhiều kỷ niệm sâu sắc với nhau, tiếc là em không hiểu được tình yêu anh dành cho mình nên đã quyết định chia tay. Nguyên do là anh yêu cầu em phải chờ đến khi con anh trưởng thành mới danh chính ngôn thuận đến với em được. Phải chờ đợi 4-5 năm nữa thì còn gì là thời con gái của em?
Rồi em kết hôn với một người giàu có, không phải vì tiền mà vì anh rất tốt với em, trong khi em đang rất cần một chỗ dựa tinh thần sau đổ vỡ tình cảm. Anh là người lịch lãm, không rượu, không thuốc lá, không bồ bịch, rảnh rỗi chỉ đi cà phê với đám bạn trai. Anh chiều chuộng, chăm sóc chu đáo; mua nhà, sắm xe cho em khiến em cứ ngỡ anh đang say đắm mình nên đồng ý cưới chỉ sau vài tháng quen biết.
Thật không ngờ, anh hoàn toàn không như em đã nhìn thấy. Chỉ vài ngày trước khi cưới, em phát hiện nhiều hình ảnh của anh và người yêu – cũng là đàn ông như anh, phát hiện anh tham gia vào nhiều hoạt động của những người đồng tính. Biết anh là gay, em choáng váng chỉ muốn buông tay nhưng thiệp cưới đã gửi, lại thấy cha mẹ đau yếu đang rất hạnh phúc đợi con gái lên xe hoa, em không đành lòng.
Ảnh minh họa.
Những ngày sắp cưới em chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng mọi việc đã không thể dừng lại được. Cưới xong, em càng khủng hoảng hơn khi anh lộ hẳn mặt thật ra. Anh thẳng thừng xác nhận anh lấy vợ chỉ để che mắt thế gian, anh và em phòng ai nấy ngủ.
Nhà, xe đều do anh đứng tên nên anh dễ dàng lấy lại. Anh buộc em hầu hạ như đầy tớ những lúc anh ở nhà; lại công khai đưa bạn trai về nhà ôm ấp. Người ngoài không hiểu, nhìn vào cảnh sống nhung lụa cứ tưởng em sung sướng lắm; đâu biết đêm nào em cũng khóc đến chẳng còn nước mắt, không biết đời mình rồi sẽ thế nào. Mới cưới, làm sao ly hôn? Em sợ miệng lưỡi thế gian!
Video đang HOT
Phương (Q.3, TP.HCM)
Em Phương mến,
Đúng là miệng lưỡi thế gian đáng sợ thật, nhưng liệu có đáng sợ bằng hiện tại oái oăm và tương lai mờ mịt trước mắt em? Nỗi sợ hãi đó liệu có lớn hơn việc em phải chôn đời mình trong cuộc hôn nhân sai lầm? Đã dại dột bị lừa vào tròng thì phải chấp nhận trả giá để thoát ra. Vì chính cuộc đời mình, dẫu giá đắt đến đâu em cũng phải cắn răng mà trả. Hãy mạnh mẽ bước qua điều tiếng mà làm lại từ đầu.
Khi ly hôn, em không nhất thiết phải vạch trần con người thật của anh ta, nhưng nếu anh ta cố tình làm khó, em cũng đừng ngần ngại. Để đối phó với một kẻ thủ đoạn, đã đeo mặt nạ lừa gạt mình, thì nếu cần, mình cũng không thể không tuyệt tình. Điều những người như anh ta sợ nhất có lẽ là bị phơi bày con người thật ra trước mọi người. Hãy đánh thẳng vào đó nếu anh ta cố tình muốn tiếp tục trói buộc em.
Hạnh Dung nghĩ, những người đồng tính cũng đáng yêu, đáng quý, cũng là những người bình thường cần được trân trọng như mọi người khác trong xã hội. Thực tế, họ còn đang phải chịu nhiều áp lực, cay đắng, khổ sở vì sự kỳ thị của một số người thiếu ý thức.
Tuy nhiên, vì sự ích kỷ của bản thân, vì muốn tạo một tấm bình phong che đậy giới tính thật mà không từ thủ đoạn nào để phá hỏng tương lai, làm dang dở cuộc đời của người khác là hành vi không thể chấp nhận được. Không thể khoan nhượng, thỏa hiệp với những kẻ có tâm hồn mục ruỗng, tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác như thế. Em phải thật sự mạnh mẽ lên.
Theo Báo Phụ Nữ
Nhờ người thứ ba, tôi biết được "căn bệnh" oái oăm của chồng...
Thông thường, trong tình cảm phụ nữ phần lớn sẽ dựa vào giác quan thứ 6 để suy đoán và phán xét sự việc. Đó không phải là sai, nhưng đôi khi sự bất an muôn đời trong tâm hồn người phụ nữ lại là một đòn phản công, khiến họ nặng lòng hơn bao giờ hết.
Đàn ông và phụ nữ tạo ra đã định sẵn có sự khác biệt thể chất và tâm hồn. Đàn ông hay đặt trọng tâm vào sự nghiệp to lớn và những suy nghĩ logic cụ thể, còn phụ nữ thì hoàn toàn ngược lại, họ thích những quan tâm nhỏ nhặt và cử chỉ tinh tế. Chính cái quan niệm ngàn đời khiến cho câu chuyện dưới đây của vợ chồng tôi thêm nặng nề. Đôi khi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, bởi càng nghĩ càng rối, hãy cứ sống đơn giản, nghĩ theo hướng tích cực thì cuộc đời mới dễ thở hơn. Nhưng không thể hoàn toàn phớt lờ những linh cảm bất an được. Đối với phụ nữ, một chút gió cũng làm cây run rẩy mà và đôi khi chúng ta lo sợ hơi xa...
Tôi và chồng thường có thói quen viết nhật ký trong máy tính cá nhân của mỗi người. Và cả hai tuyệt đối không giờ tìm tòi để xem, vì đây là cách chúng tôi giữ cho nhau khoảng trời riêng. Hôm thứ sáu tuần trước, chúng có hẹn nhau cùng đi ăn tối ở một nhà hàng quen thuộc từ thời yêu nhau, và giờ khi lấy nhau vẫn giữ tập tính đó. Nhưng lúc ấy, tôi lại đến trễ vì thời gian họp lớp với các cô bạn kéo quá dài. Khi hối hả đến nơi, tôi nhận ra anh ít nói chuyện hơn hẳn, chỉ cười nhẹ và nói không sao . Lúc đầu tôi nghĩ chắc vẫn do tôi để anh chờ lâu, nên bất mãn một tí. Nhưng càng quan sát càng thấy vấn đề không nằm ở đó, mà là cái khác mà anh muốn giấu.
Sau bữa cơm, tôi đề nghị cùng chồng đi đến một quán cà phê nhỏ yên tĩnh hơn để hai người có thời gian tâm tình cùng nhau. Rõ ràng, khi nhìn vào mắt anh vẫn trầm tĩnh như thường ngày, và anh cũng chỉ mỉm cười và nhẹ hỏi bâng quơ:
- Sao thế em? Anh bình thường mà, đừng nhìn anh hoài thế chứ? Hoàn toàn không nhận ra lo lắng, bất an trong tôi.
- Em chỉ cảm giác anh không vui, nếu có gì hãy nói cho em nghe nhé!
Thế nhưng, đường về nhà vẫn mãi là bầu không khí im lặng đến khi tôi mở lời nói rằng: "Em yêu anh". Anh cũng vẫn chỉ cười xoa đầu và tiếp tục lái xe. Mọi người có hiểu vấn đề ở đây không? Đó là giữa chúng tôi đang có một sự việc gì đó xen giữa mà tôi không hề biết và anh cũng không nói. Tứ trước giờ, hiếm khi nào chồng tôi im lặng khác thường như vậy. Tại sao không đáp lại "Anh cũng yêu em" hay chỉ là nụ hôn phớt trấn an tôi?
Chúng tôi về nhà an toàn, nhưng lại có vết nứt, tôi cố gắng níu gần khoảng cách bao nhiêu thì chồng tôi vẫn vô tình hay cố ý giữ xa lạ bấy nhiêu. Đêm ấy, chỉ vỏn vẹn 6 tiếng đồng hồ trong ngày cuối cùng của ngày chúng tôi nói vỏn vẹn 4 câu. Tôi đã lên phòng và khóc rất nhiều trong khi anh ấy vẫn đang dưới nhà xem phim. Lần đầu tiên tôi cảm thấy ở chung nhưng sao lại thấy xa lạ đến vậy, câu "Chúc anh ngủ ngon" cũng không có dũng khí để nói
Mười lăm phút sau, anh lên giường ngủ nhưng không ôm tôi và sớm chìm vào giấc mộng, còn tôi vẫn là một giấc ngủ không yên bình. Tôi nhận ra mình đang dần dần mất đi chồng mà không biết lý do vì sao.
Trong tình yêu, phải hai người cùng bước, cho dù người kia bước ít ỏi hơn nhưng đừng cự tuyệt đối phương ra ngoài. Nếu không hôn nhân sẽ đứt hoàn toàn, không phải sao?
Hôn nhân của tôi đang gặp bế tắc, thật sự là vậy cho đến hai ngày sau đọc được tâm sự của anh.
Anh viết rằng: "Đêm ấy đưa vợ yêu đi ăn, trên đường đi, chiếc xe gặp trục trặc khởi động khi được khi không. Lúc ấytôi có dự cảm không lành, không biết là chuyện gì. Đây là chiếc xe mà tôi mua kỷ niệm kết hôn cùng vợ, đánh dấu hạnh phúc gia đình và sự nghiệp của tôi. Tôi phải càng lớn mạnh mới có thể che chở vợ con... Nhưng hôm ấy, trước đêm đi công tác, chiếc xe động cơ không ổn, lòng lại nhấp nhỏm không yên. Tôi sợ sẽ có chuyện không hay trong khi tôi đi công tác xa vợ mình.
Em hãy nhớ, em là sự nghiệp lâu dài nhất của anh, mọi việc liên quan đến em đều quan trọng nhất, anh không muốn xuất hiện bất kỳ sự cố nào làm em lo sợ, toàn tâm toàn ý bảo vệ sự nghiệp này. Yêu em. Đợi anh về nhé."
Thế đấy, tôi đã khóc trong hạnh phúc và hiểu ra nỗi bất an của phụ nữ sẽ luôn xuất hiện nếu người đàn ông của mình phớt lờ và nhạt nhòa trong cư xử. Tôi còn may mắn các bạn ạ, ít ra anh ấy vì tôi mà chịu đựng sự lo lắng một mình. Nhưng chưa chắc ai cũng được vậy?
Nhưng rồi, niềm vui chưa được bao lâu thì tôi biết, những tâm tình bất ổn suốt mấy ngày qua của chồng chính là người thanh mai trúc mã của anh đã trở lại. Tôi từng nghe bố mẹ chồng nói rằng, giữa hai người có một đoạn tình cảm sâu sắc, chồng tôi từng bị trầm cảm và người con gái duy nhất tiếp cận được anh, chính là cô ấy? Đáng lẽ hai người đã rất hạnh phúc, nhưng do không biết lý do vì sao cô gái ấy là bỏ đi du học nước ngoài. Thế là đoạn tình cảm cũng chấm dứt cho đến khi anh gặp tôi.
Và tôi đã hiểu anh đi công tác một phần là do cô ấy, hằng đêm tôi không ngủ được, nhưng cứ đúng 11h đêm anh lại gọi điện thoại chỉ nói ngắn gọn rằng: "Tin anh. Em nhớ anh từng nói gì không? Tình yêu, chỉ có hai người cùng trả giá và báo đáp, không liên lụy đến người khác, vì nếu thế, tình yêu không trọn vẹn. Nhớ, chỉ cần anh không đồng ý, không ai có thể xen giữa chúng ta." Cứ thế suốt hai tuần anh cũng chỉ nói vỏn vẹn những câu đó mỗi tối.
Hai tuần sau, vẫn không thấy anh trở về như đã hẹn mà là cuộc gọi từ "người cũ" của anh. Cô ấy hẹn gặp tôi và kể rằng, anh ấy bị trầm cảm là do yêu cô ấy nhưng vì ước mơ người con gái này đã bỏ đi... Bây giờ muốn cạnh tranh công bằng một lần nữa. Khi cô ấy kể về quá khứ hai người, tim tôi từng đợt đau nhói. Nhưng anh đã về kịp và nói một câu đến giờ tôi vẫn thấy có lỗi với anh: "Nếu tôi yêu cô, thì sớm đã không có chỗ cho vợ tôi rồi... Căn bệnh 3 năm về trước là do tôi biết vợ không yêu mình, càng muốn rời xa thì bệnh trầm cảm tôi càng nặng, vì từ đầu đến cuối, tôi không chắc cô ấy yêu mình..."
Bây giờ, tôi mới biết chồng mình bị trầm cảm và anh ấy sợ người cũ đến phiền tôi và nói căn bệnh ấy ra khiến tôi sợ anh... Đối với anh, căn bệnh tự kỷ là ác ma và mặc cảm. Làm sao để tôi yêu anh ấy tốt hơn đây? Không biết rằng anh đã gặp tôi khi nào mà tôi lại để trong anh vết thương lòng lớn như vậy? Tôi cũng không hiểu vì sao anh nghĩ tôi sẽ không yêu anh... Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Kul
Màn trả thù oái oăm của vợ giành cho chồng ngoại tình Cô ấy còn phóng một bức to bức ảnh rồi treo trong phòng ngủ, thay cho tấm hình cưới hai vợ chồng. Tôi đang trải qua những ngày tháng khủng hoảng nhất đời mình. Không lẽ chỉ vì tội lỗi một phút say nắng mà tôi phải tra giá đắng chát như vậy? Tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Vợ tôi...