Cho vợ 1 tháng 10 triệu, còn kêu gì!
Tôi lấy vợ được 4 năm, tình cảm vợ chồng không có gì trục trặc, nhưng nhiều khi tôi ức chế vì chuyện tiền bạc.
Có lúc, tôi khó chịu về thái độ của vợ, vì hơi tí là em nhắc chuyện tiền nong. Vợ chồng mà cứ đề cập tiền nong nhiều quá, mệt mỏi lắm!
Lấy nhau được 2 năm thì chúng tôi mới sinh con. Ban đầu hai vợ chồng kế hoạch, định không sinh ngay nên 2 năm sau mới có. Những ngày vợ mang bầu, vợ cũng đòi hỏi rất nhiều thứ, nào là chuyện phải ăn những thứ gì, đi dã ngoại ở đâu, khám ở nơi nào uy tín. Vợ chăm chút bản thân thì tốt nhưng chăm chút một cách thái quá cũng khiến tôi mệt mỏi. Nói với vợ rằng không phải đi khám thai nhiều là tốt, vì khám nhiều cũng có hại tới thai nhi nhưng vợ không tin. Vợ cứ bảo tôi lười đưa vợ đi nên mới nói vậy chứ thực lòng, khám còn xem đứa trẻ phát triển thế nào, thế mới là tốt. Đúng là vợ không am hiểu gì, suy nghĩ còn quá nông cạn, kiến thức về bà bầu còn kém hơn cả tôi.
Ngày vợ sinh, tôi cũng là người chồng luôn cận kề bên vợ. Tôi chăm sóc hai mẹ con từng ly từng tí một. Thực ra, với bản thân tôi, tôi nghĩ, chuyện tôi chăm sóc vợ con thế là quá chu đáo, không chê vào đâu được. Khi con lớn, tôi cũng chăm chỉ mua cho con cái này, cái kia, chẳng tiếc một thứ gì. Ngày đó, tôi đi làm, thu nhập cũng tương đối ổn. Nhưng cũng vì mải mê kiếm tiền, với lại công việc đòi hỏi phải vậy nên khi con cứng cáp, tôi không có thời gian chăm sóc con nhiều. Vợ tôi khi nghỉ sinh chưa đi làm nên khi con lớn cũng chưa xin việc. Vợ bảo đợi con cứng cáp rồi mới xin việc. Dù vậy, tôi có chút vất vả nhưng cũng cố gắng khắc phục.
Hàng tháng, tôi cắn răng đưa cho vợ 10 triệu. Vì ở cái thành phố này, đi thuê nhà lại nuôi con nhỏ vợ thì không đi làm, tôi chẳng dám nghĩ tới chuyện tiêu hoang. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cũng từ khi vợ không đi làm, lại còn nuôi thêm con nhỏ, tôi ít khi về nhà sớm được. Tôi hay đi sớm, về tối vì công việc bận bịu. Tôi không muốn mang công việc về nhà nên hay ngồi lại cơ quan tới khuya. Vợ thì hay gọi về ăn cơm nhưng vì dở việc không về kịp, vợ ăn trước, tôi ăn sau. Thế mà vợ giận bao nhiêu lần vì chuyện ấy. Ban đầu tôi làm hòa nhưng rồi cũng quen, tôi mặc kệ.
Hàng tháng, tôi cắn răng đưa cho vợ 10 triệu. Vì ở cái thành phố này, đi thuê nhà lại nuôi con nhỏ, vợ thì không đi làm, tôi chẳng dám nghĩ tới chuyện tiêu hoang. Tôi dù túng thiếu, dù đi vay mượn cũng cố đều như vắt chanh, cho vợ 10 triệu một tháng, để vợ lo chi tiêu sinh hoạt, rồi chăm con. Thế mà vợ tôi vẫn kêu trời lên, bảo tôi tích lại cho gái. Bảo tôi là có gái gú gì không mà đi sớm về tối. Tôi bảo công việc bận thì vợ lại cho rằng, bận thì lương phải cao hơn thế chứ làm gì hơn chục triệu bạc mà cho vợ được có từng ấy.
Suốt ngày thấy vợ đòi kiểm tra ví mới bảng lương của tôi. Mấy hôm nay vợ còn đòi lấy thẻ ATM của tôi để quản. Nếu như công ty có chuyển tiền vào thì vợ mới biết thực hư tôi được bao nhiêu. Nghe vợ nói tôi bực lắm, đàn ông có cho tiền vợ thì cho, đó là trách nhiệm nhưng chuyện phụ nữ cứ thích cầm ví, kiểm tra tài khoản của đàn ông thì đúng là nhiều khi thật bực mình.
10 triệu hàng tháng với người không đi làm vẫn là ít, đúng là &’được voi đòi tiên’. Cố làm sao được khi chỉ có thế. (ảnh minh họa)
Hàng tháng, tôi chỉ dành ra đôi ba triệu để tiêu pha. Thế mà chồng lại bảo tôi là toàn mang tiền cho gái, không biết thương vợ, lo cho vợ. Nếu tôi không thương vợ con thì đời nào tôi vất và kiếm tiền như vậy. Còn tôi là đàn ông, tôi cũng phải tiêu pha, cũng phải lo mọi việc bạn bè, nhậu nhẹ. Vợ cứ kìm hãm tôi thế thì sống làm sao thoải mái được.
Giờ mỗi lần về nhà là cái vợ nói chuyện tiền. Mà nghe tiền nhiều quá đau hết cả đầu, mệt cả người. Thế mà vẫn cứ tiền được thôi. Có vẻ như không đi làm nên vợ &’rảnh rỗi sinh nông nổi’, khiến chồng bực lây.
10 triệu hàng tháng với người không đi làm vẫn là ít, đúng là &’được voi đòi tiên’. Cố làm sao được khi chỉ có thế. Đúng là đàn bà, lúc nào cũng thích hạch sách và đòi hỏi đàn ông. Tôi thật sự thấy bức bối khi sống với người vợ như vậy.
Không biết các đức ông chồng khác cho vợ được bao nhiêu, chứ với tôi, 10 triệu là quá to rồi. Tôi phải làm sao với người vợ như thế này?
Theo VNE
"Tình ảo" chỉ vì... cái màng trinh
Sau khi mặn nồng xong tôi mệt nên ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy chỉ nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi "Good bye" và anh ta đã biết mất.
Chào tất cả độc giả mục chia sẻ, tôi năm nay 30 tuổi và đã có một gia đình hạnh phúc, có một người chồng hết mực thương yêu và một cậu con trai lên 3 tuổi.
Tôi cứ băn khoăn mãi, không biết mình nên chia sẻ câu chuyện của mình mấy năm trước với bạn, với độc giả không?
Vì đó là một câu chuyện buồn, mà tôi muốn quên nó đi, tôi không bao giờ muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Nhưng hôm qua khi đọc những dòng chia sẻ của bạn Hoamai83 kể về câu chuyện tình yêu qua mạng của bạn ấy thì tôi lại không thể cầm được lòng mình và đã quyết định viết lên đây những dòng tâm sự gửi tới hai bạn và độc giả.
Vào năm 2006 - 2007 khi vừa mới tốt nghiệp đại học, lại chưa tìm được việc làm nên thời gian rảnh rỗi cũng nhiều, hơn nữa để tiếp cận thông tin tuyển dụng một cách nhanh nhất, cũng như rẻ nhất tôi đã chọn cho mình cách lên mạng tìm kiếm. Dĩ nhiên khi đó chiếc máy tính nối mạng Internet là người bạn không thể thiếu được.
Mỗi khi vào mạng mà không thấy nick anh sáng là trong lòng tôi lại xốn xang, không yên, hay những khi hẹn gặp mà chưa thấy anh lên mạng là tôi lại cảm thấy buồn chán.(ảnh minh họa)
Trong những lần lên mạng đó tôi cũng quen một người, lúc đầu cũng nghĩ chỉ là những câu chuyện xã giao thông thường, nhưng khi cuộc sống đang đi vào ngõ cụt khi mà thời gian tìm việc ngày một lâu mà vẫn chưa được, cộng với các khoản tiền nhà trọ, điện, nước...cứ đến nên tâm lý sinh ra chán nản.
Những lúc như vậy lại có một người con trai chia sẻ tâm sự, động viên đã làm cho tôi cảm thấy cuộc sống đỡ bế tắc hơn. Lâu dần đã làm cho tôi có cảm tình, nhung nhớ.
Mỗi khi vào mạng mà không thấy nick anh sáng là trong lòng tôi lại xốn xang, không yên, hay những khi hẹn gặp mà chưa thấy anh lên mạng là tôi lại cảm thấy buồn chán.
Để rồi sau hơn một năm tâm sự, chia sẻ trên mạng tôi đã nhận lời yêu anh. Anh bảo rằng anh đang làm việc ở Nam Định, công việc rất là bận rộn nên chưa thể thu xếp thời gian lên Hà Nội thăm tôi được, còn tôi công việc vẫn chưa ổn định, lúc có, lúc lại không nếu tôi có thời gian thì đến đó gặp anh.
Sau những ngày đắn đo suy nghĩ, nhưng lại muốn biết mình có nên theo đuổi mối tình này hay không nên tôi đã quyết bắt xe đến gặp anh.
Như chỉ dẫn của anh sau khi xuống bến xe tôi đợi một lát thì thấy anh ra đón, anh bảo chở tôi đến một quán café để nói chuyện. Tôi bảo đi xe hơi mệt nên muốn anh đưa về nhà nghỉ ngơi. Anh bảo về nhà đông người khó ngủ nên đưa tôi vào trong một nhà nghỉ để hai người tâm sự.
Vào trong phòng anh ta liên tiếp đòi hỏi này nọ, rồi muốn gần gũi tôi, đòi quan hệ tình dục với tôi. Vì cũng nghĩ đã yêu thì việc đó cũng chả có gì sai, hơn nữa anh ta hứa sẽ không bỏ rơi tôi rồi vẽ ra bao nhiêu là chuyện sau này như dự định tìm cho một công việc ổn định, sẽ có một gia đình hạnh phúc bên những đứa con ngoan ngoãn...thế nên tôi đã đồng ý.
Sau khi "mặn nồng" xong, tôi mệt nên ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy chỉ nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi "GOOD BYE" và anh ta đã biết mất, lục tung đồ đạc thì phát hiện một số đồ đã bị xáo trộn, tiền, nữ trang đã bị mất chỉ còn lại một ít đủ để thanh toán tiền phòng và bắt xe về Hà Nội.
Sau khi "mặn nồng" xong, tôi mệt nên ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy chỉ nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi "GOOD BYE". (ảnh minh họa)
Tôi định trình báo công an nhưng vì chỉ biết tên anh ta khai qua những lần chát chít chứ thực tình thì tôi cũng chưa nhìn thấy cái chứng minh thư hay giấy tờ gì của anh cả, nên đành ê chề, im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt, coi đó như một bài học nhớ đời.
Về Hà Nội, tôi không còn tha thiết một thứ gì nữa, nhưng cũng đúng lúc này tôi tìm được một công việc tương đối tốt, tôi lao vào công việc như để quyên đi tất cả.
Nhờ nhiệt tình trong công việc nên tôi nhanh chóng thu được những kết quả khả quan trong công việc, nhờ đó mà các mối quan hệ xã hội, bạn bè, đồng nghiệp của tôi ngày một đa dạng hơn. Và tôi gặp được chồng tôi bây giờ cũng nhờ những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp đó.
Nhiều khi tôi cũng cảm thấy có lỗi với chính người chồng của mình, chỉ vì một phút nhẹ dạ mà tôi đã không cho chồng tôi được nếm sự trong trắng của mình, nhưng quá khứ đã qua hãy để nó trôi đi cùng thời gian, năm tháng.
Theo Eva
Không có gì là mãi mãi Đừng khoác cho ai một cái áo con tự may. Cái áo đó có thể là lối sống, hành vi, đạo đức. Không có gì là mãi mãi Tôi sung sướng và tự do Như ánh sáng Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi ............. Anh ấy đã không nói thêm Rằng anh ấy sẽ yêu tôi...