Chợ Việt xưa nay: Ngôi chợ lớn nhất kinh kỳ – Chợ Đông Ba đem ra ngoài giại
Có lẽ giống như tôi, trong nhận thức của nhiều người dân Huế, một trong những ngôi chợ mà họ biết đến sớm nhất trong đời là chợ Đông Ba.
Ngôi chợ lớn nhất kinh kỳ
Tôi “đi” chợ Đông Ba từ câu hò đưa nôi của bà, của mẹ:
Chợ Đông Ba đem ra ngoài giại
Cầu Trường Tiền đúc lại xi-moong…
Câu hò trên đánh dấu một sự kiện lớn của cố đô Huế, đó là việc Vua Thành Thái chỉ dụ đưa chợ Đông Ba – ngôi chợ lớn nhất kinh kỳ – từ cửa Chánh Đông “ra ngoài giại” là khu đất trống sát bờ sông Hương gần bến đò Trường Tiền, vào năm 1899. Từ đó đến nay, chợ Đông Ba đã có đến 122 năm tuổi và luôn là một địa chỉ văn hóa quan trọng trên bản đồ TP.Huế.
Chợ nằm dọc bờ Bắc sông Hương từ đầu cầu Trường Tiền đến cầu Gia Hội, đối diện là khu phố Trần Hưng Đạo sầm uất, vị trí “trên bến dưới thuyền, phố xá đông đúc” là điều kiện hết sức thuận lợi cho việc mua bán. Theo tài liệu của ban quản lý chợ Đông Ba, hiện nay, chợ có khoảng 2.700 hộ kinh doanh, bình quân mỗi ngày có từ 7.000 – 10.000 khách đến chợ. Vào những dịp lễ, tết, chợ tấp nập hơn, có đến trên 12.000 người.
Chợ Đông Ba thập niên 1920. Ảnh tư liệu
Video đang HOT
Một khu chợ đêm Đông Ba đang được xây dựng, mở cửa từ 18 giờ đêm đến 5 giờ sáng, sẽ hoàn thành trong nay mai. Thêm một lần nữa chợ Đông Ba lại “đem ra ngoài giại”.
Không chỉ là chợ dân sinh thông thường, từ xa xưa, chợ Đông Ba trở thành nơi quy tụ sản phẩm của các làng nghề truyền thống địa phương: Vàng bạc Kế Môn, kim khí Hiền Lương, gốm Phước Tích, kim khâu Mậu Tài, giấy Đốc Sơ, mây tre Bao La, hoa giấy Thanh Tiên, liễn trướng An Truyền, tranh thờ làng Sình, mứt bánh Kim Long, rượu gạo làng Chuồn, nón lá Phủ Cam… Vì thế, nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân cho rằng, muốn đi tìm cái bản sắc Huế, khỏi phải nhọc mệt đi hết làng nghề này đến làng nghề khác, cứ đến chợ Đông Ba là có thể tìm thấy tất thảy.
Ẩm thực cũng là một nét hấp dẫn khác của chợ Đông Ba. Các món ăn bình dân với muôn màu muôn vị là một nét độc đáo mời gọi mọi người. Muốn thưởng thức cơm hến Huế, bún bò Huế, chè Huế, bánh Huế đúng nghĩa, du khách nên tìm đến nơi này. Bởi vì, chợ truyền thống nói chung và chợ Đông Ba nói riêng luôn là nơi lưu giữ bản sắc ẩm thực địa phương một cách chân xác nhất. Nhà ẩm thực người Mỹ lừng danh Anthony Bourdain đã đến ăn bún bò ở đây và cho rằng bún bò Huế là món súp ngon nhất thế giới.
Trái tim của TP.Huế
Chợ Đông Ba hôm nay. Ảnh tư liệu
Do vị trí và tầm vóc của mình, chợ Đông Ba trở thành nơi thể hiện văn hóa, văn minh và lịch sử của kinh đô Huế. Thời xưa, trên tòa lầu ba của chợ, bốn phía được gắn bốn chiếc đồng hồ to bằng miệng thúng, đứng trước cổng Toà Khâm Sứ bên kia sông Hương cũng xem được giờ. Trong chợ có xây giếng máy, muốn lấy nước chỉ việc dùng tay quay trục, tự nhiên nước tràn lên, phun ra, khỏi cần gàu và khỏi nhọc công múc. Đồng hồ và giếng máy chợ Đông Ba như là thước đo trình độ văn minh của đất nước, của kinh thành.
Trải qua trường kỳ lịch sử, chợ Đông Ba luôn là trái tim của TP.Huế. Người ta có thể đo sức sống, nhịp đập của thành phố qua nhịp đập của ngôi chợ đặc biệt này. Người Huế lấy chợ Đông Ba làm tâm điểm. Xung quanh chợ Đông Ba là có sông Đông Ba, bến Đông Ba, phố Đông Ba, cầu Đông Ba, cửa Đông Ba… tất cả làm nên một quần thể mang tên Đông Ba từ sức ảnh hưởng có một không hai của ngôi chợ này. Các đường phố ở khu vực này đều đánh số nhà khởi đầu từ chợ Đông Ba. Trong khi đường Lê Lợi ở bờ nam sông Hương đánh số 1 từ ga Huế trở xuống, thì đường Trần Hưng Đạo ở bờ bắc sông Hương đánh ở 1 từ phía chợ Đông Ba trở lên. Với người dân Huế, định vị trung tâm thành phố của họ vẫn là chợ, bởi vì chợ thân thiết – quen thuộc – dân dã – gần gũi hơn.
Nơi níu giữ một tinh thần rất Huế
Có hai kỷ niệm về tiểu thương chợ Đông Ba khiến tôi nhớ mãi. Cách đây hơn 30 năm, lúc đó, tôi 20 tuổi. Cần mua một cái áo đi mưa, tôi đến một quầy hàng. Tôi hỏi chủ hàng về loại áo mình cần. Và thật bất ngờ khi một người phụ nữ tầm tuổi mẹ tôi trả lời thật lịch sự và nhã nhặn: “Cảm ơn cô! Hàng tui không có loại áo đó. Cảm phiền cô đi tới vài hàng nữa, sẽ có”. Thái độ, ngôn từ và giọng điệu của bà mang lại cho tôi một cảm giác thật khó tả, đầy thiện cảm, xúc động và mến phục.
Năm ngoái, tôi lên thăm cô nhi viện ở chùa Đức Sơn vào đúng bữa cơm trưa, gặp một cựu tiểu thương chợ Đông Ba với cách làm từ thiện thật giản dị. Bà khoảng 70 tuổi, đã nghỉ buôn bán, giao lô hàng lại cho con cái. Mỗi tháng hai lần, bà đảm nhiệm bữa ăn trưa cho các cháu ở đây, một bữa cơm chay và một bữa cơm mặn. Tiền đâu? Bà bảo: “Mệ đi một vòng quanh chợ, mỗi hàng mệ chỉ xin 2.000 đồng, nhiều hơn mệ cũng không nhận, mệ xin khi nào đủ bữa cơm là dừng. Mà các chị em đều rất vui vẻ, nhiệt tình đóng góp. Làm nhỏ nhỏ vậy mà vui và bền lâu đó con!”. Bữa cơm của bà không giống cơm ngày thường, vì nó luôn ngon hơn, lạ hơn khiến các cháu lại háo hức trông chờ. Hai tiểu thương, hai bà mẹ Huế, một gặp ở chợ, một gặp ở chùa đã để lại ấn tượng thật đẹp trong tôi; và hơn thế nữa, chính họ đã cho tôi bài học trong ứng xử với con người và cuộc đời.
Dãi nắng dầm mưa với Huế suốt 122 năm, đến lúc này chợ Đông Ba đã hoàn thành nhiệm vụ của một trung tâm phân phối hàng hóa cho cả vùng và là nơi cung cấp thực phẩm cho người dân Đông Ba, Gia Hội. Bây giờ những nhiệm vụ đó đã có chợ Đầu mối và các chợ nhỏ chung quanh đảm đương. Chợ Đông Ba phải trở thành một trung tâm du lịch, để du khách đến chơi, trải nghiệm ẩm thực Huế và mua sắm hàng lưu niệm. Dự án cải tạo chợ Đông Ba đang được chính quyền xúc tiến. Một khu chợ đêm Đông Ba đang được xây dựng, mở cửa từ 18 giờ đêm đến 5 giờ sáng, sẽ hoàn thành trong nay mai. Thêm một lần nữa chợ Đông Ba lại “đem ra ngoài giại” và lần này với sứ mệnh du lịch, tạo thêm sức hấp dẫn cho Đông Ba, để giữ chân du khách ở lại với Huế lâu hơn.
Chợ Việt xưa nay: Chợ Bến Thành nhìn từ ký ức miệt vườn
Một ngày ngồi tàu thủy kênh xáng Xà No, đến đêm tôi mới được ngồi xe khách đi Sài Gòn.
Mười một tuổi, năm 1963 ấy, là lần đầu tiên tôi biết "mùi Sài Gòn".
Mùi Sài Gòn rất đặc trưng, nó lưu trong mũi cô bé miệt Hậu Giang rất lâu, có lẽ là mãi mãi. Mùi khói ôtô trộn với mùi hoa lá cổ thụ thoảng ra, bên dưới là mùi cần lao của đám đông phố phường. Và mùi phở - mười một tuổi mới biết có thứ điểm tâm tên là phở.
Cô tư của tôi, cô Ràng - tên nhân vật trong những tác phẩm của tôi - hứa "Rồi Tư sẽ cho con đi cho biết chợ Bến Thành với phi trường Tân Sơn Nhất". Cô tôi luôn dẫn dắt tôi như vậy đó, từ câu chuyện sống, chuyện xử thế đến những địa danh.
Để cô cháu thoải mái ngồi và thoải mái với đồng tiền eo hẹp, cô Ràng không chọn xe xích lô. Eo ơi, chú ngựa nâu dễ thương như cổ tích, tôi reo lên, đây mới là cổ tích nè. Cô giảng giải, các chủ xe đều ở mạn Hóc Môn Bà Điểm. Tôi bảo sao Bến Lức - Long An không có? Cô rằng, đất trầm thủy hợp với trâu, Hóc Môn Bà Điểm đất cao, đất pha cát, hợp để nuôi ngựa. Cô của tôi là từ điển địa chí của tôi dù bà như mọi phụ nữ thời đó, chữ lõm bõm nhưng kiến văn đầy bụng.
Sàn xe trải chiếu dày cho chiếu không tuột. Hông xe thoáng, có thanh chắn bằng gỗ để tựa lưng. Vài khách phụ nữ dọc đường. Ngóng mãi từ An Đông rồi thì cũng đến Bến Thành. Cô tôi xin chủ xe thổ mộ cho ngựa đi chầm chậm để cháu tôi nghiêng ngó. Xà ích đứng tuổi, trạc với cô tôi và cả hai bắt đầu huyên thuyên đủ thứ. Nghe họ tung hứng rất ư tương đắc, như thể là đã là bạn bè. Nắng và gió và mọi thứ lạ lẫm như một bộ phim có tiếng vó ngựa, tiếng lục lạc lẫn trong nhịp đập của trái tim phố thị sầm uất.
Chuyện rằng Bến Thành sửa chữa lớn vào năm 1952 (Ô, tôi reo trong lòng, đúng năm tôi ra đời). Trước đó nó được khánh thành ngày 28 tháng 3 năm 1914, (tôi lại reo lên vì tôi biết, ấy cũng là năm người Pháp khởi công tuyến đường thủy Xà No). Còn trước đó nữa, nó là chợ Bến Nghé, nơi thương hồ Đồng Nai xuống và thương hồ mạn lục tỉnh lên. Nửa thế kỷ chiếm Đông dương, người Pháp mới lấp rạch để dời chợ Bến Nghé lên, vì nó ở gần thành Quy, dân bắt đầu gọi là chợ Bến Thành.
"Ba tôi có thổ mộ từ thời đó, ông đánh xe chở nhà giàu Bà Điểm lên coi hoàn công, ông hay kể, hội dài ba ngày trời, chợ dựng bằng sườn gỗ lợp tranh thôi mà có hàng trăm ngàn người đi hội. Còn có người đấu cọp nữa - chủ xe tiếp tục khi thấy cô tôi chuyện vãn ăn ý quá - bữa cuối đó người thắng là phụ nữ mới ghê chớ, bà Võ Thị Vuông, con một bá hộ đồn điền cao su ở Thủ Dầu Một". Phụ nữ á, tay không đấu cọp á, cô tôi quay sang tôi: "Con thấy chưa, nối dài Bà Trưng Bà Triệu đó".
Xà ích đã cho ngựa đi thật chậm lướt qua cửa chính hình vòm. Bốn mặt đều có đồng hồ, thấy chưa? Ông còn ngoắc một người quảy thùng cà rem dạo, mua cho tôi một que kem, trong ba màu kem mê ly có ở thùng lạnh, bao giờ tôi cũng chọn màu xanh lơ.
Bến Thành thật gợi cảm và uy nghi. Nó là nhà lồng chợ Cần Thơ mà tôi biết khá rõ nhưng gấp 10 lần hơn, 4 mặt đường và hai sảnh hông thật choáng rộng để người đến và người đi luôn được trong bóng mát. Chủ xe còn khoe rằng, nhà chợ còn có 12 cửa phụ. Cô tôi chép miệng: "Bữa nay mình còn tham quan phi trường, cưỡi ngựa xem hoa cho con biết vầy thôi, lần sau mình sẽ vô chợ, Tư sẽ cho ăn cà-ri Ấn".
Ký ức ban đầu lưu luyến ấy thật bồng bềnh. Các bạn hãy hình dung một cô bé với cỗ xe thổ mộ như là xe nhà, với người hướng dẫn du lịch không công của xứ Bà Điểm nổi tiếng người hay đất hay, tôi đã đi như trong mơ. Còn nhớ những chiếc ghế đá đối diện cửa chính, ghế kiểu Pháp. Lưng tựa thoáng và cao, mặt ghế rộng để cho cả gia đình có trẻ con ngồi chen vào nhau ấm áp.
Sau này tôi hay "có nhiệm vụ" đưa bạn bè ngoại quốc hoặc bạn bè hải ngoại đi Bến Thành. Đó là hành trình gần như điểm kết sau khi họ tự đi nhiều nơi của Sài Gòn. Bến Thành để trầm trồ thứ kiến trúc hàng trăm năm không thấy chối - theo ngôn ngữ thời nay. Và để, dĩ nhiên, mua sắm và đặt may, nhất là may áo dài bằng các thứ lụa Việt Nam đã phong phú lên nhiều.
Ẩm thực ư, tôi nghĩ, khu ăn của Bến Thành chưa tương xứng với vị thế của nó, hoặc ấy là chủ ý của Ban quản lý chợ (thành lập từ năm 2000), rằng mùi của bếp núc sẽ ám vào người và vào gấm vóc của chợ. Và nữa, do xe cộ đông ngốt lên nên người ta không chủ trương kéo dài chợ đêm cho ăn nhậu, chỉ vì sẽ ách tắc giao thông mà thôi.
Như mọi khu nhà lồng được người Pháp giúp bảo tồn để giữ gìn dấu ấn cho kiến trúc văn minh Pháp, thật may, qua cả lần tu sửa vào 1985, vòm chợ như ta thấy, nguyên vẹn đẹp và có thể nói, chừng như nó có đẹp hơn. Rồi sẽ là điểm đầu của hầm metro Bến Thành - Suối Tiên, khi ấy, chắc chắn vị thế này sẽ trở nên đắc địa một cách thiêng liêng và đầy hứng khởi.
Cô gái Hà Nội bật mí các điểm check-in sống ảo đẹp chất ngất ở Huế "Một lần trong đời, bạn nhất định phải đến Huế với người thân, người yêu, bạn bè của mình nhé". Đó là lời nhắn nhủ của Thanh Thư (sống tại Hà Nội) sau chuyến du lịch 4 ngày 3 đêm ở đất Cố đô. Với Thư, Huế là mảnh đất dịu dàng, đằm thắm và ẩn chứa trong mình những vẻ đẹp yêu...