Cho em thuộc về anh một lần nữa!
Tôi van xin, khóc lóc rồi đến cả uy hiếp… tất cả mọi thứ trong tầm tay tôi đều cố gắng nhưng anh ngày một xa…
Tôi đang bế tắc, đang chán chường kinh khủng. Tôi không biết mình phải làm gì nữa…
Tôi sắp xa anh – người tôi yêu quý nhất trên đời! Chúng tôi yêu nhau được gần 9 tháng, ban đầu giữa chúng tôi chỉ là tình bạn. Tôi và anh học cùng một lớp, anh hiền lành dễ thương và cực kì tốt bụng! Trước khi yêu nhau, tôi đã có cảm tình rất tốt với anh và tôi còn biết anh rất chung tình!
Trước kia anh từng yêu một cô gái, nhưng do gia đình ngăn cấm và ép buộc cô gái đi lấy chồng. Vậy là từ đó, anh không còn yêu ai được nữa, hàng ngày nhìn anh thui thủi đi về một mình, chỉ lao đầu vào công việc và học tập mà tôi thấy thương anh quá! Chính những điều này làm tôi rất hay chú ý đến anh! Và rồi như là định mệnh, vào cái ngày 14-2, khi tôi đang vùi đầu vào chiếc màn để quên đi cảm giác trống vắng của một đứa không có người yêu thì bất ngờ tôi nhận được tin nhắn của anh! Một tin nhắn bình thường, chỉ đơn giản là chúc mừng nhưng tôi thật sự rất xúc động.
Tất cả mọi thứ trong tầm tay tôi đều cố gắng nhưng anh ngày một xa…
Kể từ đó, tôi bắt đầu thấy nhớ anh và tôi thường hay quan sát anh hơn! Tôi yêu anh từ lúc nào cũng không biết nữa. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều cố gắng đến giảng đường để được nhìn thấy anh! Tôi bắt đầu chạy theo tình yêu của mình từ đấy! Những tin nhắn, những dòng mail, những cái nhìn… tất cả đều làm tôi ngập tràn vui sướng! Rồi thì tôi cũng có cái hẹn đầu tiên với anh! Tôi vui không thể tả được khi được ngồi đằng sau tấm lưng to lớn của anh! Mọi thứ cứ diễn ra thật chầm chậm hệt như chuyện cổ tích.
Tôi không thể không hạnh phúc khi mà lúc nào bên tôi cũng có anh! Anh chăm sóc tôi thật chu đáo, anh cũng yêu tôi thật nhiều… mọi thứ đều diễn ra rất tốt đẹp. Thậm chí chúng tôi òn có những chuyến đi chơi xa cùng nhau! Nhưng tình yêu đó chẳng kéo dài được lâu… Tôi không biết vì sao, sau tất cả những thứ đã có với nhau… anh nói với tôi anh không còn yêu tôi nữa! Tôi như người điên, cứ cuống lên chẳng biết làm gì! Anh không có người nào khác, anh vẫn tốt với mọi người nhưng anh không còn tốt với tôi nữa… trong khi đó giữa anh và tôi đã có quá nhiều kỷ niệm!
Anh – người đàn ông đầu tiên của đời tôi, người tôi thật sự yêu quý, giờ đây không còn yêu tôi nữa! Tôi van xin, khóc lóc rồi đến cả uy hiếp… tất cả mọi thứ trong tầm tay tôi đều cố gắng nhưng anh ngày một xa… Tôi phải làm sao đây khi mà tôi không thể quên anh, khi mà tôi không thể sống thiếu anh được? Tại sao anh lại đến với tôi rồi giờ đây bỏ tôi bơ vơ một mình như thế này? Tất cả những ký ức cứ ùa về trong tôi, từng ngón tay, từng chiếc hôn, từng ánh mắt… cũng đôi tay ấy từng là của tôi, từng thuộc về tôi, từng bao lần tìm kiếm tay tôi trong bóng tối… cũng đôi mắt ấy, đôi mắt màu nâu nhìn tôi đầy tình yêu… cũng vòng tay ấy, vòng tay ghì chặt lấy cả người tôi… mọi thứ… rất quen thuộc nhưng đã rất xa…
Cũng vòng tay ấy, vòng tay ghì chặt lấy cả người tôi.
Tôi không muốn chia tay khi mà trong tôi tình yêu dành cho anh còn nhiều quá, khi mà tôi thậm chí còn muốn có cả những đứa con xinh xắn với anh! Khi mà tôi mỗi ngày vẫn nhớ anh da diết…Tôi phải làm sao đây? Học cách quên anh đi ư? Tôi thật sự chỉ muốn nói với anh rằng nếu anh đọc được những dòng này thì hãy suy nghĩ lại, hãy cho tôi một cơ hội, hãy để tôi được là của anh một lần nữa… hãy để ta thuộc về nhau một lần nữa!
Theo Bưu Điện Việt Nam