Cho em gái ở nhờ nhưng 2 tháng sau, chồng và tôi phải ngậm ngùi xách vali ra khỏi nhà vì nguyên nhân trớ trêu này
Sau khi ly dị, em gái nài nỉ cho nó ở tạm nhà tôi vì nhà tôi là kiểu chung cư khá rộng rãi mà còn thừa ra một phòng.
Cũng bởi chồng cũ chẳng thể chu cấp được tiếp mà tình mới thì chưa ‘xơ múi’ được gì nên tôi đã phải đưa hết số tiền ngày trước nó biếu để em duy trì sinh hoạt.
Bố mẹ tôi sinh được 3 người con, 2 gái 1 trai. Em trai út vẫn còn đang học Đại học, trong khi hai cô chị đã lấy chồng. Hiện tại tôi cũng sinh được một cháu trai khỏe mạnh 4 tuổi. Cuộc sống gia đình vẫn êm đềm, hạnh phúc. Tuy nhiên trái với sự viên mãn của tôi là nỗi bất hạnh của em gái.
Nó lấy chồng từ khi mới 23 tuổi. Người đàn ông mà em gái tôi chọn gắn bó là người lớn hơn nó tận 1 con giáp, công việc đã đạt tới đỉnh cao, giàu có và si mê vợ. Ban đầu, cả nhà tôi ngăn cản, không cho em gái yêu vì sợ khoảng cách tuổi tác sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình. Thêm nữa, lấy một người chênh lệch với mình về mọi mặt thì em tôi sẽ lép vế, không làm chủ được gia đình.
Ấy vậy, em tôi rất cá tính, ngang ngược, chẳng nghe lời một ai. Nó vẫn quyết tâm lấy bằng được người này chỉ vì được cung phụng, chiều chuộng và tiêu tiền không cần suy nghĩ. Đã rất nhiều lần, em gái tôi mang đến đưa tôi những cọc 10 triệu, 20 triệu bảo cho. Tôi thì ngại, đành phải nói lái đi là giữ hộ, sau này nhỡ em gặp khó khăn chị sẽ đưa.
Lấy nhau về, thời gian đầu em tôi và em rể cũ rất hạnh phúc, đi du lịch khắp nơi, khoe tình cảm lên MXH. Thậm chí, em rể cũng chăm về thăm bố mẹ, anh chị em trong nhà. Vậy nên bố mẹ tôi yên lòng, không còn lo nghĩ gì. Ngờ đâu, 3 năm sau khi em gái lấy chồng, nó lại va vấp phải một người đàn ông khác thành đạt, đúng lúc em rể gặp khó khăn trong công việc. Em gái tôi tâm sự với chị là gặp nhiều mâu thuẫn trong hôn nhân, cảm giác chồng không được như trước, đã vậy nó còn quen thêm người đàn ông khác tốt hơn nên sinh cảm giác “đứng núi này trông núi nọ”.
Tôi cùng bố mẹ lại tiếp tục khuyên nhủ em hãy đồng hành cùng chồng trong giai đoạn khó khăn, nếu vượt qua được chắc chắn hạnh phúc sẽ bền lâu. Thậm chí cả nhà còn nói nếu bây giờ có con thì đứa bé sẽ là sợi dây gắn kết tuyệt vời hai người. Song em tôi lại làm cả nhà thất vọng khi tuyên bố ly dị sau đó vài tháng. Điều sốc hơn cả là nó cũng thú nhận chưa đăng ký kết hôn, đủ để thấy em “ma ranh” nhường nào. Nó dự báo được cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc nên chuẩn bị sẵn đường lùi.
Video đang HOT
Sau khi ly dị, em gái nài nỉ cho nó ở tạm nhà tôi vì nhà tôi là kiểu chung cư khá rộng rãi mà còn thừa ra một phòng. Cũng bởi chồng cũ chẳng thể chu cấp được tiếp mà tình mới thì chưa “xơ múi” được gì nên tôi đã phải đưa hết số tiền ngày trước nó biếu để em duy trì sinh hoạt.
Cứ ngỡ sau những biến cố, em tôi sẽ trầm tính xuống và suy nghĩ chín chắn hơn. Bây giờ nó gần 27 tuổi rồi, cũng phải trưởng thành lên chút. Nào ngờ, em gái tôi lại tiếp tục gây sự, nhưng lần này là với chồng tôi.
Sống trong cùng một nhà, tôi dặn dò em mình phải biết nhún nhường vì chồng tôi là người khá kỹ tính, cẩn thận. Nào ngờ em gái tôi lại chuyên “cà khịa”, “móc mỉa” anh rể. Nguyên nhân thì chẳng có gì to tát. Khi thì là vì chồng tôi là người lên kế hoạch tài chính, quản lý tiền trong nhà, khi thì vì chồng tôi sạch sẽ quá. Thực ra chồng tôi quản lý tiền nong không phải vì anh gia trưởng mà do chồng tôi tính toán khoa học, giúp vợ nhẹ gánh suy nghĩ.
Có lẽ em gái tôi quen với những người đàn ông sống thoải mái, dễ tính nên mới tỏ ra khó chịu khi sống cùng chị gái, anh rể. Chồng tôi lại hiền, khi nghe em vợ móc mỉa như vậy, anh cũng chỉ cười trừ, không hề cãi lại. Cho tới 2 tháng sau khi em gái dọn đến, chồng tôi đùng đùng dọn vali ra khỏi nhà. Dù tôi nài nỉ cầu xin anh song chồng tôi vẫn quyết tâm chẳng thể sống cảnh này. Chừng nào tôi đuổi được cô em gái ra thì chồng tôi sẽ quay trở về. Vì chồng quá cương quyết về nhà nội nên tôi cũng không cản nổi.
Là người đứng giữa, tôi vô cùng mệt mỏi và cảm thấy xấu hổ với chồng. Nhưng em tôi lại đang gặp đổ vỡ hôn nhân, tôi cũng không thể đẩy em sống một mình được. Giờ chỉ mong sao, có người đàn ông nào đó mau mau rước em gái tôi đi thôi…
Mẹ chồng "hờ" cấm con riêng của em gái tôi không được gọi em rể là bố
Cũng may là chẳng có cái đám cưới nào ở đây hết.
Cái Loan, em gái tôi là một mẹ đơn thân. Năm nó 20 tuổi, cái tuổi cứ yêu vào là mù quáng ấy, em tôi đã lấy chồng bằng được dù cả nhà ngăn cản. Mà khổ cái là tuổi ngựa non háu đá ấy thì càng cấm lại càng làm. Cứ như thể mấy đứa nó nghĩ sự ngăn cản ấy là khó khăn của tình yêu nên chúng nó càng cố gắng chinh phục.
Thế là em gái tôi chinh phục bố mẹ bằng cái bụng bầu 2 tháng!
Đến nước đã có bầu rồi thì đương nhiên không thể cấm đoán gì được nữa. Nhưng ngay từ những ngày bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới thì người lớn chúng tôi đều đã nhìn thấy cái kết của cuộc hôn nhân này rồi.
Chúng nó cũng yêu nhau đấy nhưng tình yêu ấy làm sao mà đủ lớn để vượt qua ti tỉ thứ rắc rối của hôn nhân được, thế là khi em gái tôi mang thai ở tháng thứ 8 thì nó cãi nhau to với mẹ chồng và em chồng. Chồng nó đương nhiên bênh mẹ đẻ và em gái mình, cái Loan nhà tôi đơn phương độc mã ở đó rồi cuối cùng phải vác bụng bầu về nhà ngoại.
Thật ra tôi không bênh em mình trong câu chuyện đó, nó sai ngay từ đầu khi lựa chọn việc cố tình có bầu để bố mẹ đồng ý cho cưới. Về nhà chồng nó cũng không biết cách ứng xử nên mới xảy ra cơ sự như vậy. Thế nhưng, cái Loan nó sai vì hành động chưa chín chắn, còn nhà bên đó thì sai về nhân cách.
Em tôi bụng mang dạ chửa gần sát ngày đẻ mà nhà bên đó không một lời hỏi han. Đến tận ngày nó đi đẻ cũng chẳng có ai ngó ngàng tới. Những năm tháng chăm con mọn ốm đau, bố thằng bé chưa từng hỏi được 1 câu. Và đến tận bây giờ, thằng bé đã học lớp 5 thì cả họ nhà đấy cũng chưa nhìn thấy mặt con cháu lần nào.
Trong cả chục năm qua, cái Loan từ một con bé ngây thơ và bồng bột trở thành người phụ nữ trưởng thành, chín chắn và khôn khéo. Ngày đó, khi chẳng có đồng nào trong tay để nuôi nấng một đứa trẻ, nó nai lưng ra làm tất cả mọi việc. Nó chẳng ngại ngần mà đi giao hàng cho người ta, tối đến thì bày quán bán nước trước cửa nhà. Thậm chí có thời gian nó còn đi rửa bát cho hàng ăn, chạy bàn cho quán bia... Làm gì cũng làm, miễn có tiền để lo cho con.
Sau này cuộc sống ổn hơn, con bé ăn nên làm ra, mua được nhà, mua được xe và cho con trai được điều kiện sống tốt nhất thì cũng là lúc tất cả hình ảnh của một con bé ngây ngô dại dột năm 20 tuổi hoàn toàn biến mất.
Cái Loan nhà tôi rất đẹp, người ta bảo gái một con trông mòn con mắt quả thật không hề sai. Năm nay nó đã 30 tuổi rồi nhưng vẫn trẻ trung lắm, con nhỏ này nó có gu ăn mặc nên chả ai tin nó có đứa con trai lớn đùng như thế. Vì đẹp như vậy nên dù biết nó là mẹ đơn thân nhưng vẫn ối anh xếp hàng dài chờ đến lượt, em rể mới của tôi cùng từng một thời trồng cây si đến mòn cả sân trước nhà tôi ra mới được cái Loan nó gật đầu đồng ý.
Cái Loan và chồng nó hiện tại quen nhau từ lúc con bé 24 tuổi, cũng được hơn 6 năm rồi. Nói là chồng vì em rể "mặt dày" chuyển hẳn vào nhà nó ở rồi chăm lo cho mẹ con nó chứ 2 đứa nó không có đăng ký kết hôn cũng chẳng cưới xin gì. Cái Loan nó toàn đùa rằng, giá trị của tờ đăng kí kết hôn nằm ở cái lúc mang ra tòa để ly dị.
Cứ thế 2 đứa nó bảo ban nhau làm ăn càng ngày càng khấm khá hơn. Tôi và bố mẹ thì không đặt nặng chuyện danh phận gì hết chỉ cần em tôi nó cảm thấy hài lòng với cuộc sống của nó là được rồi.
Khổ nỗi, em rể lại là trai tân và bố mẹ bên đó thì cấm cản kinh khủng, nhà người ta làm đủ trò để cái Loan và em rể phải chia tay nhưng đều không thành công. Đến giờ thì gần như trời không chịu đất nên đất phải chịu trời rồi.
Cái Loan nhà tôi giờ là một người phụ nữ chỉn chu và biết cách ứng xử nên dù nhà bên đó đối xử với nó không ra gì đi chăng nữa nó vẫn rất đàng hoàng và phép tắc. Lễ Tết nó vẫn chuẩn bị quà cáp, lễ lạt để chồng mang về nhà biếu bố mẹ và thắp hương.
Hôm vừa rồi, em rể về nhà nội chơi một lát thì cháu tôi gọi điện để xin phép sang nhà bạn. Từ rất lâu rồi thằng bé đã gọi em rể là bố, nó cũng nghĩ em rể là bố đẻ của nó thật. Nhiều năm sống cùng nhau, chính em rể tôi trong tiềm thức đã luôn nghĩ thằng bé là con của mình rồi.
Thế nhưng nhà bên đó nghe được thì sóng gió nổi lên, mẹ chồng "hờ" gọi điện cho cái Loan tổng sỉ vả một trận kinh thiên động địa vì dám để con riêng của mình gọi con trai bà ấy là "bố". Bà ấy cấm tuyệt đối không được phép xưng hô như vậy, con trai bà chưa có con, gọi nhau như thế khác nào bắt con bà đi nuôi con thằng khác?
Cái Loan im lặng chẳng nói gì, cuối cùng chỉ bảo để con nói chuyện với nhà con xem sao. Tất nhiên là làm gì có chuyện em rể tôi đồng ý rồi. Sau bữa hôm đó thì em rể cũng không về nhà thăm bố mẹ nữa và yêu cầu ông bà đừng động vào vợ con nó mà thôi.
Giờ cái Loan đang có bầu nên tinh thần cũng không được tốt, may mà lần này em rể là người chồng có thể dựa vào được. Đôi khi nó vô thức so sánh 2 lần mang thai khiến tôi lại xót em, xót cháu. Thôi, bây giờ mọi thứ đều ổn là được rồi.
Vợ từ chối nuôi con sau ly hôn vì lý do khó chấp nhận Sau gần một năm níu kéo không thành, chúng tôi ra tòa nhưng vợ tôi từ chối nuôi hai con dù chúng còn nhỏ và cần mẹ... Tôi và vợ vừa hoàn tất thủ tục ly dị sau gần một năm tôi níu kéo cô ấy nghĩ lại vì các con còn nhỏ dại. Tôi thương hai đứa con nên dù vợ có...