Cho em chồng ở nhờ, cuối cùng tôi lại phải ‘kìm hãm sự sung sướng’ chỉ vì sợ cô em dâu chạnh lòng
Chồng tôi không cho phép tôi khoe khoang kể lể về bộ trang sức vàng mà chồng tôi tặng chỉ vì sợ cô em dâu buồn tủi.
Vợ chồng tôi năm nay 30 tuổi, trước đây cả hai cùng học chung cấp 2, từ bạn thân sau trở thành người yêu và cuối cùng là nên duyên vợ chồng. Có lẽ số tôi cũng có phần may mắn khi chồng tôi là người khá giỏi giang, hình thức ổn, giao tiếp khéo. Kinh tế trong nhà kể từ sau khi lấy chồng tôi chẳng mảy may suy nghĩ gì, trộm vía cứ tăng vùn vụt.
Sau năm năm kết hôn thì vợ chồng tôi cũng có một mảnh đất thủ đô và xây được căn nhà 5 tầng. Ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ xuýt xoa. Được cái chồng tôi cũng chiều vợ, kinh tế dư giả nên anh không tiếc tôi thứ gì. Nhìn chung, cuộc sống của người phụ nữ tuổi 30 một chồng một con như tôi quả là quá viên mãn, tôi không mong cầu gì hơn.
Nhưng kể từ khi chú em chồng lấy vợ, tôi bắt đầu phải chịu đựng sự ghen tỵ ngấm ngầm của cô em dâu út. Của đáng tội, cùng là anh em nhưng chồng tôi thông minh và gặp thời nên phất trong làm ăn, có của ăn của để. Còn em chồng tôi không được như thế nên kinh tế cũng có phần eo hẹp. Cuối cùng, sau khi lấy vợ, bố mẹ chồng tôi góp ý là vợ chồng tôi làm anh chị, nên cho hai vợ chồng chú em ở nhờ để hai vợ chồng trẻ lo tích góp cho tương lai.
(Ảnh minh họa)
Về ở chung một nhà, vợ chồng chú em tôi được ở riêng một căn phòng trên lầu 3. Vật chất tiện nghi có đủ cả, chẳng phải mua sắm một gì vì chồng tôi sau khi xây nhà đã sắm đầy đủ hết rồi, có chăng chỉ là mua thêm bộ ga gối đệm mới cho cô dâu đỡ tủi. Sau khi về ở chung, cô em dâu cũng biết điều phụ vợ chồng tôi cơm nước. Vì tôi bận con mọn nên hầu như không phải làm gì, hơn nữa tôi nghĩ vợ chồng chú em ở nhờ nhà tôi thì đỡ đần thay tôi chuyện nhà cửa cũng là đương nhiên thôi.
Đợt vừa rồi là sinh nhật tôi, tôi được chồng mua tặng cho bộ trang sức có trị giá hơn 50 triệu. Được chồng yêu thương chiều chuộng ai mà chẳng thích, tôi chụp ảnh đăng lên facebook bày tỏ niềm vui của mình. Nào ngờ đâu hành động đó của tôi lại tạo nên một cơn bão tố.
Video đang HOT
Tối đó trở về nhà, chồng tôi hằm hằm tức giận, nói tôi lớn rồi mà không biết nghĩ. Anh nói trước ở riêng thì không sao, bây giờ có vợ chồng chú em nên tôi cũng phải cẩn thận hơn chút. Nhà chú em không có điều kiện nên mới phải đi ở nhờ, tôi được tặng quà đắt tiền thì vợ chồng biết với nhau thôi không cần thiết lên mạng khoe khoang. Lúc này tôi mới ấm ức quá tra hỏi lại chồng tại sao cấm đoán tôi vô lý thế, anh mới thở dài:
“Tháng này cũng là sinh nhật em dâu, anh chả tặng gì chỉ cho chú em một triệu bảo đưa vợ ra ngoài ăn món gì ngon ngon tí. Hai vợ chồng chú thím cũng vui vẻ lắm. Nhưng từ khi thấy em đăng cái ảnh khoe khoang kia anh cảm giác như thím ấy cũng buồn, chạnh lòng hay sao đó!”
(Ảnh minh họa)
Tôi thấy thật sự quá nực cười. Chồng tôi làm ra tiền thì tôi được hưởng, cô em dâu mà tị nạnh thì thúc giục chồng cô ấy làm ra nhiều tiền đi mà hưởng thụ như tôi. Nhà tôi đã cho ở nhờ, sinh nhật cũng cho tiền hai vợ chồng đi ăn chơi với nhau thì còn tị nạnh gì nữa? Chẳng lẽ vì sự xuất hiện của vợ chồng chú thím ấy mà tôi phải hoãn cái sự sung sướng của mình lại ư?
Chưa hết, tôi càng nóng mặt hơn khi chồng tôi nói thêm câu chốt trước khi ra khỏi phòng:
“Mà em xem thế nào, về nhà thì làm đỡ đần thím ý việc nhà đi. Ai lại cứ để vợ chồng chú thím làm hết từ A đến Z. Em lười cũng vừa vừa thôi!”
Ôi đến nước này thì tôi chỉ muốn tung hê hết cả thôi, chẳng riêng chung gì nữa. Đã ăn nhờ ở đậu nhà anh chị thì tự đi mà biết đường dọn dẹp chứ, lại còn muốn chia việc với tôi à? Tôi đâu có mời mọc ai vào nhà tôi để ở đâu, không ở thì tôi vẫn biết đường tự dọn dẹp cơ mà. Thật chẳng hiểu sao chồng tôi phải nhìn sắc mặt của em dâu để sống nữa, trong khi vợ chồng tôi đang sống tại nhà mình, tiêu tiền của mình chứ có làm gì sai trái với ai đâu. Hay là chồng tôi có ý gì với cô em dâu?
Theo Afamily
Lời đề nghị của mẹ chồng khiến tôi không cầm được nước mắt
Nghe chị họ chồng kể lại câu chuyện, tim tôi đau nhói, tôi khẽ rơi những giọt nước mắt tủi nhục.
Chớp mắt một cái tôi đã lấy chồng được 5 năm. 5 năm qua, tình cảm của chúng tôi chưa bao giờ phai nhạt. Tuy nhiên, điều buồn nhất là chúng tôi chưa có con. Trong 1 đến 2 năm đầu tiên, chúng tôi tận hưởng cuộc sống vợ chồng son mật ngọt nên chẳng vội vàng gì chuyện con cái. Sau 2 năm đeo nhẫn, thấy đồng nghiệp cưới muộn hơn tôi giờ đã sinh con, tôi bắt đầu thấy sốt ruột và đôi chút ghen tỵ với họ.
Chúng tôi đã đi đến bệnh viện nhiều lần để khám, chữa bệnh. Tôi cũng đã ăn rất nhiều chế độ để mau có con nhưng bụng tôi vẫn chẳng có gì thay đổi. Tôi không biết mình đã trùm chăn khóc bao nhiêu lần. Suốt 3 năm qua, tôi và chồng đi khắp các bệnh viện, phòng khám, nhà thầy lang từ Bắc chí Nam, tiền chữa hiếm muộn của vợ chồng tôi đã lên tới hàng trăm triệu mà con vẫn chẳng đến với chúng tôi.
Nhiều khi tôi buồn bã, trầm uất, muốn ly hôn để trả tự do cho chồng nhưng anh ấy vẫn nắm tay tôi. Anh còn an ủi rằng cả 2 chúng tôi không có con cái cũng tốt, vẫn được sống tự do, không vướng bận gì. Trong lòng tôi còn yêu anh nên cứ ngần ngừ mãi, chẳng thể dứt khoát chia tay. Mẹ chồng thấy vậy cũng nhiều lần nói bóng gió khiến tôi rất chạnh lòng. Tôi biết chuyện đó nên cũng nhiều lần tránh mặt mẹ chồng.
Ảnh minh họa.
Mấy hôm trước, mẹ chồng tôi lâm bệnh, phải nhập viện. Tôi với chồng hết sức lo lắng nên cùng phân công lịch để luôn túc trực bên mẹ chồng. Hôm đó, tôi trông mẹ chồng suốt đêm, sáng thấy mệt mỏi, đờ đẫn nên đã xin nghỉ sáng hôm sau để nghỉ ngơi lấy lại sức. Nằm ngủ được 2 tiếng, tôi dậy hầm gà cho mẹ chồng tẩm bổ. Trưa hôm đó, tôi mua thêm ít hoa quả rồi vội vàng vào bệnh viện thăm mẹ chồng. Đến nửa chừng, tôi bất ngờ gặp được chị Phương - chị họ của chồng trong bệnh viện. Thấy chị, tôi cũng chào hỏi vài câu nhưng không ngờ chị lại kéo tay tôi vào ghế đá ngồi nói chuyện.
Từ ngày lấy chồng, tôi chỉ giữ mối quan hệ xã giao chứ không thân thiết với họ hàng nhà chồng. Nay thêm việc tôi khó sinh nở, tôi biết họ coi tôi như cái gai trong mắt. Ai cũng đều đặt dấu hỏi về tôi.
"Em đừng vào vội, chị thấy mẹ em đang nói chuyện với thằng Khang (chồng tôi). Có vẻ bà đang bị kích động", chị nói.
"Có chuyện gì thế chị?", tôi hỏi
"Mẹ em lúc tỉnh lại, đang gào khóc buộc chồng em phải bỏ vợ. Nếu không bà chết cũng không nhắm mắt. Chắc bà cũng buồn vì vợ chồng em cưới nhau 5 năm rồi mà chưa có con", chị Phương tiếp tục.
Nghe câu chuyện chị Phương kể, tôi dường như chết lặng. Không biết sao, nước mắt tôi cứ chảy ròng ròng. Tôi và chị Phương từ trước đến giờ không hề thân thiết. Tôi nhớ trước khi cưới, chị Phương đã nhiều lần chê bai, phản đối chuyện hôn sự của chúng tôi. Tôi không hiểu sao chị ấy lại kể chuyện này cho tôi. Chắc chị muốn tôi sớm hiểu chuyện rồi buông tha cho em trai chị ấy.
Tôi lặng lẽ rời bệnh viện mà nước mắt cứ rơi mãi. Tôi nghĩ rằng cả nhà chồng đang quay lưng lại với tôi và cuộc hôn nhân này sẽ chẳng đi đến đâu. Không biết tôi có nên chủ động đề nghị ly hôn hay không. Tôi thực sự thấy buồn bã và bất lực quá.
Theo Báo Xã Hội
Thấy chúng tôi hạnh phúc kinh tế dư giả, vợ cũ của chồng tôi ghen tỵ và tìm cách phá hoại Chồng nói tất cả là vì anh muốn làm tròn nghĩa vụ của một người cha đối với đứa con trai mà thôi, còn vợ cũ anh đã hết tình cảm lâu rồi. Tôi năm nay 27 tuổi, đã kết hôn được hơn 2 năm và có một cô con gái nhỏ. Trước khi đến với tôi thì chồng tôi đã trải qua...