Chờ câu trả lời của anh
Em đợi anh nói câu “ Bắt đầu lại” nhưng rồi cuối cùng em lại là người chủ động nói ra. Anh trả lời “ khi nào bắt đầu lại cũng được”.
Em và anh cố gắng níu giữ tình yêu của chúng mình trong một năm, với nhiều căng thẳng và giận hờn… Rồi chúng ta chia tay vì có quá nhiều lý do mà em nghĩ có lẽ em chưa thật hiểu anh.
Một thời gian dài em khóc, sống trong cảm giác tội lỗi vì nghĩ rằng chính em là người đã để tình yêu chúng mình biến mất. Em nhắn tin, gọi điện, làm đủ cách để liên lạc với anh, chỉ mong làm hòa và quay lại. Nhưng đáp lại là sự im lặng của anh.
Anh không trả lời và nếu có trả lời cũng là những câu giống như bị ép buộc phải trả lời. Mỗi lần như vậy em lại càng cảm thấy mình tội lỗi hơn.
Video đang HOT
Một ngày tình cờ gặp lại, anh chủ động nhắn tin nói chuyện với em. Với tính cách trẻ con của hai đứa, chúng ta lại trò chuyện vui vẻ mà dường như quên đi mất quá khứ buồn kia.
Em đợi, và em chờ anh nói câu “Bắt đầu lại” nhưng rồi cuối cùng em lại là người chủ động nói ra. Rồi anh trả lời “khi nào bắt đầu lại cũng được”. Em thật sự thất vọng về câu nói đó của anh.
Em muốn gặp và muốn nghe lại một câu trả lời khác: “Khi nào có thể bắt đầu và làm thế nào để nó là mãi mãi”. Anh im lặng.
Đến bây giờ em vẫn đang chờ câu trả lời của anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Con trai 'nhát cáy'
Mãi anh mới dám nói ra được tình cảm của mình thì hix, câu trả lời anh được nhận lại là: "Giỡn cho đỡ buồn phải không?".
31/8, cái đêm ngập tràn hạnh phúc với anh - Em đã nói lời yêu anh. Ảnh minh họa: Internet.
Anh biêt em qua tình bạn của ba anh và bô em. Lân đâu tiên nhìn thây em, có thê nói là đã có cảm tình với em rôi. Nhưng lúc đó anh không đủ can đảm đê nói ra, anh sợ.
Rôi thời gian trôi qua, bắt đâu vào đại học, hai đứa học chung trường nhưng lại khác ngành nhau, anh chỉ có thê thây em những lúc đi chung đường. Rât nhiêu lân bắt gặp em, anh muốn nói ra tình cảm của anh lắm, nhưng thât sự là rât khó nói. Vào một ngày hai đứa mình gặp nhau đúng lúc đi học vê, em hỏi anh có người yêu chưa, anh nói thât, lúc đó trong đâu anh chỉ muốn nói là anh đã yêu em rôi, nhưng anh vân không thê nói thành lời, anh thât là ngu ngôc và nhát cáy phải không em?
Từng ngày từng tháng trôi qua, hai đứa mình là sinh viên năm hai. Bắt đâu vào năm học mới, anh lại được gặp em nhiêu hơn môi khi đi trên đường. Mỗi lần gặp em là một lần anh nở một nụ cười nhìn em, em cũng mỉm cười chào lại. Nhưng em không biết là anh đã yêu em nhiêu lắm, chỉ tại anh không đủ can đảm đê nói ra, rôi cứ thê tình cảm trong con người anh dành cho em nó đã quá mức giời hạn mà môt người khi yêu đơn phương đã chịu. Anh quyêt định phải nói cho em biêt tình cảm của anh dành cho em. Anh ráo riêt đi mua điện thoại, vì anh không thê mở lời nói tình cảm của mình dành cho em nên sẽ dùng tin nhắn điên thoại đê nói cho em biêt.
Rôi anh cũng mua được điên thoại, ngày nào đi học anh cũng vừa đi vừa nhìn xung quanh xem có thây em không, nhưng vân không thây. Thứ năm, ngày 25/8 vẫn như mọi ngày, anh đi học vân nhìn xung quanh như mọi lân, và cuối cùng anh cũng thây em. Anh đi theo em, và trao cho em nụ cười môi khi anh gặp em, rôi anh xin sô điên thoại của em. Nhưng dù đã xin được sô em anh cảm thây vân không thê nào nói được. Dù sao anh nghĩ giờ anh không nói chắc anh hôi hân cả đời vì tình cảm của anh dành cho em đã âp ủ trong một năm trời. Hôm đó em học cả ngày, nhà hai đứa mình xa nên phải ở lại trường. Anh rủ em đi ăn cơm đê mở đâu câu chuyên rôi từ từ anh cũng đã nói hêt tình cảm của anh, nhưng em lại nói "giỡn cho đỡ buồn phải không?" Lúc đó tim anh thât sự vỡ vụn ra luôn đó, nhưng dù sao ai chả vây, mới biêt nhau được bao nhiêu đâu mà nói thích nhau. Anh vẫn từ từ kiên trì nhắn tin với em, em nói em đã có người yêu nhưng chia tay rồi vì không hợp tính nhau. Cứ như thê, ngày nào anh cũng nhắn tin cho em hêt đê nói tât cả tình cảm của anh. Em cũng dân dân có tình cảm với anh nhưng em không thê nhân lời vì sợ lại một lân nữa chia tay... Thời gian cứ thế trôi hai, hai đứa được ngày ngày cùng nhau đến trường, rồi lại cùng nhau tan học.
31/8, cái đêm ngập tràn hạnh phúc với anh - Em đã nói lời yêu anh. Sáng hôm sau đi học anh vân đứng chờ em ở chô cũ, lúc đó nhìn thây em, anh vui lắm nhưng không thê nói được một lời nào, không giông anh như mọi khi. Xong anh nhìn em, em có ngại ngùng anh cũng không biêt tại sao lại như vây. Lên tới trường em nhắn tin cho anh, em bảo đừng nhìn như vây em ngại lắm, đê từ từ quen dân là hêt. Từ lúc đó anh đã hứa sẽ yêu em hêt mức anh có thê, sẽ làm cho em hạnh phúc nhât trên đời này.
Bây giờ mình yêu nhau được hai tháng rôi em nhỉ, hai tháng tuyêt vời nhât đời anh. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người bạn gái tuyêt vời như em đó. Nhưng cũng có một sô chuyên xảy ra ngoài ý muốn của mình nhưng với anh thì nó không sao hêt vì như thê hai đứa mình mới biết được mình yêu nhau như thê nào đúng không.
Sắp đên sinh nhât của em, anh đã làm môt món quà đê tặng em vào ngày đó, dù món quà rât đơn giản nhưng đó là tình cảm của anh, đê cho em quên đi tât cả nhưng buôn phiên từ trước đên nay.
En nè, dù bây giờ mình ít được gặp nhau, nhưng anh mong em đừng có buồn nha, anh đang cô gắng hêt sức mình từng ngày từng ngày hi vọng ngày hai đứa mình được ở bên cạnh nhau. Anh yêu em nhiêu lắm và sẽ mãi yêu em đên suôt cuôc đời này. Anh yêu em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
26 tuổi ư... Chào mừng tuổi 26, nó sẽ đi theo tiếng gọi của con tim mình mách bảo. Thu Thủy Sài Gòn ngày buồn, thế là sắp sang 26 tuổi rồi sao? Nó đã làm được gì nào? Không biết từ khi nào, trong lòng nó có nhiều khoảng lặng đến thế? Mỗi khi Sài Gòn đổ mưa lại làm nó nhớ nhà da diết....