Cho anh ôm để có việc làm?
Tôi nghĩ mình sẽ giấu câu chuyện bị quấy rối ở bệnh viện C. suốt đời. Vì nói ra, có thể ảnh hưởng tới thanh danh một người đang có uy tín trong ngành y.
Thậm chí, khi nói ra chuyện thầm kín này, có thể coi như tôi tự mua bom đạn mà quấn quanh mình. Rồi sẽ có hàng ngàn lời kết tội, suy diễn về đạo đức của tôi… Nhưng phong trào mang hagstag rầm rộ trên cộng đồng mạng, cho tôi sức mạnh để một lần lên tiếng, hi vọng thức tỉnh những kẻ ưa sàm sỡ phụ nữ và cảnh báo những cô gái đang ôm hồ sơ đi xin việc. Nói thẳng, họ là đối tượng dễ bị quấy rối, tấn công nơi công sở nhất.
Ảnh minh họa
“Anh ấy giỏi lắm, ngôi sao sáng của làng phẫu thuật đó”, “Anh ấy vừa xong nghiên cứu sinh ở Úc về. Mai này chắc sẽ lên nữa, chắc là giám đốc chứ không dừng ở vị trí phó như vầy đâu nha”, “Anh ấy hiện đại và cởi mở, em cứ gõ thẳng cửa phòng ổng mà gửi hồ sơ”.
Đó là những lời tôi nghe được về tiến sĩ, bác sĩ T.M. Bà chị nói tôi cứ gõ thẳng cửa gửi hồ sơ xin việc, vì chị cũng từng gửi đôi ba bộ rồi, không tiện “xin xỏ” thêm. Bên phòng siêu âm của bệnh viện C. đang thiếu nhân viên vì vừa mua thêm máy móc mới, tôi nên tận dụng dịp này.
Chị bác sĩ này rất thân với cha mẹ tôi. Thấy tôi ra trường đã gần một năm mà lang thang tận Bình Dương làm cho phòng khám tư, nên chỉ lối cho tôi thử nộp hồ sơ xin làm phòng siêu âm. Chị còn dặn, do không công khai, nên tôi đừng gửi hồ sơ qua văn phòng mà cứ gặp thẳng phó giám đốc. Một thông tin quý khiến tôi khấp khởi hi vọng có việc làm tại thành phố, gần cha mẹ.
Hôm ấy, tôi gọi điện cho bác sĩ M., rụt rè xin cái hẹn. Giọng nói xởi lởi phía bên kia đầu dây khiến tôi yên tâm. Anh hẹn tôi tới bệnh viện lúc 11h30, vì giờ ấy anh mới rảnh.
Video đang HOT
11h30 tôi tới phòng bác sĩ phó giám đốc. Cửa phòng mở, bác sĩ mặc chiếc áo xanh của phẫu thuật viên, anh nói anh vừa từ phòng phẫu thuật ra, Anh rửa tay trong cái bồn rửa ngay trong phòng, lau khô rồi tới bắt tay tôi.
Anh bắt tay tôi hơi lâu hơn bình thường, khiến tôi hơi bối rối. Nhưng ngay sau đó, câu chuyện rất tự nhiên và vui vẻ làm tôi hết cảm giác ngại ngần. Anh mời tôi ngồi ghế trước bàn làm việc của anh.
Ảnh minh họa
Anh xem hồ sơ và hỏi tôi trường lớp, nói rằng anh chính là đồng môn của tôi, chỉ trên tôi chục khóa. Câu chuyện chuyển sang hướng gần gũi hơn khi anh nói về những vật treo trong phòng là những kỷ niệm chương, giải thưởng nghiên cứu khoa học liên quan tới trường đại học Y thành phố của tôi, những chuyện anh tới lui Bệnh viện Chợ Rẫy, nơi tôi thực tập.
Câu chuyện càng vui vẻ hơn khi anh mở tủ khoe những món đồ nhỏ xinh anh mua khi đi nước ngoài. Trong đó có cả những chiếc móc khóa có hình ảnh bộ phận sinh dục nam nữ anh mua từ Thái Lan khiến tôi đỏ mặt.
Anh hỏi tôi có lợi thế cán bộ đoàn thể, chơi thể thao hay hát hò gì không, vì bệnh viện rất cần những những yếu tố ấy cho phong trào đoàn. Tôi nói tôi là cán bộ đoàn từ nhỏ, tôi biết chơi bóng ném, bóng rổ ở mức khá. Anh bước sang vỗ vai tôi, nói tôi sẽ rất phù hợp với môi trường làm việc này, bởi anh chị em y bác sĩ ở đây chơi thể thao rất giỏi.
Mọi thứ thật hoàn hảo, cho tới lúc đi về, tôi xin phép rồi chào anh, với lý do để anh ăn trưa. Anh bước sang chỗ tôi, đưa tay ra nên tôi cũng líu ríu bắt. Nào ngờ anh không buông tay tôi mà ôm luôn.
Tôi đẩy anh ra, hỏi anh làm gì kỳ cục vậy, nhưng anh vẫn cười cười, phà hơi thở vào mặt tôi và xiết tay tôi chặt hơn. Anh kéo tay tôi lên miệng để hôn, nói gặp người phụ nữ hợp với anh như thế này, anh có cảm xúc rất lạ.
Tôi nói dứt khoát, nếu anh không buông tay tôi ra, tôi sẽ la to lên. Anh vẫn tiếp tục nói tôi cho anh cảm giác đặc biệt khó hiểu, anh chỉ muốn ôm tôi và giữ tôi mãi mãi.
Anh bảo, anh đi học nước ngoài về nên thích phong thái Tây, người nước ngoài khi gặp đúng đối tượng của mình thì sẽ bày tỏ. Anh mong được tôi chấp thuận.
“Chấp thuận gì nhỉ? Cho anh ôm hay thế nữa hả?”. Tôi cố ý nói to lên, cắn vào tay ta để thoát ra gần cửa. “Tôi không phải đối tượng của anh, anh có nhầm lẫn gì không. Đây là Việt Nam, anh đừng lấy chuyện nước ngoài ra để bao biện cho hành động này. Anh đang rất mất lịch sự với tôi”.
Tôi đã định đẩy cửa đi, nhưng chợt nhớ tới bộ hồ sơ, tôi hỏi thẳng: “Vậy có nghĩa bộ hồ sơ kia cần phải cầm về?”.
Lúc này, người đàn ông đó mỉm cười hết sức bình tĩnh, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh ta nói: “Em có thể cầm về nếu em muốn. Đúng là văn hóa phương Đông khác hẳn nhỉ…”.
“Vâng”. Tôi nói cứng cỏi rồi tiến tới bàn anh lấy bộ hồ sơ, bước thẳng ra cánh của anh phó giám đốc đã mở sẵn.
Theo Báo Phụ Nữ
10 năm tôi cặp với đồng nghiệp nhưng chồng không hề biết
Chồng ăn nhậu, không chăm lo gia đình..., tôi đã coi thường anh và có mối quan hệ ngoài luồng hơn 10 năm nay.
Ảnh minh họa
Tôi viết lên dòng tâm sự này để bày tỏ tâm trạng và cũng muốn cảnh báo mọi người. Tôi có nhan sắc cũng gọi là bình thường, trình độ thạc sĩ, việc làm ổn định, có chồng và 2 con. Khi đó tôi 34 tuổi, làm việc với một người đồng nghiệp hợp nhau lắm, nói chuyện cũng hợp. Thế rồi, hơn một năm chúng tôi lại có tình cảm với nhau. Lúc đó, tôi cũng dằn vặt nhiều lắm vì biết mình làm như vậy là sai, trái đạo đức, mất nết. Thật ra, quen nhau hơn 2 năm nhưng chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn, chỉ có cầm tay hay nụ hôn vội vàng thế thôi, cả hai đều thấy thoải mái và hạnh phúc.
Qua bao năm cùng giúp đỡ nhau trong công việc, rồi chúng tôi cũng vượt qua giới hạn. Thật lòng, nhiều lúc muốn xa rời mối quan hệ này nhưng rồi cũng không vượt qua được. Quen nhau sau 6 năm, tôi phát hiện ra anh cũng có người đàn bà khác trong cùng cơ quan. Tôi có hỏi 2 lần nhưng anh đều phủ nhận. Tôi cũng biết thế nhưng thông cảm được vì thời điểm đó anh có nhiều công việc căng thẳng, thi thoảng chúng tôi gặp nhau vui vẻ và hạnh phúc ngắn ngủi rồi thôi. Sau 10 năm tôi lại phát hiện ra thêm, anh có thêm người đàn bà mới khác cũng ở cơ quan. Tóm lại, trong cùng cơ quan anh có mối quan hệ không bình thường với 3 người phụ nữ. Lần này tôi sốc vô cùng, cứ nghĩ không thể xảy ra chuyện như vậy, dù sao bây giờ chúng tôi cũng ở rất gần nhau, ngày 8 tiếng làm việc cùng. Sau khi phát hiện, anh coi như không có gì, vẫn đòi hôn tôi khi có thể, vẫn vui vẻ như không có gì xảy ra. Tôi đã buồn cả tuần, nghĩ mãi không ra. Dù sao tình cảm dành cho nhau cũng hơn 10 năm, sao anh ta lại cư xử như vậy? Tôi cứ nghĩ, anh ta là người học cao hiểu rộng nên không đến nỗi như vậy.
Rồi sau vài ngày, anh ta nói với tôi là chúng ta chỉ cần vui vẻ, hạnh phúc và có cảm xúc khi ở bên nhau là tốt rồi, đừng nghĩ quá nhiều và cũng không nên yêu cầu nhau phải chung thủy hay gì đó. Tôi nhiều lần muốn từ bỏ dù trong lòng còn yêu anh ta. Biết là mình sai trái nhưng không hiểu sao tôi lại xa rời không được. Nếu xin được việc nơi khác là tôi cũng xin chuyển đi liền nhưng thật sự xin việc rất khó với tuổi gần 45. Tôi đã dằn vặt rất nhiều ngày, chuyện này cũng không dám nói cùng ai. Nói thật, nếu tôi có nhiều tiền thì sẽ bỏ việc ra ngoài làm kinh doanh hay gì đó. Bây giờ mà bỏ việc thì lấy tiền đâu mà nuôi hai đứa con đây. Thật ra, chúng tôi quen nhau không lợi dụng gì, chỉ là những món quà kỷ niệm tặng cho nhau không có giá trị kinh tế.
Với gia đình, tôi luôn vẹn toàn, lo cho chồng con đầy đủ. Tôi không trách chồng tại sao lại để tôi rơi vào tình cảnh này. Thật ra, do buồn nhiều mặt từ chồng như ăn nhậu, không chăm lo gia đình nên tôi đã coi thường chồng và có mối quan hệ ngoài luồng hơn 10 năm nhưng chồng không phát hiện ra. Tôi viết lên đây để nhờ mọi người khuyên, chửi tôi cũng được vì tôi đáng như thế, đồng thời ai sáng suốt thì chỉ ra cho tôi cách để thoát ra mối quan hệ bất chính này. Xin cảm ơn các độc giả.
Theo Vnexpress
Bất chấp tất cả để lấy một người đàn ông không yêu mình, cuộc đời cô gái trở thành tấn bi kịch Bi kịch của Hoa bây giờ chính là mất chồng, mất con, sống trong dằn vặt cả cuộc đời. Nếu như Hoa không cố chấp lấy Toàn - người không yêu cô - thì có lẽ cuộc đời cô đã khác. Hoa thừa biết Toàn chẳng yêu thương mình, anh miễn cưỡng đồng ý cưới Hoa vì bố mẹ nhưng Hoa vẫn thích....