Cho anh được phép yêu em Phần 25
-Em đừng rời xa tôi có được không, tôi không biết mình sẽ ra sao khi thiếu em nữa
-Cậu có hối hận khi quyết định ở bên tôi không, cô nhìn thẳng vào mắt cậu
-Tôi sẽ không bao giờ hối hận. Cậu quả quyết
-Nhưng còn…
-Em đừng băn khoăn điều gì hết, tôi sẽ bảo vệ em, bảo vệ hạnh phúc của tôi. Em tin tôi một lần này thôi được không.
Cô mỉm cười đồng ý, liệu sự quyết định này có mang lại hạnh phúc cho cô không
-Em đồng ý rồi đúng không, em nói đi! Cậu mừng quýnh
-Ừm! cô hơi ngại!
-Em nói lớn hơn đi, tôi nghe chưa rõ!
-Vặn vẹo hả, tôi đổi ý bây giờ! Cô giật tay ra
-Thôi, thôi, tôi nghe rồi.
Cả hai người ngồi chờ đón giao thừa dưới ánh lửa đêm. Trò chuyện cùng nhau về mọi thứ.
-Sau này không được rời xa anh nửa bước có biết không. Mà em tính ngày nào về lại Sài Gòn.
-Sao không trả lời , cô vẫn im lặng, cậu nhìn sang thì ôi thôi cô đã ôm đầu gối ngủ gật từ bao giờ. Cậu nhẹ nhàng cới áo khoác đắp lên vai cô rồi nghiêng đầu co tựa vào vai mình. Đôi lúc mỏi cậu không dám cựa mình sẽ cô tỉnh giấc. cậu với lấy thêm củi cho vào bếp để lửa to hơn. Cậu chỉ muốn 2 người mãi mãi như thế này thôi.
Tiếng pháo hoa làm cả cô và cậu đều giật mình. Cô dụi dụi mắt
-Xin lỗi nha, tôi ngủ quên mất, nãy mình nói tới đâu rồi nhỉ?
-À em mới nói tới cậu em yêu anh rồi ngủ luôn đấy!
-Tính lừa con nít hả, không có chuyện đó đâu. Tôi mà lại nói cái câu sến sẩm ấy à. Cậu đấm vào vai cậu
-Đồ con heo mà, bạ đâu ngủ đó à
Video đang HOT
-Này dám nói tôi là con heo hả. muốn chết không?
Cô trừng mắt hung dữ nhưng nhìn rất đáng yêu
-Thì không phải thế à, mà xưng hô kiểu gì đấy, có au yêu mà tôi cậu cậu như em không
-Không thế thì gọi cậu bằng gì, cô cãi
-Gọi anh, xưng em hiểu chưa. Nghe cậu nói mặt cô nóng bừng!
-Không thích
-Cứ phải em thích mới được à! Không gọi thì không yêu nữa nha!
-Anh dám…biết lỡ lời nên cô im lặng không nói nốt
-Đấy, gọi anh cho nó tình cảm chứ, mà sợ anh không yêu thật à, sao phản ứng mạnh thế
-Ai nói, chẳng qua là tôi sợ có người đến lúc đó năn nỉ ỉ ôi nhức đầu nên thế thôi. Cô thanh minh
-Tôi thua bà cô của tôi rồi. thôi vào ngủ chút đi, bánh chắc cũng gần chín rồi. không sáng lại có người ngủ nướng ấy. cậu đứng lên kéo tay cô dậy
Cô vừa định vào phòng thì cậu nói với nhưng không dám nói lớn sợ mọi người dậy
-Em ngủ ngon nha, cấm mơ anh nào đấy. cô mỉm cười vào phòng đóng cửa. tim cô rộn ràng hẳn lên, cô không nghĩ mình lại bị cậu làm cho xiêu lòng nhanh đến thế
Những ngày tết ở đây cũng gần hết, với cậu có lẽ nó thật ý nghĩa. Lần đầu tiên cậu được đón cái tết bình dị như thế, lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là tết truyền thống và có lẽ tất cả cũng nhờ có cô. Cậu và cô dính lấy nhau như sam nhưng tuyệt nhiên không làm gì quá giới hạn ngoài cầm tay
-Hôm nay đã là mồng 3 rồi , hai đứa tính ngày nào xuống Sài Gòn. Chắc dì sẽ nhớ tụi con lắm. đang ăn cơm nghe dì hỏi mà cả cô và cậu đều thấy buồn
-Dạ chắc là mai dì ạ. Lan nhìn thấy vẻ mặt dì nên cũng không muốn nhắc đến, ai ngờ dì lại hỏi
-Chừng nào con rảnh con chở con bé xuống thăm dì nha Khôi, còn không chúng mày cưới dì không tham dự đâu đấy.
-Dạ, con biết rồi dì. Dì mà không đi con kêu kiệu lên rước dì luôn. Khôi cười để cho bớt nặng nề
-Thôi, bà già này còn khỏe lắm. mà con nhớ phải thương con bé thật nhiều vào nha, nó là đứa tôt tính, giỏi giang chỉ mỗi tội ương bướng giống con nít thôi.
-Dì này, còn 18 rồi chứ bộ. con nít đâu nữa. cô làm nũng dì rồi quay nói với Khôi.
-Anh nghe dì nói chưa, còn nhéo mũi với cốc đầu em nữa là em mách dì đó.
-Người ta nựng mà trời. cậu nói làm cô suýt nữa đánh rơi miếng rau đang gắp trên đũa
-Thôi thôi, mai mốt khỏi nựng kiểu đó nha. Cô xua xua tay
Nghe ba người đùa giỡn mà Phương như muốn lôi Hạ Lan ra cho một trận cho bõ ghét. Từ trước tới nay cái may mắn gì cũng thuộc về phần nó. Nghĩ rồi cô bực tức xin phép buông đũa vào phòng
Chỉ còn ngày ai nữa thôi Khôi sẽ về Sài Gòn, cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để giành lấy Khôi nữa. đi đi lại lại trong phòng, suy hết cách này, nghĩ hết cách kia cũng không được.
Đúng rồi, chỉ còn cách nhờ tên Long. Chẳng phải cái thằng Long dê này thích con ranh kia từ lâu rồi sao. Chuyến này phải tác đôi bên cùng có lợi thôi. Cô reo lên thích thú, hóa ra tới phút chót cô vẫn còn nước cờ liều này. Cô lấy điện thoại gọi cho Long, chẳng biết hai người nói gì, chỉ biết là cô bước ra khỏi phòng với thái độ vui vẻ khác thường
-Chị Lan ơi, cái Ngân nó vừa gọi cho em nó rủ chị lát qua nhà nó chơi đấy, nó trách chị sao về mà không qua nhà bạn bè chơi gì hết đấy. Phương tỏ ra thân thiên khiến bà Hoa không khỏi ngỡ ngàng. Lan nghe Phương nói thế thì cũng có phần ái ngại vì thú thật mấy ngày qua cô chẳng đi đâu cả nhưng chiều cô còn định xuống chào để còn mai về Sài Gòn.
Theo Afamily
Cho anh được phép yêu em Phần 22
Thôi, cậu ở nhà xem Phương cần gì không, tôi chạy vèo cái về ngay mà. Cậu lại phải miễn cưỡng ở nhà. Cô đi bộ vì trạm ý tế cũng cách đó không xa.
Cậu và Phương ở nhà thì nói vài chuyện vu vơ, Phương hỏi gì cậu chỉ ậm ừ cho qua, thấy thế Phương kể về Hạ Lan và đương nhiên những điều đó hoàn toàn sai sự thật. thế nhưng cậu cũng chẳng có thái độ gì vì cậu hiểu con người Hạ Lan không như Phương là như thế nào.
Phương nhìn đồng hồ nghĩ chắc giờ này Lan cũng sắp sửa về nên nhờ Khôi đưa tô cháo đi cất rồi rót dùm cô cốc nước, thực sự cậu không muốn làm tí nào nhưng lệnh của nàng là nhờ cậu giúp Phương nên cậu mới thế thôi. Chứ thực sự cậu chưa bao giờ làm giúp ai cho tới khi gặp Hạ Lan. Đợi cậu đi rồi Phương lén mở nút áo phía trên để lấp ló khuôn ngực trắng nõn và đầy đặn. cậu rót nước bưng vào cho cô,cô vô tình thấy vậy nên đưa li nước rồi định ra ngoài. Nhưng Phương đã kịp tính toán lúc cậu chuẩn bị bước đi mà giả vờ chóng mặt làm rớt li nước còn người nghiêng về phía cậu. cậu đỡ cô dậy thì cô dựa vào người cậu nói
-Em chóng mặt quá anh cho em dựa chút được không. Cậu chưa kịp trả lời thì nhìn thấy Hạ Lan đứng ngoài cửa không biết từ bây giờ.
-Tôi xin lỗi đã làm phiền , đơn thuốc của Phương đây cậu lấy thuốc cho Phuong uống dùm tôi. Cô đưa đơn thuốc vào bỏ chỗ bàn và cũng nhìn thấy sự hớ hênh của Phương. Cô vội đi ra ngoài, sau một phút bất ngờ thì cậu sực nhớ và đuổi theo cô còn Phương cười mãn nguyện. bước đầu xem như thành công. Rồi sẽ không lâu nữa Minh Khôi sẽ là của cô vì như cô thấy hai người kia chưa thực sự thân thiết
-Này đợi tôi, sao giờ em đi nhanh thế. Cậu chạy theo giữ tay cô lại. cô giật mình
-Buông tôi ra, cậu vào làm việc của cậu đi.
-Thì việc của tôi là giúp đỡ Phương như lời em nói còn gì. Cậu giả vờ chọc giận cô thêm xem sao
-Đúng rồi, thì nhờ có tôi nên cậu mới được gần Phương đấy thôi, đúng là con trai các người giống nhau cả. nhưng lần sau làm ơn đừng để người khác nhìn thấy khó coi lắm. biết cô đang rât giận nhưng cậu vẫn cố
-Ơ, tôi chỉ cho Phương một chỗ dựa thôi mà
-Thì tôi có nói gì đâu, tôi biết mà, tôi đâu có quyền gì cấm cậu ôm ai cơ chứ. Cậu chỉ lôi tôi ra làm trò đùa thôi đúng không. Cậu nói tôi đợi cậu chứng minh, cậu nói tôi không được phép mở lòng với ai trước kho cậu cho tôi thấy điều cậu nói với tôi là thật, cậu nói cậu sẽ không bao giờ từ bỏ hay thay đổi quyết định mà, đúng là đồ giả dối. cậu trở về Sài Gòn đi hoặc đi đâu cậu muốn miễn là đừng để tôi nhìn thấy bản mặt của cậu. thấy cô khóc cậu mới ngưng chọc giận và xin lỗi. cậu tiến lại nắm tay cô
-Toi xin lỗi, mọi việc không như cậu nghĩ đâu. Tôi định ra ngoài vì tôi thấy không tiện cho lắm nhưng Phương bị chóng mặt nên tôi đỡ cô ấy thôi.
-Vô tình mà lại phải gần gũi thế à
-Em đang ghen à, đúng là em đang ghen mà, nói đi, em cũng có tình cảm với tôi đúng không
-Ai nói thế. Cô hơi ngượng đỏ mặt. đúng là mình thể hiện thái độ hơi quá rồi cô nghĩ thế nhưng vẫn cãi
-Tôi chỉ thấy cảnh ôm ấp nhau vô ý tứ nên thấy chướng mắt thôi.
-Chứ không phải sao mặt em lại đỏ, nhận đi cho có tiến bộ. cậu lấy tay lau nước mắt cho cô
-Thôi đi, tôi cho cậu cơ hội để chứng minh việc của cậu còn tôi thế nào không liên quan tới cậu. Cô ngó lơ đi chỗ khác. Cậu nắm lấy 2 vai và xoay cô lại đối diện với mình.
-Nghe tôi nói lần cuối đây. Bây giờ trong tim tôi chỉ có một chỗ để cất giữ em thôi. Nên em đừng lo người khác có thể chen vào. Từ khi tôi gặp em tôi đã giữ em lại và khóa trái tim tôi lại rồi. Em hãy tin tôi, tôi sẽ chứng minh được tôi cần em và bảo vệ em như thế nào được không?
Quả nhiên người ta nói không sai, mật ngọt chết ruồi, cô nghe xong đến đây cô chả còn sức đâu mag giận nữa
-Đúng là dẻo miệng. Cô lườm cậu
-Dẻo miệng mới đốn ngã được em chứ, thôi vào ăn đi, tôi đói rồi
Thấy hai ngườ vui vẻ với nhau Phương càng trở nên khó chịu, đành giả vờ đau một hai hôm rồi tính tiếp. Hôm sau hai người dậy sớm chuẩn bị đồ xuống trại thăm ba cô. Cậu định lấy xe thì cô nói
-Đi thăm ba tôi đi xe này người ta dị nghị đấy
-À, tôi quên mất. Cậu gãi đầu. thế bây giờ đi bằng gì? Cô chỉ vào chiếc xe đạp của dì
-Đấy. cậu nhìn theo tay cô vẻ ngạc nhiên
-Đi bằng xe đạp ư?
-Chứ còn gì hay cậu không biết đi
-Em đừng có khinh người như thế. Nói mạnh miệng thế thôi chứ không biết mình chạy được hay không. Vì cậu chưa chở ai bằng xe đạp bao giờ. Nhưng lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao. Treo hai túi đồ vào tay lái rồi ra hiệu cô ngồi lên. Thấy cậu run rẩy nên cô không yên tâm cho lắm.
-Có chở được không, còn không thì đưa đây tôi chở cho
-Sao em lắm chuyện thế, tôi là ai nào? Nói rồi cậu kéo tay cô ôm eo mình và bắt đầu chạy. sau một hồi lóng ngóng cậu cũng đã chạy thành thục. Cậu mang chiếc áo thun body trắng kèm quần kaki màu nâu đất. Nó càng toát lên vẻ nam tính của cậu khiến người đi đường càng chú ý.
Theo Afamily
Đánh cược Phần 6 - Mẹ à, con hơi mệt con vào phòng một tí. - Ừ con đi vào rồi lát nữa đi ra ăn cơm. - Vâng mẹ. Tôi vào phòng. Bao nhiêu u buồn tủi nhục đổ sầm lên đầu tôi. Chưa bao giờ tôi bế tắc như thế này. Người tôi yêu hiểu lầm tôi, người tôi yêu rời bỏ tôi và người...