Cho anh được phép yêu em Phần 16
Cậu lái xe vòng lên hướng về cầu Phú Mỹ Hưng. Lúc này cũng đã quá 2h. thế mà bầu trời thật dịu, thấy cậu không chạy về nhà cô lại cáu
-Cậu lại đi đâu thế? Sao không chở tôi về
-Cậu có nói với tôi là muốn về nhà đâu, thôi lỡ rồi
Cậu cười ranh mãnh
-Đúng rồi…cô tiu nghỉu
Cậu phóng xe chầm chầm, độ lúc có ngó qua gương nhìn trộm cô, có vẻ cô đang giận chuyện gì đó thật. cậu dừng xe ngay giữa cầu , quay sang thấy cô vẫn ngồi im. Cậu hơi sợ, sợ cô sẽ giận chuyện cậu làm lúc nãy. Không biết từ bao giờ Khôi lịch lãm , đẹp trai lại biết sợ mà người cậu sợ lại là một cô gái bé nhỏ.
-Muốn xuống đây hóng gió tí không? Rồi tôi sẽ chở cậu về. hôm nay cậu không cần tới nấu cơm nữa cũng được.
-Thế…cậu biết cô đang nghĩ gì
-Không sao. Trong thời gian mẹ cậu chưa lên tôi sẽ kêu bà Châu tìm người mới, tới lúc mẹ cậu lên rồi thì báo bà đến làm việc bình thường.
-Nhưng bà chủ…
-Tôi đã nói rồi thì không nhưng nhị gì hết. cậu ra vẻ nhất quyết
-Làm như cậu là chủ nhà không bằng, đồ ăn bám mà ra vẻ. cô bĩu môi, cậu chỉ mỉm cười rồi xuống xe sang mở cửa cho cô. Cô đâu biết rằng người đứng tên ngôi nhà đó là cậu, lúc học ở sing cậu đã có nhiều bản mẫu cho những công ty lớn bên đó và cả nước ngoài nên cậu cũng kiếm được kha khá tiền. và ba mẹ cậu sợ sẽ chuyên tâm vào ngành thiết kế mà quên đi nhiệm vụ của mình nên quyết đưa cậu về Việt Nam
Cô bước xuống xe, đi lại dựa vào thành cầu và nhìn ra xa
-Giận tôi đấy à? Cậu tiến lại gần
-Còn muốn nghe điều lúc nãy cậu thắc mắc không?
-Cậu không muốn nói mà, với lại tôi có gì đâu mà cần phải nghe cậu giải thích nhỉ. Biết đâu là tôi nghe lầm hoặc hai người đang nói về ai đó có tên giống tôi thì sao. Với lại tôi và bạn cậu đâu quen nhau biết nhau. Cô buông lời mag chút hờn dỗi
-Cậu không để ý đến người đó thật chứ?
Video đang HOT
-Không! Cho nên tôi nghĩ cậu không cần nói về vấn đề này và tôi cũng không cần nghe nữa.
-Hạ Lan! Cậu xoay cô lại nhìn thẳng vào mặt mình, cô vẫn cố tình ngó lơ nhưng toàn thân mềm nhũn không thể chống cự lại cậu như những lần trước, từ lúc quen biết nhau đây là lần đầu tiên cô thấy cậu gọi cô bằng tên, và cũng là lần đầu tiên cô thấy cậu đang nhìn cô đầy nghiên túc.
-Là tôi cần được chưa? Tôi phải giải thích, tôi không thể núp bóng một thằng hèn để che dấu cảm xúc của mình được nữa rồi.
Cô bắt đầu cố gắng lắng nghe và nhớ lấy từng câu từng từ mà cậu sắp sửa nói ra
-Đúng, chuyện lúc nãy em nghe chính là chúng tôi đang nói về em, cậu ta là Khánh Đăng, bạn tôi, cậu ấy vô tình thấy em ở quán bún nên đã thường xuyên lui tới ở đó. Có lẽ em không để ý, tôi không cố tình dấu cậu ấy bởi vì sao em biết không, vì TÔI THÍCH EM. Tôi chưa biết nên nói sao cho cậu hiểu thì chuyện hôm nay đã xảy ra. Nhưng cũng không sao, nhờ vậy mà tôi đã quyết định hôm nay nhất định sẽ phải thành thật với em. Em biết không, ở đây chẳng ai sống thật lòng với tôi, họ chỉ muốn bên tôi vì nhiều lí do và từ khi em xuất hiện , em đã làm cho tôi cảm nhận được sự bình yên từ em, nụ cười em đã khơi dậy niềm vui bị dập tắt trong người tôi bấy lâu nay sống dậy. cũng chẳng biết vì sao em lại có sức mạnh với tôi đến thế, và cũng không biết từ bao giờ tôi chỉ muốn biến em thàng của riêng tôi, muốn bên em mọi lúc để có thể bao vệ em. Em giận tôi cũng được, ghét cũng được nhưng tôi chỉ xin em một điều. Em hãy trả lời tôi, em có thể chấp nhận cho tôi được phép yêu em không?
Cậu chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa, cậu đã quyết định nói ra những điều cần nói, và cô tai cô cũng đã nghe rõ mồn một từng chữ, mắt cô đã nhìn thấy tất cả sự thành thật mà cậu dồn nén vào đôi mắt.
-Cậu lại lôi tôi ra làm trò đùa đúng không? Tôi không hứng thú với trò mèo của cậu đâu, cô nổi giận.
-Em nghĩ tôi đang đùa em sao? Là em không muốn tin tôi hay lời nói của tôi không đáng để được em tin cậy
-Sao tôi có thể tin cậu đây? Thời gian chúng ta biết nhau là bao lâu mà cậu dám chắc là cái mà cậu đang nói đến đó là tình cảm đặc biệt
-Đúng, lúc này đây tôi không biết nên làm sao để em tin tôi nhưng xin em hãy cho tôi thời gian để chứng minh điều đó được không
-Tùy cậu nhưng tôi không muốn mang tiếng là đồ lợi dụng, hám giàu đâu bởi tôi không cần tiền, thứ tôi cần là tình cảm , bây giờ cậu hãy đưa tôi về được không?
-Em có thể đợi tôi chứng minh cho em thấy tôi thật lòng yêu em được không? Nếu tôi không làm được điều ấy em hãy đem cơ hội đó cho người khác, đồng ý không Hạ Lan
Cô chỉ gật đầu nhẹ chứ không muốn nói gì, bởi vì cô sợ nếu cho cậu cơ hội rồi nhưng cậu không làm được chắc cô sẽ buồn lắm. cô cũng không hiểu vì sao mình lại thế nữa nhưng thâm tâm cô không hề muốn cậu thất bại. Phải chăng chính cô cũng đang chung cùng cảm xúc với cậu.
Theo Afamily
Cho anh được phép yêu em Phần 8
-Thưa cậu, đã tới giờ ăn sáng rồi ạ
-Được rồi . Tôi xuống ngay. Lững thững đi xuống cầu thang , thấy bà Vân cười đon đả cậu lại nghĩ thầm. Mình nên bắt đầu từ đâu đây hay lấy mẹ cô để làm cái bàn đạp nhỉ ?
-Mời cậu dùng bữa ạ. Bà Vân toan kéo ghế cho cậu chủ nhưng cậu ngăn lại
-Cảm ơn cô... cháu tự làm được. Cậu ngập ngừng thay đổi cách xưng hô làm bà vân lúng túng
-Đây là nhiệm vụ của tôi thưa cậu , cậu không cần phải cảm ơn đâu ạ.
-Từ giờ cô không cần gọi cháu bằng cậu chủ nữa đâu ạ . Gọi bằng Minh Khôi hay cô ngại gọi cháu là cậu Khôi được rồi
-Nhưng...
-Không sao đâu cô chỉ tại cháu thấy cô bảo có con gái bằng tuổi cháu nên cháu nghĩ cô cũng ngang tuổi mẹ cháu mà nếu cô cứ dạ với thưa cháu như thế không phải cho lắm ạ . Nói rồi cậu điềm nhiên múc cháo ăn. Để lại cho 2 người sự ngạc nhiên đến kì lạ. Một người thì thấy cậu chủ mới biết cách đối nhân xử thế làm sao, còn một người thì thấy quá bất ngờ, lần đầu suốt ngần ấy năm làm quản gia lo cho cậu chủ từng li từng tí một như chính con mình nhưng chưa bao giờ cậu nói chuyện kiểu đó với mình, có chút thoáng buồn trên đôi mắt người quản gia nhưng cô không trách cậu chủ, cậu vẫn hỏi han, quan tâm đến gia đình, còn cho con cái cô có công việc để làm thế là đủ rồi
-Này, đang sớm vội vào lớp làm gì
Hạ Lan ngưng bước nhìn lại chỗ căng tin chẳng ai khác ngoài Đăng Khôi.
-Tôi không vào lớp thì ở đây làm gì, không lẽ uống nước với cậu chắc. Lan khẽ nhíu mày hỏi lại
-Ừ bộ không được hả, ngồi uống nước với bạn thôi không được mà phải hỏi. Nói rồi cậu đi ra nắm tay cô kéo thẳng vào bàn cũng không biết li sữa ấy gọi lúc nào nhưng vẫn còn ấm lắm
-Nè, uống đi, để còn cao thêm chút. Đẩy li sữa tới mặt cô cậu như kiểu ra lệnh
-Ơ, cậu bị làm sao thế chúng ta...chưa kịp để cô nói hết cậu cắt ngang
-Chúng ta là bạn mà là bạn thì uống nước là chuyện bình thường đúng không.
-Gớm ha, tui đang được coi phim tình cảm lãng mạn hay gì vậy nè ?
Tiếng nói chua chát làm cả Lan và Khôi bất ngờ. Như Ngọc đang tiến về phía hai người.
-Coi bộ mày cũng lì mặt quá ha, lần trước là tụi tao chỉ cảnh cáo nhẹ nên mày chưa biết điều đúng không. Mày có tin tao sẽ cho cả mày và gia đình mày sống không yên thân không.
Khôi đá ghế đứng phắt dậy trừng mắt nhìn Như Ngọc
-Lần trước tôi không biết là chuyện gì ( biết rồi còn giả vờ ) nhưng nếu lần này các cô còn tìm gặp Hạ Lan một lần nữa đừng trách Minh Khôi này không nể tình . Cô ấy là bạn tôi, ai gây sự với cô ấy chính là gây sự với Minh Khôi này, hiểu chưa? Hạ Lan chưa kịp hết bất ngờ này thì cậu đã lôi cô đứng dậy đi vào lớp . Như Ngọc điên tiết gào lên
-Mày được lắm con ranh, cả cậu nữa Minh Khôi cậu sẽ không thoát được tớ đâu
Để mặc cho Ngọc chửi bới phía sau Khôi cứ nắm tay cô kéo đi nhanh đến nỗi cô phải chạy theo bước đi của cậu vậy.
-Này được rồi, buông ra , tôi tự đi được , chạy theo cậu mệt chết đi được. Cô ghì tay, lúc này khôi cũng mới để ý
-Chân gì mà dài thế không biết. Cô xoa bóp cổ tay
-Chứ không phải cậu chân ngắn hả. Khôi châm chọc
-Mà này lần trước mấy người kia nói cảnh cáo cậu là cảnh cáo gì đấy, tại tôi sao?
-Chứ không phải cậu thì ai. Lúc cậu đưa trả chiếc vòng cho tôi xong thì nhóm bạn ấy kéo tôi vào WC để nói chuyện, à lúc đi ra tôi gặp cậu đấy đúng không
Minh Khôi ngại ngùng
-À à lúc ấy tôi vô tình đi ngang qua, mà cậu không bị chúng đánh chứ
-Trời ơi nhìn tôi nhỏ con nhưng có võ đấy không ức hiếp được tôi đâu. Hạ Lan vênh mặt lên kiểu tự hào
-Thật không?
-Thật mà . nếu không lúc ấy cậu cũng thấy tôi bầm dập rồi
-Thế mà làm người ta lo. Cậu lẩm bẩm
-Cậu vừa nói gì cơ? Cô không nghe được câu lúc nãy may quá, Khôi chữa ngượng
-Tôi bảo cậu vào lớp thôi chứ có gì đâu
Cứ thế hai người bỗng trở thành bạn của nhau, đôi lúc vô tình ngồi học chạm tay nhau cũng khiến cho một người xôn xao còn một người lại deo dẻo cái miệng
-Này, đừng có cố tình đụng chạm vào bổn cô nương đấy nha. Nam nữ thụ thụ bất thân
-Cậu bị chứng ảo tưởng đấy à. Khôi tôi đây chỉ cần huýt sáo là cả tá em xếp hàng xin cầm tay chứ thèm mà lợi dụng cậu à . Nói rồi cậu nhéo mũi cô cái rõ đau.
Đúng là chuyện lạ mà không biết ma xui quỷ khiến gì mà làm cho công tử họ Hoàng lại chơi đùa cười cợt bên cô gái nhà quê ấy
Một tháng ròng trôi qua kì thi học kì I cả cô và cậu đều đạt học sinh giỏi nhưng có điều điểm ngoại ngữ của cậu thấp hơn cô đến 2 phẩy. Cô giáo thông báo chỉ một tuần nữa là được nghỉ tết.
Theo Afamily
Em không muốn là bạn anh, em muốn được yêu anh Nhưng anh ơi, em không làm được. Em không thể ngừng yêu anh để làm bạn với anh được. Em vẫn chưa điều khiển tâm trí mình thôi nhớ anh. Sáng hôm qua, có người vẫn nhắn tin chúc ngày mới tốt lành cho em. Chiều hôm qua, có người vẫn đi dạo cùng em . Tối hôm qua, có người vẫn còn...