Chịu báo ứng vì bỏ vợ đến với tình nhân xinh đẹp, bây giờ tôi mới thấm lời mẹ vợ nói khi đón cô ấy về nhà
Vì lún sâu trong trò chơi tình ái với Mỹ nên tôi quyết định ly hôn người vợ tào khang. Thế nhưng ngày vợ chuyển ra khỏi nhà, câu nói của mẹ vợ khiến tôi nhớ suốt đời.
Vợ chồng tôi kết hôn được hơn 8 năm. Do tính chất công việc nên tôi thường xuyên phải đi làm ăn bên ngoài. Vậy nên dù kinh tế khá nhưng tôi không dành được nhiều thời gian cho gia đình.
Thấy con gái thường xuyên ốm vặt, bố mẹ già yếu nên tôi động viên vợ nghỉ việc ở nhà làm nội trợ cho tôi yên tâm ra ngoài kiếm tiền.
Vợ tôi trước đây cũng là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng sau khi sinh con thì cô ấy không còn giữ được ngoại hình thon gọn nữa. Hơn nữa, cô ấy ở nhà nội trợ nên lúc nào tôi cũng chỉ thấy vợ mình lôi thôi, luộm thuộm.
Tuy thế, tôi chưa từng nghĩ sẽ phản bội vợ cho đến khi gặp Mỹ – nữ thư ký của công ty đối tác. Ở tuổi trung niên tôi bị cuốn vào mối tình đầy sai trái. Tôi cảm thấy bản thân yêu thương người con gái đó thật lòng và muốn bỏ vợ để cưới cô ấy.
Người đàn ông từng chỉ một lòng một dạ với vợ con như tôi lại có ngày vì nhan sắc của một người phụ nữ khác mà thay lòng. Ban đầu, tôi cũng chỉ nghĩ chuyện yêu đương cặp bồ chơi bời nhưng sau này chính tôi đã không thể dứt ra.
Tôi yêu Mỹ điên cuồng vì cô ấy xinh đẹp, dịu dàng. Ở bên cô ấy sau mỗi ngày mệt mỏi, tôi thấy bản thân mình thực sự như tiếp thêm sinh lực.
Video đang HOT
Cũng có lúc tôi trăn trở liệu có phải Mỹ đến với tôi vì túi tiền không nhưng có biết chắc như vậy thì tôi vẫn cứ sa vào vòng tay cô ấy mà quên đi gia đình, quên đi người vợ đã đồng hành cùng tôi từ khi tôi chỉ có hai bàn tay trắng.
Ở bên Mỹ được hơn 1 năm thì vợ phát hiện tôi ngoại tình. Lúc này tôi chẳng ngần ngại mà thú nhận tất cả. Sau đó tôi bảo vợ rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa, nếu cô ấy đồng ý ly hôn thì tôi sẽ cho vợ một khoản tiền để cô ấy bắt đầu cuộc sống mới. Có lẽ vì sự tự trọng mà vợ tôi đồng ý ngay.
Khi vợ ký đơn ly hôn tôi bảo cho cô ấy 300 triệu coi như đền bù thanh xuân, còn căn nhà chung cư đang ở và một mảnh đất mua trong thời kì kết hôn thì cô ấy không có quyền lấy vì tôi mua bằng tiền tôi làm ra.
Vợ tôi không những chẳng tranh giành nhà cửa, đất cát với tôi mà cô ấy cũng không nhận số tiền 300 triệu tôi đưa.
Ngày vợ con tôi chuyển ra khỏi nhà, bố mẹ vợ tôi có đến đón cô ấy về. Trước khi rời đi, mẹ vợ nói với tôi rằng tôi không xứng đáng để tiếp tục đồng hành cùng con gái bà. Bà cảm thấy may mắn khi con gái bước ra khỏi cuộc hôn nhân với người đàn ông tệ bạc.
Sau cùng, bà bảo tôi đừng tưởng căn nhà với mảnh đất là tất cả, khi con người ta thiếu đi nhân phẩm thì những thứ của cải vật chất cũng chẳng là gì.
Hai năm sau ly hôn, nghe nói nhờ sự giúp sức của gia đình và bạn bè mà vợ cũ của tôi cũng mở được 2 cửa hàng thời trang.
Trong khi đó việc kinh doanh của tôi trở nên lao đao vì gặp hết vận xui này tới vận xui khác. Tôi buộc phải bán hết cả nhà cửa, đất đai để bồi thường tổn thất hợp đồng cho phía đối tác. Khi tôi hết tiền cũng là lúc Mỹ bỏ tôi theo đại gia khác.
Giờ đây khi trắng tay tôi mới thấm thía những gì mẹ vợ nói trước đây. Thật là ê chề và nhục nhã. Tôi không ngờ có ngày mình mất hết tất cả rồi lại bị chính cô bồ tưởng chừng sống chết cùng tôi bỏ rơi không thương tiếc.
Mẹ vợ đòi 8 triệu/tháng tiền trông cháu khiến tôi khó chịu suốt 3 năm, nào ngờ ngày bà về tôi lại vô cùng hối hận
Mẹ tôi già yếu nên tôi đành phải nhờ mẹ vợ lên trông con giúp để hai vợ chồng yên tâm đi làm.
Nhà tôi ở thành phố, bố làm viên chức, mẹ làm nội trợ, còn bố mẹ vợ thì đều làm nông. Hồi mới yêu nhau, vợ tôi khá tự ti vì xuất thân nông thôn nhưng tôi luôn động viên cô ấy không phải nghĩ ngợi nhiều. Bố vợ tôi mất lâu rồi, nhà chỉ có 2 cô con gái nên vợ tôi rất lo lắng cho mẹ đẻ.
Trong khi đó bố mẹ tôi rất thoải mái, chưa bao giờ chê bai hoàn cảnh gia đình cô ấy. Lần nào chúng tôi về quê ngoại, bố mẹ tôi cũng gửi đồ biếu bà thông gia.
Sau cưới 2 năm, khi kinh tế ổn định, chúng tôi mua được căn chung cư ở riêng thì vợ tôi mang bầu.
Lúc vợ tôi sinh con, dù mẹ tôi ở gần nhưng bà già yếu nên không thể sang trông cháu được. Vì thế cực chẳng đã tôi đành phải nhờ mẹ vợ lên trông cháu giúp để hai vợ chồng yên tâm đi làm.
Mẹ vợ tôi là người có kinh nghiệm trông trẻ, bà đã chăm 2 đứa con nhà chị gái vợ nên việc tắm rửa, cho ăn, thay bỉm... đều rất thuần thục.
Bà ngoại lên ở cùng chúng tôi nên thi thoảng tôi cũng nhắc vợ mua sắm cho bà thứ nọ, thứ kia, rồi bà về quê cũng biếu 1-2 triệu. Thế nhưng, bà chỉ nhận quà còn tiền thì tôi chưa bao giờ thấy mẹ vợ nhận.
Khi con tôi được 3 tháng thì mẹ vợ nói rằng bà có thể ở đây chăm sóc cháu đến khi cứng cáp, đi lớp. Tôi đang vô cùng vui mừng trước tin ấy thì câu nói sau của bà mới khiến tôi ngã ngửa. Bà bảo rằng bà lên đây chăm cháu thì phải nghỉ việc đồng áng, không có thu nhập gì nên trách nhiệm của chúng tôi mỗi tháng là đưa bà 8 triệu.
Ảnh minh họa
Tôi không nghĩ là mẹ vợ lại đòi hỏi nhiều thế. Đúng là lương vợ chồng tôi cũng cao thật nhưng bà yêu cầu 8 triệu thì hơn cả tiền tôi thuê giúp việc rồi.
Dù khó chịu với yêu cầu của mẹ vợ nhưng vì không tìm được người trông con giúp nên tôi đành đồng ý với bà. Tôi cũng không dám bày tỏ thẳng thắn suy nghĩ của mình với vợ vì dù sao cũng là mẹ ruột cô ấy. Nỗi ấm ức trong lòng khiến mỗi ngày đi làm về, tôi chỉ ước được nghe vợ thông báo là bà đã về quê rồi.
Đến khi con tôi được 3 tuổi, tôi bàn với vợ cho con đi học. Thú thực, dịch bệnh ập đến khiến lương thưởng của tôi bị ảnh hưởng, mỗi tháng còn phải đưa 8 triệu cho mẹ vợ khiến tôi xót lắm.
Cũng may vợ đồng ý cho con đi lớp, mỗi tháng tôi chỉ mất 4 triệu tiền chi phí cho con đi học, còn mẹ vợ sẽ về quê.
Hôm ấy, tôi đưa bà ra bến xe vì vợ tôi phải đi từ sáng sớm. Trước khi rời đi, bà gọi tôi ngồi xuống và đưa cho tôi một bọc tiền hơn 200 triệu. Bà nói đây là số tiền mà mỗi tháng chúng tôi đưa bà, bà đòi chúng tôi 8 triệu cũng là để chúng tôi tiết kiệm chi tiêu hơn, đến nay bà đưa lại cho chúng tôi để thêm vào mua chiếc xe đi lại cho đỡ vất vả. Bà bảo bà không có con trai nên bà chưa từng coi "con rể như khách".
Hành động ấy đủ cho thấy bà thật lòng quan tâm và yêu thương chúng tôi, thế mà lâu nay tôi lại nghĩ oan cho bà.
Nghe những lời ấy của mẹ vợ, tôi đưa tay ôm mặt, mắt cay xè suýt khóc. Lúc ấy trong tôi chỉ còn lại sự hối hận và hổ thẹn. Tôi tự hứa với lòng sẽ coi bà như mẹ ruột mà đối đãi và cư xử.
Muốn ly hôn vì mẹ vợ bắt biếu 7 triệu/tháng, bà qua đời tôi bật khóc nhìn một thứ Chu cấp cho mẹ vợ 7 triệu/tháng, số tiền còn lại chi tiêu đã là khó khăn chứ đừng nói đến tiết kiệm. Sinh thêm một đứa con thì chắc chắn là không bao giờ đủ được. Ngay sau đám cưới của tôi và vợ, mẹ vợ gọi hai đứa đến nói chuyện. Bà tuyên bố bây giờ bà già rồi, không kiếm...