Chiêu “lấy độc trị độc” có 1-0-2 của cô vợ ít học
“Em học anh đấy! Người ta bảo bảo vợ chồng thì phải đồng lòng. Giờ em đồng say cùng anh. Cả hai chúng mình cùng say cho có đôi có cặp anh nhé! “.
Tuy rằng Đạt có hay nhậu nhẹt nhưng so với những thanh niên khác trong làng thì Đạt vẫn còn là anh chàng khá lắm. Vì Đạt nhậu nhẹt cũng chỉ tùy từng lúc. Khi nào có hội hè hay bạn bè tụ tập chứ không phải lúc nào cũng say bét nhè được. Ngoài những lúc đó ra thì Đạt vô cùng chăm chỉ. Đạt có mở 1 xưởng mộc chỉ có hai, ba anh em làm với nhau nhưng lúc nào cũng rất đông khách. Đạt còn rất tốt với Lan, quan tâm Lan hết mực. Chính vì vậy, yêu được Đạt, Lan vẫn cảm thấy mình may mắn hơn nhiều cô gái khác. Bởi bản thân Lan cũng không có gì cao sang. Lan chỉ học hết cấp hai và ở nhà làm ruộng. Giờ thì đã ổn định với chân thợ may ở xưởng của xã.
Một đám cưới đơn sơ nhưng ấm cúng nhanh chóng được tổ chức. Nhìn chú rể mặt mũi phừng phừng vì bị chúc rượu, Lan sợ Đạt đi không nổi nên ra ngăn Đạt lại. Ai ngờ trước mặt mọi người, Đạt lại hất tay Lan ra:
- Cô đừng có mới về làm vợ đã muốn leo lên đầu làm mẹ tôi đấy nhé!
Không lẽ bó tay chịu chế.t với ông chồng này hay sao ? Nhìn Đạt không biết trời đất là đâu, nằm dài trên sopha, Lan chợt nảy ra ý tưởng vô cùng độc đáo. (Ảnh minh họa)
Lan xây xẩm hết cả mặt mày trước câu nói của Đạt. Nhưng nóng giận lúc này rất dễ xảy ra chuyện. Vậy là Lan đành nín nhịn. Đêm tân hôn, nhìn chú rể mặt mũi đỏ như quả gấc, nằm bệt một chỗ trên giường mà Lan ngán ngẩm. Thế này thì còn tân hôn tân heo gì nữa chứ. Thay quần áo cho Đạt xong, Lan đi tắm rồi lên giường ngủ một mạch đến sáng.
Đêm tân hôn say còn chưa đủ, tối hôm sau Đạt còn tiếp tục đi nhậu với bạn bè tới tận tối khuya mới về. Lần này không chịu nổi, Lan tức giận lên tiếng:
Video đang HOT
- Từ ngày mai anh mà còn say xỉn nữa thì ngủ ngoài đường luôn đi.
Lần này trái ngược với lần trước, Đạt ôm lấy Lan, rất chặt, phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt Lan:
- Cho anh xin lỗi mà, nốt hôm nay như thế thôi nhé vợ yêu!
Lan lườm nguýt cho Đạt một cái rồi lại đi lấy nước ấm và pha cho Đạt cốc nước chanh giải rượu. Rồi Lan quyết định mang thai. Lan nghĩ đứa con sẽ giúp Đạt cải thiện tình trạng rượu chè, không còn bê tha như trước nữa. Ai ngờ, có con rồi, Đạt vẫn vậy, còn rượu chè bê tha hơn. Lý do của Đạt luôn đúng:
- Có thằng con trai nối dõi thì phải ăn mừng là đúng rồi phải không em.
Lan nghe cái giọng nhe nhởn đó mà đến uất nghẹn. Không lẽ bó tay chịu chế.t với ông chồng này hay sao? Nhìn Đạt không biết trời đất là đâu, nằm dài trên sopha, Lan chợt nảy ra ý tưởng vô cùng độc đáo. Lan thầm nghĩ, thử một lần biết đâu lại thành công thì sao?
Ngày hôm sau, thật kì lạ, Đạt làm xong lại về nhà luôn, không la cà quán xá như mọi hôm. Vừa đặt chân vào nhà, Đạt đã thấy cảnh tượng không thể tin nổi. Lan đang đang nằm vật trên sàn nhà, xung quanh ngổn ngang chai bia, rượu, lại còn có lạc rang, bỏng ngô nữa chứ. Đạt còn chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì tiếng cậu con trai khóc ré lên khiến Đạt giật mình. Chạy vào phòng còn, Đạt hốt hoảng khi thấy con nằm dưới sàn nhà, người ướt nhẹp vì nước tiểu. Thay quần áo cho con, pha sữa cho con uống xong, Đạt mới lóc cóc chạy ra phía Lan.
“Lúc say anh có nghĩ đến con không?” (Ảnh minh họa)
- Em… có chuyện gì vậy. Sao lại uống rượu say đến mức này cơ chứ?
- Em học anh đấy! Người ta bảo bảo vợ chồng thì phải đồng lòng. Giờ em đồng say cùng anh. Cả hai chúng mình cùng say cho có đôi có cặp anh nhé! – Giọng Lan lè nhè
- Em không nghĩ đến con hay sao? Con đang khóc kia kìa. – Đạt bắt đầu bực tức
- Lúc say anh có nghĩ đến con không?
Câu nói trong cơn say của Lan khiến Đạt giật mình. Như ngộ ra điều gì đó, Đạt đỡ Lan lên giường rồi lật đật đi dọn dẹp nhà cửa. Lan ngủ một mạch đến tận sáng, dậy rồi mà đầu đau như búa bổ. Nhìn đồng hồ thấy 8 giờ sáng, Lan lao nhanh ra khỏi giường, chạy sang phòng con. Vừa mở cửa ra, Lan đã sững sờ khi thấy cảnh Đạt vừa nói chuyện với con, vừa lau nhà. Lan mỉm cười đắc ý. Thì ra chiêu “ lấy độc trị độc” này của Lan hiệu quả thật. Dùng chính những cơn say của Đạt để làm cho Đạt thức tỉnh. Không biết Đạt đã thật sự sửa đổi hay chưa nhưng Lan vẫn thấy vui lắm vì ít ra Đạt không phải là người chồng cố chấp, biết cách sửa đổi. Và Lan chỉ cần có thế thôi.
Theo Một Thế Giới
Tôi bị nhà chồng khinh ra mặt chỉ vì mang tiếng ít học
Trong mắt gia đình chồng tôi chỉ là một đứa không có học thức, phải có phúc lắm mới lấy được anh. Trong khi chính tôi mới là người lo lắng về kinh tế, công việc mà họ cho là tầm thường không có chỗ đứng trong xã hội đủ để lo mọi mặt cho cái gia đình này.
Tôi 35 tuổ.i, đã lập gia đình và có một b.é gá.i 5 tuổ.i, chồng tôi là người hiền lành, là bộ đội chuyên nghiệp đóng quân trên Sơn Tây, vài tháng anh mới về thăm nhà được 1 lần. Anh là người hiền lành, thương vợ con nhưng ngặt cái quá nghe lời mẹ, cộng thêm cái sự thiếu quyết đoán nên nhiều lúc chính cái tính đó làm tôi thấy uất ức vô cùng. Chồng làm việc xa nhà nên tôi chủ yếu ở cùng bố mẹ và cô em chồng, vậy nên mọi việc trong nhà từ lớn đến nhỏ đều do một tay tôi lo liệu, hầu như không ai phải động chân động tay làm gì. Ấy vậy mà trong mắt họ, những việc tôi làm chẳng có ý nghĩa gì, đó chẳng qua là một phận một đứa con dâu có nghĩa vụ phải gánh vác. Gia đình chồng tôi có thể được xếp vào diện trí thức ở quê, bố mẹ chồng trước kia là giáo viên tiểu học, cô em gái cũng đang học lớp 12 và cũng có thành tích cao ở trường. Duy chỉ có tôi nếu xét ở khía cạnh học vấn thì đúng là không so sáng được với gia đình họ. Học hết lớp 9, bố mất sớm, dưới còn có 3 đứa em nên tôi đã phải lên thành phố làm thuê để đỡ đần mẹ. Gặp và yêu anh, ban đầu về ra mắt cả gia đình anh đều ra sức phản đối với cái lý lịch không môn đăng hộ đối của tôi. Trong suy nghĩ của bố mẹ anh, việc lấy tôi làm vợ, con cái sinh ra học thức không bằng người khác, việc đó sẽ làm ảnh hưởng đến con cái nhà anh sau này. Cuối cùng, tôi được chấp nhận cũng do sự miễn cưỡng vì anh nhất quyết không chịu tìm hiểu cô gái nào khác.
Tôi thừa nhận mình không được học hành đến nơi đến trốn như bạn bè cùng trang lứa nhưng đầu óc biết tính toán và tháo vát trong khoản kinh doanh. Không phải tự hào hay gì nhưng nói thật, tiề.n tôi kiếm được từ việc buôn bán mỗi tháng có khi còn nhiều gấp mấy lần cả gia đình anh cộng lại. Thế nhưng người ngoài chẳng hiểu cho, họ cứ nghĩ tôi tốt số, được làm dâu một gia đình gia giáo. Nhiều khi cảm thấy tủi thân vì mình bị phân biệt đối xử, không bao giờ có tiếng nói gì trong gia đình. Từ ngày về làm dâu, tôi chẳng khác gì một con ô sin không công, làm hùng hục như cái máy nhưng chẳng bao giờ được người khác thừa nhận hay quan tâm đúng nghĩa. Bao dồn nén ấm ức, tôi đem tâm sự với chồng nhưng đáp lại chỉ là những lời an ủi qua loa. Anh rất ít can thiệp đến những chuyện này, có chăng chỉ là vài câu góp ý nhưng thiếu quyết đoán nên cũng chẳng đi đến đâu.
Ở chung với bố mẹ chồng, tôi cũng tỏ ra rất biết điều, những chi tiêu trong nhà đều một tay tôi lo liệu. Tiề.n lương hưu của ông bà tôi tuyệt đối không bao giờ để bố mẹ phải đụng đến. Không những thế, mỗi tháng tôi đều biếu ông bà một khoản kha khá, cho cô em chồng tiề.n tiêu mặt dư giả, quần áo đều sắm cho những bộ đẹp và vừa ý nhất. Bản thân tôi luôn tự nhắc nhở mình phải cố hết sức để không bị người khác ch.ê ba.i điều gì, hay đại loại bị nghe những câu nói "người ít học nó thế"..., tôi làm tất cả những điều tốt đẹo nhất để chồng mình có thể tự hào như người đời vẫn thường ca tụng "giàu vì bạn, sang vì vợ" nhưng có lẽ mọi sự cố gắng của tôi đều không có ý nghĩa gì. Mấy hôm nay, chồng tôi được nghỉ phép về thăm gia đình. Vợ chồng xa cách bao lâu nên nay có cơ hội gần gũi tôi vui biết chừng nào. Tôi tự cho phép mình nghỉ ngơi để ở nhà chăm sóc chồng con nhưng mẹ chồng tôi lại tỏ thái độ không hài lòng. Cái cách bà lườm nguýt, thỉnh thoảng lại nói mỉ.a ma.i câu làm tôi thấy bà thật sự quá khắt khe với con dâu. "Đúng là không có nghề ngỗng tử tế nên làm ăn cũng chẳng đâu ra đâu. Ở đâu cái kiểu thích thì làm, không thích thì nghỉ".
Thật ra việc tôi nghỉ mấy ngày ở nhà cũng đâu có ảnh hưởng gì nhiều đến mẹ chồng, ấy vậy mà bà tỏ vẻ không ưng ra mặt. Nếu mọi việc chỉ dừng lại ở những câu chuyện bình thường như thế, tôi vẫn cố chịu đựng và sống vì chồng con. Nhưng khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ và chồng, tôi chợt nhận thức được, hóa ra trong mắt người nhà anh, tôi chỉ là hạng câu dâu hạ đẳng mà nhà anh không phải mất một xu mua về. Ngày hôm ấy, do mệt quá nên tôi ngủ thiếp đi từ chiều, chập tối tỉnh dậy nhìn quanh nhà không thấy bóng dáng ai. Định chạy xuống bếp tìm đồ ăn thì vô tình nghe được câu chuyện của 3 người. Nghe thoáng qua, tôi thấy vui và phấn khởi biết bao khi chính chồng mình đang bênh vực vợ trước mặt bố mẹ chồng. Nhưng chính việc bảo vệ và nói tốt cho tôi mà anh đã bị bố mẹ chồng mắng xối xả "Ở đâu ra cái kiểu đội vợ lên đầu như anh. Hay nó lại than nghèo than khổ vì phải thay anh nuôi báo cô bố mẹ chồng. Cái loại con phe như nó có phúc lắm mới được gả vào gia đình gia giáo thế này. Cái bọn ít học có nói cũng chỉ tổ mệt người". Không hiểu những người có học như bố mẹ anh sao lại có thể nói ra những lời chối tai đến thế, chả nhẽ sự thiệt thòi của tôi lại khiến họ khắt khe và phân biệt đối xử đến thế. Trong khi ở cái thời của bố mẹ chồng, chắc gì ông bà đã học đến trình độ uyên bác mà đòi hỏi người khác phải thế này thế kia.
Cho đến thời điểm này, tôi thật sự thấy mệt với lối sống trí thức nửa mùa của nhà chồng. Họ ch.ê ba.i văn hóa của con dâu, thế nhưng tiề.n tôi kiếm được và gửi biếu đều đặn có lẽ chẳng ai quan tâm đồng tiề.n đó từ đâu mà ra. Nhưng nếu cứ cam chịu mãi thế này, tôi sẽ mãi bị nhà chồng khinh miệt và không bao giờ có tiếng nói trong gia đình. Tôi muốn gia đình anh nếu không thừa nhận tầm quan trọng của một đứa con dâu như tôi thì chí ít cũng nên tôn trọng và có cái nhìn đúng đắn hơn. Nhưng thật sự, tôi không biết hành xử thế nào cho hợp lý.
Theo Công Luận
Chồng bỏ tôi để đến với một người đàn bà ít học Ai cũng khen tôi là người phụ nữ quyến rũ, có trình độ, nhan sắc. Vậy mà chồng lại bỏ tôi để đến với người đàn bà ít học... Tôi gần 40 tuổ.i, chồng hơn tôi 4 tuổ.i. Chúng tôi đều là những người có trình độ và địa vị trong xã hội, chúng tôi cưới nhau đã được hơn 10 năm, khi...