Chiêu hiểm biến mẹ chồng thành mẹ đẻ của cô con dâu “lùn một mẩu”
Nhưng vừa mới cởi váy cô dâu xuống, Mai đã bắt đầu lo ngay ngáy. Nhìn sắc mặt của vợ Dũng động viên: “Vợ cứ bình tĩnh, có anh bên cạnh rồi mà. Khó khăn gì anh sẽ giúp”.
Mình dừng lại đi anh. (Ảnh minh họa)
Ngày Dũng đưa Mai về ra mắt mẹ anh đã nguýt dài từ cửa còn chị gái anh phán một câu xanh rờn: “Người đâu mà lùn một mẩu thế kia, chắc thằng Dũng chỉ chơi bời thôi mẹ à”.
Mai cố gắng giữ bình tĩnh bước vào nhà ngồi cho phải phép lịch sự. 15 phút sau cô xin phép đứng dậy ra về. Mẹ và chị gái anh không tiễn chỉ có Dũng đưa người yêu ra. Đến ngoài cổng Mai không thể kiềm chế được nữa, cô khóc nấc lên như một đứa trẻ.
- Mình dừng lại đi anh.
- Em làm sao đấy, dừng là dừng thế nào… Trông mẹ và chị anh thế thôi nhưng không phải là không khuất phục được đâu. Anh ở với họ từ bé đến giờ anh biết mà.
- Em sợ lắm.
- Yên tâm đi, anh sẽ thuyết phục được mẹ đồng ý cho chúng mình cưới nhau nhưng còn chuyện làm sao để mẹ yêu thương em thực sự sau này thì chính bản thân em phải tự cố gắng. Nhưng chuyện đó sau hãy lo, còn giờ mọi chuyện cứ để anh.
Mẹ càng ngăn cấm thì Dũng càng đưa Mai tới nhà chơi. Nhiều lần tiếp xúc thấy cô người yêu “nấm lùn” của con trai mình cũng là cô gái nhanh nhẹn, ngoan ngoãn lại nấu ăn rất khéo thì mẹ và chị gái của Dũng cũng nguôi dần. Đặc biệt Dũng đã nhờ tới cả bố thủ thỉ tỉ tê hàng đêm với mẹ thay đổi định kiến về bạn gái mình. Mà kế sách này của Dũng đúng là có hiệu quả thật.
Sau 6 tháng nhờ bố nằm vùng, cuối cùng đám cưới của họ đã ấn định ngày. Cả Mai và Dũng ôm lấy nhau hạnh phúc. Nhưng vừa mới cởi váy cô dâu xuống, Mai đã bắt đầu lo ngay ngáy. Nhìn sắc mặt của vợ Dũng động viên: “Vợ cứ bình tĩnh, có anh bên cạnh rồi mà. Khó khăn gì anh sẽ giúp”.
Được sự động viên của chồng Mai mạnh mẽ lên hẳn. Cô thay váy cưới rồi ào ngay xuống nhà dọn dẹp cùng mọi người nhà chồng, khi khuôn mặt vẫn còn chưa tẩy trang. Ai cũng nhìn cô tỏ vẻ hài lòng, chị gái chồng lúc này cũng không còn định kiến với em dâu nữa nhưng duy chỉ có mẹ chồng Mai là bà vẫn nghiêm nét mặt.
Mai biết khó khăn còn rất nhiều trước mặt, nhưng cô chỉ biết cố gắng mà thôi. Một buổi sáng mẹ chồng bảo đi chợ, Mai nhanh nhảu ra dắt xe sẵn ở cổng rồi bảo:
Video đang HOT
- Mẹ lên xe con chở đi ạ.
- Thôi tôi đi bộ cho lành, &’chân ngắn’ thế kia nhỡ nghiêng xe thì chống sao kịp. Tôi sợ gãy xương lắm.
- Hì, con đi dép cao rồi mà mẹ. Thêm 10 phân nữa xe có nghiêng con vẫn chống thoải mái, mẹ đừng có lo.
Nói rồi Mai xách luôn cái làn gài vào xe khiến mẹ chồng cô không đi không được. Ra tới chợ, mẹ chồng đi đâu Mai lại lẽo đẽo xách làn tới đó. Vốn khoản chợ búa quá là rành nên mẹ chồng Mai không thể chê nổi bất cứ thứ gì cô chọn. Mọi người nhìn Mai lễ mễ xách đồ ai cũng tấm tắc: “Bà Hoa có cô con dâu ngoan quá. Thế này hơn đứt mấy cô dâu chân dài rồi”.
Hì, con đi dép cao rồi mà mẹ. Thêm 10 phân nữa xe có nghiêng con vẫn chống thoải mái, mẹ đừng có lo. (Ảnh minh họa)
Cứ khi thế cô lăn xả mọi việc chẳng nề hà thứ gì. Cưới được 1 tuần bố chồng Mai mua ít cát đá về để tôn cái hiên trước nhà lên cao một chút mùa mưa cho đỡ lụt. Lúc đấy chẳng chồng đi vắng nhà chỉ có hai bố con, cô cũng xông xáo giúp ông khiêng thúng cát, thúng đá vào gần.
Mẹ chồng Mai khi đó vừa ở nhà hàng xóm đi về bà lao vội tới bảo chồng: “Người nó thế kia sao bắt nó làm nặng vậy. Cái ông này hay thật, chờ thằng Dũng về nó làm cho, cái Mai vào nhà đi nấu cơm đi”. Từ lần đó, Mai biết mẹ chồng đã dần dần thay đổi thái độ với cô.
Mẹ chồng Mai hay tham gia văn nghệ ở phường. Mỗi lần bà đi diễn cô lại chủ động tư vấn giúp bà lựa chọn trang phục. Có lần cô mua luôn cho bà để không phải thuê. Lúc đầu mà cũng không ưng lắm nhưng lần ấy khi mặc đồ lên diễn ai cũng tấm tắc bà có bộ đồ đẹp quá, bà khéo chọn quá nhìn trẻ ra cả chục tuổi. Và tất nhiên bà đã không giấu mọi người đó là do con dâu mua cho.
1 năm làm dâu từ sợ mẹ chồng như sợ cọp giờ cô đã thân thiết với mẹ chồng chẳng khác gì mẹ đẻ. Mẹ chồng cô đi đâu cũng tự hào khoe con dâu và không còn định kiến gì về chuyện cô chỉ “lùn một mẩu” nữa rồi
TheoXaluan.com
Đưa di ảnh bố lên ban thờ, chồng đập nát ngay trước mặt mẹ vợ
Mẹ tôi dù cố tỏ ra bình thường nhưng tôi biết mẹ buồn và đau đớn lắm. Hôm ấy, cả đêm mẹ đã không ngủ.
Tôi và chồng đã cưới nhau được gần 7 năm, gia đình tôi có hai cậu con trai kháu khỉnh. Những ngày đầu mới cưới, cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng vất cả vì công việc của hai đứa chưa ổn định, lại đang phải học tiếp văn bằng hai. Thế nhưng, thời gian đó, dù khó khăn thế nào vợ chồng tôi vẫn sống hạnh phúc vô cùng.
Chồng tôi khi đó với tôi là một người đàn ông hoàn hảo vì rất yêu thương, chiều chuộng mẹ con. Tôi còn nhớ, dù vợ chồng lúc nào cũng thiếu thốn tiền bạc vì còn trả nợ tiền vay mượn để mua nhà nhưng anh luôn động viên tôi rằng, "mua nhà ai cũng có lúc rơi vào hoàn cảnh như mình, chỉ cần vợ chồng cùng cố gắng rồi sẽ qua hết". Chính vì những lời động viên đó mà tôi có thể vượt qua hết dù có lúc hai vợ chồng không có nổi 10 nghìn trong người.
Con trai đầu lòng ra đời, anh vui lắm. Ngày nào đi làm về nhìn thấy con là anh lao vào bế, ôm con rồi hôn hít chơi đùa. Những khi nhìn thấy bố con như vậy, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho mình một người đàn ông, một gia đình tuyệt vời đến vậy.
Những tưởng cuộc sống hạnh phúc của tôi sẽ được đền đáp sau bao nhiêu cố gắng, khó khăn, vất vả. Nhưng kể từ khi cuộc sống khá hơn và đặc biệt là sau khi tôi mang bầu đứa thứ hai, chồng tôi dần dần thay đổi.
Từ khi mang bầu đứa thứ 2, chồng tôi bỗng nhiên thay đổi thái độ hoàn toàn. Ảnh minh họa.
Tôi không còn cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương như trước đây nữa, dù với con anh ấy vẫn rất hết lòng.
Tôi âm thầm theo dõi xem tâm tư, tình cảm của chồng như thế nào; hay tại sinh lý những ngày tôi mang bầu. Nhưng có lẽ, cuộc sống hôn nhân trục trặc đến với tôi từ những điều tôi không bao giờ nghĩ đến. Đó là lúc mẹ chồng bắt đầu sống cùng chúng tôi.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ bà là người tốt bụng, khác với những người mẹ chồng sách vở khác. Tôi cũng cứ tin rằng, mẹ chồng hiền lành hơn cả mẹ đẻ của mình, bà chẳng để ý đến việc nhà cửa, con cái của chúng tôi ra sao đâu. Để rồi hôm nay, khi cuộc sống vợ chồng rơi vào vực thẳm không thể cứu vãn được nữa, tôi mới nhận ra mọi chuyện từ mẹ chồng mà ra.
Kể từ khi sinh cháu thứ hai, mẹ đẻ phải vào Nam với em gái còn mẹ chồng ra chăm sóc con dâu và các cháu. Tôi tự bảo, mình sẽ nhẫn nhịn hết mức, nếu bà có nói gì sai thì cũng cố cắn răng chịu đựng để giữ không khí gia đình hoàn hảo vì tôi mất bố từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm nên chỉ mong gia đình được thuận hòa, tình cảm thôi.
Vậy mà, có lẽ vì tôi hiền quá nên mới dễ bị bắt nạt. Sinh con được gần nửa tháng thì tôi bị nhiễm trùng máu, đêm sốt li bì đến nỗi lạnh quá nằm co giật, gọi mẹ chồng lấy được cho cái chăn xong là bà nằm ngủ tiếp. Chồng thì ngủ phòng trên không quan tâm gì.
Sáng hôm sau, đang sốt mơ màng thì mẹ chồng liền tuôn luôn một tràng: "Mẹ mày dậy mà ăn sáng đi, còn cho con nó bú. Cứ ngủ vậy con lấy gì mà bú, khổ thân thằng cháu bà". Tôi đang sốc thì chồng cũng lại gần cho tiếp bài "Dậy mà ăn đi, cứ nằm lười".
Cố lết dậy nuốt được hai thìa cháo, miệng đắng ngắt không ăn tiếp được thì mẹ chồng lại tiếp lời: "Nuôi con thì phải cố mà ăn không con nó khổ". Chưa hết, khi cho con bú, vết khâu mới sinh những mẹ nào đẻ con rồi sẽ hiểu đau như thế nào. Vậy mà khi tôi kêu đau thì mẹ chồng cau có "Đau gì mà đau, ngồi ngay ngắn mà cho con bú đi". Tôi bảo "Con bị rạch 6 mũi mẹ ạ, không ngồi thẳng được". Mẹ tôi hậm hực "Cứ làm mình làm mẩy".
Lúc đó, nước mắt tôi chực tuôn rơi. Tôi thầm hỏi có bà mẹ nào sinh con ra mà không thương con. Ai chẳng muốn con được khỏe mạnh, ai chẳng muốn nhiều sữa cho con bú. Rồi lại một tuần tôi bị ốm sốt và những câu nói của mẹ chồng vang cứ như bài ca cũ vang lên.
Những ngày sinh con tôi gần như bị stress vì không có người bên cạnh, chỉ có chồng và mẹ chồng chăm sóc. Ngày nào tôi cũng phải nghe một vài câu nói khó chịu nào đó. Bản thân tính tôi vốn hay tự ái nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
Còn về chồng tôi, thực sự tôi không thể hiểu vì sao anh ấy lại thay đổi hoàn toàn như vậy. Con sinh ra là có giọt máu của cả bố lẫn mẹ, vậy mà anh ấy bảo "Bi không hợp tuổi bố, không biết nó có phải con anh không ấy nhỉ?". Lần này tôi thực sự hết chịu nổi. Tôi cáu nhiều hơn, nhiều lúc nghĩ đến việc ôm hai con tự tử. Nhưng rồi tivi đưa tên người mẹ nào đó cũng vì như vậy mà bị chỉ trích nhiều lắm.
Rồi đến chuyện nhà cửa, là đỉnh điểm của mâu thuẫn sau này. Tiền mua đất làm nhà ở Hà Nội đều một công hai vợ chồng mà ra cả, vậy mà đi đâu mẹ chồng tôi cũng bảo nhà là của chồng, của gia đình nhà chồng, có thể đuổi tôi ra đường bất cứ lúc nào. Thực sự, tôi không thể hiểu mẹ chồng có đầu óc suy nghĩ không mà thốt ra được những câu đó.
Ngoài ra, cứ hễ chồng tôi đi làm về là mẹ chồng tôi lại cố tình kể tội tôi mà chồng tôi tin lời mẹ tuyệt đối chứ không cần hỏi thực hư mọi chuyện như thế nào.
Lấy chồng xa, lại sống cùng những con người nhẫn tâm như vậy, nhiều lúc tôi tủi thân nhớ bố vô cùng. Từ lâu, tôi đã nghĩ tới việc đặt di ảnh bố lên ban thờ để hương khói nhưng còn ngại ngần. Mấy hôm trước, tôi có trao đổi với chồng mà không hỏi qua ý kiến mẹ chồng vì nghĩ, nhà là của vợ chồng tôi chứ có phải của bố mẹ chồng đâu. Cũng may chồng tôi đồng ý.
Hôm trước, tôi làm 1 lễ nhỏ để rước di ảnh bố đẻ lên bàn thờ. Nhưng khi mẹ chồng tôi nhìn thấy, bà đã la toáng lên và yêu cầu hạ xuống. Bà cho đây là nhà là của chồng, không phải của tôi. Bà bảo: "Mày không được phép thờ bố đẻ tại nhà chồng được. Có gỡ bỏ di ảnh xuống ngay không. Không thì đừng trách tao độc ác".
Cứ thế, bà sa sả nói như tát nước vào mặt con dâu và con trai. Bà bảo chồng tôi có lớn không có khôn, bị vợ điều khiển. Rồi bảo tôi là đứa con dâu hỗn láo qua mặt cả mẹ chồng. Có mẹ tôi ở đó (mẹ tôi vừa từ Nam bay ra thăm cháu), bà còn nói mẹ tôi không biết dạy con gái để con gái láo xược như vậy. Mẹ tôi há miệng mắc quai, chỉ còn biết xin lỗi bà và bảo sẽ dạy dỗ tôi lại.
Chồng tôi nghe thấy mẹ nói như vậy cũng đùng đùng đổi ý theo. Lúc đó, ngay trước mặt mẹ đẻ và đứa con đầu của tôi, anh ấy đã lấy di ảnh bố vợ xuống và đập tan tành. Tôi và cả mẹ tôi đều vỡ vụn trong tin.
Mẹ tôi dù cố tỏ ra bình thường nhưng tôi biết mẹ buồn và đau đớn lắm. Hôm ấy, cả đêm mẹ đã không ngủ.
Chiều hôm đó, ngay trước mặt mẹ đẻ và đứa con đầu của tôi, anh ấy đã lấy di ảnh bố xuống và đập tan tành. Ảnh minh họa
Sau ngày hôm đó, tôi cũng dần thay đổi tính tình. Tôi cãi lại bất cứ lời nói nào sai trái của mẹ chồng tôi hay chồng tôi. Bất cứ lúc nào mẹ chồng kể tội là tôi vặn hỏi lại cho mẹ chồng hết lý. Cũng vì thế mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt.
Không ít lần tôi nghe thấy mẹ chồng xui chồng tôi bỏ vợ, bảo tôi hư hỏng. Rồi bà còn ghê gớm hơn khi bảo "Nhà đứng tên con rồi, con hoàn toàn có quyền quyết định với căn nhà mình ở. Con cứ đuổi nó ra khỏi nhà đi cho mẹ".
Cuộc sống gia đình tôi bây giờ đang ở bờ vực tan vỡ, tôi chỉ thương hai con nhỏ không biết rồi sau này sẽ sống sao khi không có đủ bố đủ mẹ bên cạnh. Xin hãy cho tôi lời khuyên lúc này.
Theo Nhã Vy /Nguoiduatin
Tâm thư em chồng 5 năm nhẫn nhịn chị dâu hỗn láo "Hơn 5 năm chung sống là bấy nhiêu năm gia đình em nghe lời ra tiếng vào về chị dâu. Ban đầu, em cũng chỉ nghĩ chị cho qua nhưng dần già, mọi chuyện trở thành "tức nước vỡ bờ". Ngày anh trai em đưa chị ấy về ra mắt gia đình, bố mẹ rất vui vì cuối cùng anh đã tìm được...