Chiêu đánh ghen của bà vợ ngoan hiền dạy cho chồng một bài học nhớ đời
Chị lúc này chẳng thể nào nín nhịn hơn được nữa, lao thẳng xe đến trước mặt hai kẻ khốn nạn kia, suýt chút nữa bánh xe của chị đã nghiến nát chân ả đó.
Chị vốn là một người phụ nữ hiền thục nết na, yêu thương chồng con và có hiếu với bố mẹ chồng. 5 năm sống với nhau chưa lần nào chị to tiếng với anh, có những lúc anh nóng giận quát mắng nhưng chị chỉ im lặng, đợi lúc anh nguôi giận chị mới nhẹ nhàng phân biệt phải trái với chồng. Chính nhờ sự khéo léo này mà chị luôn giữ được nhà trong ấm ngoài.
Vậy nhưng anh bản tính đào hoa và sát gái, nhiều khi chẳng phải là anh cố tình tán tỉnh người ta nhưng có những cô vẫn cứ bám riết lấy anh. Và tất nhiên, khi món ăn ngon dọn ra chẳng lẽ anh lại làm ngơ, người ta đưa đẩy anh cũng đưa đẩy theo. Cách đây 1 năm anh đã qua lại một cô đồng nghiệp ở công ty, khi ấy cô ta vừa ly dị chồng và cứ bám riết lấy anh. Vài lần người cùng công ty bắt gặp họ hẹn hò với nhau và bắn tiếng tới chị.
Vài lần người cùng công ty bắt gặp họ hẹn hò với nhau và bắn tiếng tới chị. (Ảnh minh hoạ)
Biết chuyện chị không làm rùm beng mà bóng gió nói với chồng:
- Em nghe nói cô H ở công ty anh mới ly dị chồng à. Loại đàn bà đang yên đang lành mà bỏ chồng thì chứng tỏ là loại chẳng ra gì. Lẳng lơ như thế là muốn rắp tâm phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác đây mà. Mấy anh phải cẩn thận không cô ta cho vào bẫy lại tan cửa nát nhà không biết đâu.
- Em cứ lo xa, gái chưa chồng xinh đẹp ngời ngời ra đấy bọn anh còn chưa thèm để ý huống hồ gái 1 đời chồng.
- Gái ấy mới lắm chiêu đàn ông mới dễ chết. Em là em cứ nói thế để các anh bảo nhau mà tránh không sau này chẳng may ông nào dính vào lại hối không kịp.
Sau lần đấy thấy mọi chuyện im ắng chị nghĩ chồng đã chột dạ mà dừng mọi chuyện lại, người đồng nghiệp cùng công ty cũng bảo thấy hai người ấy không có biểu hiện gì khác thường nữa. Chị đã yên tâm về chồng mình.
Vậy nhưng chủ nhật tuần trước đây em gái chị một lần đi chơi về hỏi chị một câu khiến chị điếng người:
- Hôm nay đẹp trời anh chị đổi gió ra nhà nghỉ hả?
- Ai nói với cô?
Video đang HOT
- Lại còn giấu em, em nhìn không sai đâu, lúc đi bộ ngang qua cái nhà nghỉ ấy em nhìn rõ biển số xe của anh Thành mà. Khiếp ông bà chọn cái nhà nghỉ tít trong ngõ sâu ấy, vợ chồng mà cứ như đi ăn trộm ấy.
- Ờ, ờ. Còn cô nữa, chơi bời ít thôi lo học đi.
Chị cố lảng sang chuyện khác để đứa em không hỏi nhiều và chị cũng không muốn nó biết anh rể nó đi nhà nghỉ chứ có phải chị đi đâu.
Từ lúc ấy lòng chị như có lửa đốt. Có lẽ nào chồng chị vẫn qua lại với cô ả kia hay là lại có tình mới? Mà nếu vẫn tằng tịu với cô đồng nghiệp thì tại sao tai mắt của chị ở đó không phát hiện ra?
Đêm ấy lúc chồng đã ngủ say, chị lén lấy điện thoại của chồng kiểm tra, việc mà từng ấy năm sống với nhau chưa bao giờ chị làm vì tôn trọng chồng. Chị như chết lặng khi đọc được những dòng tin nhắn mà anh và cô đồng nghiệp nhắn gửi cho nhau, nó tình cảm mùi mẫn đến mức không thể tin nổi. Thú thực là đến ngay cả chị cũng chưa bao giờ nhắn cho anh những cái tin như thế. Có lẽ họ gửi cho nhau sau khi đã thoả mãn ở nhà nghỉ lúc ban chiều. Anh đọc xong chưa kịp xoá đi và cũng không ngờ là hôm nay vợ lại vào điện thoại của mình.
Những ngày sau đó chị vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra và cố gắng đợi cho đến lịch hẹn với bồ của anh. Rồi ngày chủ nhật cũng đến, buổi trưa cơm nước xong anh lại đến nhà đồng nghiệp để làm thêm. Mấy tháng nay chiều chủ nhật nào anh cũng đi như thế, chị chưa một lần nghĩ chồng nói dối. Nhưng hôm nay chị biết thừa là anh đang đến chỗ hẹn với người tình nhưng nói dối chị, chị không có phản ứng gì, vẫn chuẩn bị áo quần cho anh giống như mọi ngày chị chuẩn bị cho anh đi làm vậy chỉ có điều trong cổ họng chị nghẹn ứ.
Anh đi chừng được 10 phút thì chị cũng phóng xe đi theo, chị chết lặng khi chồng đi đúng đến cái địa chỉ nhà nghỉ mà đứa em đã nhìn thấy, ả kia thì đã đứng đợi sẵn ở đây, họ tình tứ ôm nhau bước vào. Chị lúc này chẳng thể nào nín nhịn hơn được nữa, lao thẳng xe đến trước mặt hai kẻ khốn nạn kia, suýt chút nữa bánh xe của chị đã nghiến nát chân ả đó nếu anh không kịp ôm ả né sang một bên. Anh lúc này đâu biết là chị nên đã tuôn ra một tràng chửi rủa: “Bà có mắt không đấy, đi đứng kiểu gì, người ta đã đứng tận trong này mà còn lao đầu vào. Đi đứng thế này ra đường có ngày…”.
Này thì cướp chồng này, này thì hẹn hò ở nhà nghỉ này. (Ảnh minh hoạ)
Chị chẳng nói chẳng rằng xuống xe lao đến ả kia cho ả 1 trận tơi tả.
- Này thì cướp chồng này, này thì hẹn hò ở nhà nghỉ này.
Anh vẫn chưa nhận ra vợ, nên cố gắng lôi chị ra khỏi người nhân tình còn cô nàng thì khóc lóc:
- Chị ơi chị nhầm người rồi, buông em ra.
Vậy nhưng chị nhất định không chịu, cứ xông vào đấm đá túi bụi, chẳng hiểu sao hôm ấy chị lại khoẻ thế. Có lẽ do đau khổ bị dồn nén đến lúc này được xả nên chị đã xả cho hết luôn. Mãi lúc sau cái khẩu trang của chị tuột ra anh mới nhận ra chị và lý nhí van xin.
- Vợ ơi, anh xin em, có gì về nhà nói chuyện đừng giằng co ở đây nữa.
- Nói chuyện gì, anh làm thêm ở đấy đấy hả. Mấy tháng trời làm thêm đưa cho vợ đồng nào chưa hay là vác thêm tiền nhà đi cho nó. Tôi đúng là có mắt như mù, anh khốn nạn đến thế mà vẫn cứ một lòng tin tưởng anh.
Tối ấy chị về kể hết đầu đuôi câu chuyện cho bố mẹ chồng và xin phép đưa con sang nhà ngoại, chị muốn lòng mình bình yên trở lại trước khi có quyết định cuối cùng. Dù anh có van xin rối rít nhưng chị không đời nào chấp nhận, đây không phải là lần đâu tiên anh lừa dối chị. Nếu chị cho qua anh sẽ càng lấn tới, chị không thể là bà vợ ngoan hiền mãi với anh được nữa rồi.
Theo Motthegioi
'Làm dâu là phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho chồng và cả nhà chồng'
Vậy là cứ chuông đồng hồ điểm giờ tan tầm là tôi lại hấp tấp dọn đồ đi chợ về nhà thổi cơm. Công việc như thế chưa xong, ăn đoạn tôi lại là người rửa chén bát trong nhà vì lí do em chồng còn học, mà lại không thể để mẹ chồng rửa được.
Tôi và anh yêu nhau cũng được gần năm năm. Qua tìm hiểu tôi biết gia đình anh là gia đình nhiều thế hệ sống chung và nặng tính gia trưởng. Hơn nữa anh là con cả trong gia đình.
Khi yêu anh, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm dâu trưởng phải chịu nhiều vất vả. Song tôi nghĩ tình yêu có thể khiến tôi vượt qua tất cả để đến với anh. Mặc dù tôi sinh ra trong một gia đình sung túc, không phải lo lắng điều gì. Tôi cứ nghĩ chỉ cần được chồng yêu thương thì tôi sẵn sàng chịu đựng tất cả mà không hề oán thán.
Người ta vẫn thường nói "sống trong bọc lâu ngày mới biết bọc có gai" quả rất đúng. Ngay ngày đầu tiên về làm dâu tôi thật sự "choáng váng" trước sự đông đúc của gia đình chồng. Một bữa cơm gia đình đơn giản mà ngồi đủ 3 mâm.
Nhiều thế hệ cùng sống sinh hoạt trong một nhà, từ ông bà đến bố mẹ rồi em chồng khiến tôi phát hoảng. Bữa cơm phân mâm cũng theo thứ tự và rất quy củ. Người lớn trong nhà chưa động đũa thì các con cũng không được ăn. Tôi còn để ý thấy món ăn nào mà người lớn chưa dùng thì không ai dám ăn trước.
Ở gia đình tôi không có thói quen như thế, ai bận công việc đều có thể ăn mà không cần chờ đợi đầy đủ thành viên trong gia đình. Lúc đầu tôi còn cảm thấy không khí gia đình ấm áp, chan chứa tình thương vì trong bữa cơm mọi người nói chuyện rôm rả. Song chỉ hai tháng sau thì tôi không cười nổi nữa.
Là người phụ nữ hiện đại tôi cũng có công việc của riêng mình vậy mà việc nhà chiếm rất nhiều thời gian của tôi. Sáng tôi phải dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Có hôm mệt mỏi tôi nghĩ cách mua đồ ăn ngoài nhưng bị mẹ chồng phản đối. Bà nói gia đình từ trước đến nay không quen đồ ăn ngoài vì không đảm bảo vệ sinh còn tốn kém. Mẹ chồng tôi bảo: "Làm dâu là phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho chồng và cả nhà chồng".
Biết ý mẹ chồng như vậy nên tôi cũng không dám trái lời mẹ chồng. Từ đó trở đi, cứ sáng sớm là tôi lại chuẩn bị tất bật cơm nước. Có hôm đi làm tôi còn không kịp ăn.
Cũng may tôi bỏ qua được việc phải lo liệu bữa trưa vì tôi và chồng đều ở cơ quan không về nên mẹ chồng tôi đảm nhận. Nhưng bà cũng nhắc trước bữa tối là quan trọng nhất của gia đình vì là thời gian cả nhà sum họp. Vì thế bà yêu cầu tôi dù bận gì thì bận cũng phải cố gắng sắp xếp về sớm chuẩn bị.
Vậy là cứ chuông đồng hồ điểm giờ tan tầm là tôi lại hấp tấp dọn đồ đi chợ về nhà thổi cơm. Công việc như thế chưa xong, ăn đoạn tôi lại là người rửa chén bát trong nhà vì lí do em chồng còn học, mà lại không thể để mẹ chồng rửa được. Vậy là tôi lại kiêm luôn công việc đó.
Ngày nào cũng như ngày nào như vậy khiến tôi mệt mỏi đến bã người. Mỗi khi xong xuôi tất cả công việc tôi chỉ muốn quăng mình xuống giường đi ngủ chẳng thiết gì nữa. Thậm chí nhiều lúc, chồng đòi thực hiện nghĩa vụ mà tôi không nhúc nhích nổi khiến anh bực tức. Tình cảm vợ chồng dần dần không còn mặn nồng và vui vẻ như thuở ban đầu nữa.
Có thời gian mệt mỏi quá, 3 tháng liền nguyệt san của tôi đến hẹn không lên. Cứ ngỡ là mình có tin vui nên tôi hấp tấp đi khám. Không ngờ bác sĩ chuẩn đoán do áp lực công việc nặng khiến cơ thể mệt mỏi sinh ra rối loạn kinh nguyệt.
Tối hôm ấy về nhà tôi nói chuyện với chồng nhờ anh khuyên mẹ giúp tôi san sẻ công việc nhà. Nhưng những gì tôi nhận được từ anh lại là sự thờ ơ và anh nói rằng công việc đó ngày xưa mẹ anh cũng làm. Không những thế bà còn chăm được 3 người con huống chi giờ tôi mới làm có chút chuyện đã kêu ca, mà đấy là chúng tôi còn chưa có mụn con nào.
Tôi bực mình nên cãi nhau với anh một trận ỏm tỏi. Sau đó tôi bỏ về nhà mẹ đẻ mặc kệ anh giải thích với bố mẹ chồng. Về nhà ngoại, sợ bố mẹ lo, tôi vẫn giấu giếm mọi chuyện.
Ở nhà ngoại được 1 tuần thì tôi nhận được điện thoại của chồng nói anh đã nói chuyện với mẹ và mẹ đã đồng ý thông cảm và giúp đỡ tôi. Anh đến đón tôi về nhà.
Nhưng kể từ khi tôi về lại nhà, thái độ của mẹ chồng đối với tôi khác hẳn. Có lẽ bà chỉ nói với anh thế để kiếm cớ bắt tôi về. Mẹ chồng thường xuyên lại bắt đầu chỉ trích con dâu. Chỉ cần tôi làm gì trái ý bà như nhặt rau còn sót hoặc nấu cơm không ngon là bà sẵn sàng mắng tôi sa sả.
Tôi giận lắm nhưng không biết phải làm sao vì đây là cuộc sống tôi đã biết và lựa chọn từ đầu. Nhưng sống trong hoàn cảnh nhà chồng thế này, thực sự tôi cảm thấy quá ngột ngạt, ức chế. Tôi phải làm sao đây?
Theo Người đưa tin
Trắng tay sau 5 năm lui về làm hậu phương cho chồng 5 năm sau ngày chị rút về nhà làm nội trợ, giao cơ ngơi cho chồng quản lý, một ngày anh bỏ nhà đi, ôm theo toàn bộ tiền bạc... Bài viết dưới đây là của chị Nguyễn Phương Thảo, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tại TP HCM, người từng trải qua thời kỳ "sống chỉ là tồn tại", cũng từng gặp...