Chiến dịch ‘vạch mặt’ vợ đẹp
“Thằng đàn ông bị vợ cắm sừng đã nhục, thằng đàn ông được người người khen may mắn có vợ đẹp, con xinh mà bị cắm cái sừng to tướng còn nhục gấp trăm lần”.
Hôm qua, họ lại dắt díu nhau đi nhà nghỉ
Nàng ra khỏi nhà với chiếc áo màu xanh thẫm, quần jeans trông rất đoan trang. Đích đến của nàng là văn phòng công ty, nhưng đấy không phải điểm dừng chân cuối cùng. Nàng ghé vào nơi làm việc chảo chớp rồi lại đi với lý do “Hẹn gặp khách hàng”. Không ai mảy may nghi ngờ nàng.
Nàng dắt xe ra khỏi tầng hầm được chừng 10 phút thì chàng cũng rời khỏi chỗ làm việc. Hai người cùng đăng ký lịch đi gặp khách hàng, và họ đến cùng một điểm hẹn. Có điều cả hai không hẹn gặp chung một khách hàng nào cả, chính họ là “khách hàng” của nhau, trong nhà nghỉ.
Gặp nhau mặt lạnh tanh mà ôm ấp nhau lúc nào không hay
Chàng và nàng làm cùng công ty, khác phòng nhưng chạm mặt nhau suốt. Không giống như mô típ quen thuộc của những chuyện tình công sở khác, chàng chẳng săn đón nàng ngay lần đầu nàng xuất hiện ở công ty, dù nàng cao ráo, xinh xắn. Trong khi các chàng nhân viên cũ mắt chữ O, mồm chữ A vì em nhân viên mới “hotgirl”, chàng trầm ngâm ngồi một góc, bàng quan như cơn gió lướt qua mặt. Chàng cũng chẳng tham gia và hội “tám” của phòng với những câu chuyện quen thuộc “Em ấy xinh nhỉ”, “Trẻ thế mà đã chồng con đề huề á, phí của giời”, “Đúng là gái một con, mòn hết cả con mắt”…
Video đang HOT
Khi nàng đã trở thành “ma cũ” trong công ty, chàng và nàng gặp nhau mặt vẫn lạnh tanh. Nhiều người nghĩ “Chắc họ ghét nhau, không ai động đến ai cho lành”… Ấy thế mà họ ôm ấp nhau lúc nào không hay. Đám nhân viên nam thì chẳng mảy may biết họ thân nhau từ bao giờ. Đám nhân viên nữ tinh ý hơn, đã có lời xì xào “Ối dào, giả bộ ghét nhau mà lôi nhau đi nhà nghỉ xoành xoạch”.
Anh tự nhủ: “Có là người trong cuộc mới thấm nỗi đau bị cắm sừng (Ảnh minh họa).
Lúc trước còn ngồi sau xe chồng, lúc sau đã “tót” lên xe bồ
Nàng và chồng tham dự một cuộc liên hoan với bạn bè chồng. Chồng nàng ngà ngà hơi men, về đến nhà là nằm vật ra giường. Lúc ấy đã 9 giờ tối, nàng nhận được cuộc điện thoại rồi vội vã báo cáo “Thôi chết, chồng ơi em phải đến nhà chị H., chị ấy có việc gì nhờ em gấp”. Chắc nàng nghĩ chồng mình say túy lúy biết gì trời đất nữa nên chẳng đề phòng. Nàng đâu có ngờ chồng nàng đã tận mắt thấy vợ leo lên chiếc xe chờ sẵn cách nhà chừng 500m. Trong bóng tối nhập nhoạng, chiếc xe lao vút đi…
****
Những mẩu chuyện nhỏ ấy được anh viết lên blog cá nhân nhưng anh không để chế độ public. Dạo gần đây, tự nhiên anh share lại trên facebook của mình, bạn bè, người thân bình luận ào ạt, người bảo anh chuyển nghề viết văn à, người nói dạo này anh rảnh rỗi thế, còn sáng tác cả truyện.
Một ngày, trang cá nhân của anh chấn động với status “Thằng đàn ông bị vợ cắm sừng đã nhục, thằng đàn ông được người người khen may mắn có vợ đẹp, con xinh mà bị cắm cái sừng to tướng còn nhục gấp trăm lần. Thôi nhé, đến lúc phải ‘tẩy chay’ em khỏi cuộc đời anh rồi, nhục thế đủ rồi”, gắn kèm tên facebook của vợ và một loạt link những mẩu chuyện từng viết trên blog. Anh còn viết rằng anh không viết truyện, không có ý định trở thành nhà văn, nhà báo mà tất cả đều là chuyện của vợ anh. Sở dĩ anh biết được tường tận chuyện ngoại tình của vợ và bồ, là bởi chính anh giới thiệu vợ vào công ty, anh đã được một “chân trong” làm cùng phòng chị “mật báo” toàn bộ những chuyện kể trên. Hai người làm cùng chỗ nhưng khác bộ phận, công ty thì đông, cũng ít người biết anh chị là vợ chồng. Chị và người tình lại rất kín đáo, mặt luôn lạnh tanh ở công ty nên không ai nghi ngờ gì mối quan hệ mờ ám giữa họ….
Chị và anh kết hôn mới được 5 năm, có một cô con gái giống chị như bản sao. Đi đâu anh cũng “mát mặt” với lời khen vợ đẹp, con xinh nhưng chỉ mình anh biết, vợ đẹp là vợ khó giữ. Chị đã một lần “say nắng” và được anh tha thứ, vì lúc đó chị năn nỉ hết lời, nói vì hoàn cảnh chứ thật lòng chị không phải người lăng nhăng. Lần này, khi biết tin chị cặp kè với đồng nghiệp cùng công ty, anh đã xác định luôn chuyện ly hôn. Anh muốn phanh phui “bộ mặt đẹp” của vợ, bằng những chứng cứ kia để vợ hết lời chối cãi, thanh minh.
Chị ngồi vào bàn làm việc ở công ty như mọi ngày, “ngã ngửa” khi biết chuyện ngoại tình của mình đã bị chồng vạch mặt ngay trên facebook…
Mặc cho người ngoài bàn ra tán vào chuyện anh “vạch áo cho người xem lưng”, ác mới “tẩy chay” vợ như thế, anh tự nhủ: “Có là người trong cuộc mới thấm nỗi đau bị cắm sừng. Cái giá đó cho kẻ phản bội vẫn chẳng đáng gì với người bị phản bội…”.
Theo Ngoisao
Cụ lang làng
Mẹ gọi điện báo tin, con về ngay cụ lang làng vừa mất rồi. Nước mắt tôi trực òa ra, chạy ngay sang phòng sếp xin nghỉ việc rồi bắt vội xe về nhà. Chặng đường chỉ có hơn 90 cây số mà sao hôm nay dài thế.
Xét về máu mủ thì nhà tôi với cụ chẳng họ hàng gì, tôi ở Hà Nam, cụ ở Nam Định. Nhưng nếu không có cụ, chắc sẽ chẳng có tôi, và sẽ chẳng có gia đình tôi bây giờ. Mẹ tôi lấy bố hơn 4 năm trời hết thuốc nọ thuốc kia chạy chữa mà vẫn không sinh nổi mụn con. Tiền bạc cạn kiệt, ý chí chán nản, bố mẹ định chia tay thì được người ta mách đến cụ.
Sau ba tháng thuốc men của cụ, mẹ mang bầu tôi. Tiền công, tiền thuốc suốt ba tháng, phải nài ép lắm cụ mới chịu nhận dăm cân gạo nếp. Rồi lúc tôi nghịch ngợm bị chệch khớp tay, rồi dạ dày, đến thằng em tôi bị sỏi thận... đều tìm đến cụ. Chẳng lần nào cụ lấy tiền. Tiền thuốc cho không, tiền công cũng chẳng lấy. Đến ngày lễ tết, cụ chỉ lấy duy nhất 1 cái bánh chưng, hay 1 gói kẹo để thắp hương tổ tiên, còn lại cụ bắt mang về.
Lúc còn bé, theo mẹ xuống thăm cụ tôi vẫn thắc mắc, sao lại gọi cụ là cụ lang làng, phải chăng là vì cụ chỉ chữa bệnh trong làng, hay y thuật của cụ chỉ ở mức độ làng xã? Mẹ cười nhẹ nhàng giải thích, y thuật của cụ rất cao, không những gia đình ta được cụ cứu giúp, mà còn rất nhiều người khác ở nơi rất xa tận hai miền đất nước tìm đến cụ. Cụ giúp người chẳng bao giờ suy tính thiệt hơn, chẳng đè nặng của cải vật chất nên làng xóm ai cũng quý mến gọi cụ là cụ lang của làng rồi gọi tắt là cụ lang làng.
Ngày nhỏ, chị em tôi đã rất thích xuống nhà cụ chơi. Lần nào xuống cũng được cụ cho biết bao quà bánh, toàn đồ của bệnh nhân này biếu, cụ lại chia hết cho bệnh nhân kia. Nhà nào nghèo, thường được cụ thương nhiều hơn. Sau này lớn lên, dù không theo nghề thuốc nhưng cứ vài tháng tôi lại xuống thăm cụ một lần, nghe cụ hướng dẫn các vị thuốc đơn giản có thể tìm thấy ngay trong vườn, ngoài ruộng. Chồng cụ là bác sĩ quân y, con trai duy nhất của cụ cũng là bác sĩ quân y. Hai con người thương yêu nhất của cụ đã hy sinh anh dũng tại chiến trường. Kể từ đó cụ ở vậy, theo nghề thuốc gia truyền bốc thuốc cứu đời. Thuốc trồng được trong vườn thì cho không, tiền công cũng chẳng lấy, thuốc phải mua thì cụ kê đơn cho người bệnh tự mua, đến tiền xe gửi thuốc cho người bệnh ở xa thường cụ cũng chẳng lấy. Lý giải cho việc làm của mình cụ chỉ cười trừ giải thích: " Tao có một mình, lại có nhà nước nuôi thì lấy tiền bạc làm gì, chỉ mong chúng mày luôn mạnh khỏe, làm nhiều việc thiện là tao vui rồi".
Tôi về vừa kịp lúc đưa tang cụ, đoàn người quấn khăn trắng kéo dài nửa cây số, ai cũng sụt sùi thương nhớ, đau xót như mất đi phần máu mủ. Có người làng, có người tứ xứ, có cả cụ già tám, chín mươi, cả em nhỏ vài tháng tuổi, có chị đang bụng bầu, tất cả quy tụ tại đây tiễn đưa cụ tới nơi vĩnh hằng.
Theo VNE
Tôi không muốn phải hối hận Anh hẹn sau giờ làm việc chiều nay sẽ bàn với chị về chuyện phân chia tài sản. Họ sẽ ra tòa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chị nhìn đồng hồ, càng gần đến giờ chị càng hồi hộp. Chị thấy xấu hổ khi phải đối diện với điều này. Chị ước gì mình đủ giàu có để kiêu hãnh dắt...