‘Chiến dịch’ cải tạo chồng
Mục đích là để cho chị em không còn nghĩ, chồng mình xấu xí, thứ hai là để vợ cũng không còn cảm thấy ngán ngẩm khi đi bên cạnh một anh chồng lúc nào cung quê mùa, bôi nhếch.
Ảnh minh họa
Thay vì ngồi nhà nghe người ta chê chồng mình xấu, lôi thôi, luộm thuộm, tôi đã thực hiện một chiến dịch cải tạo chồng. Mục đích là để cho chị em không còn nghĩ, chồng mình xấu xí, thứ hai là để vợ cũng không còn cảm thấy ngán ngẩm khi đi bên cạnh một anh chồng lúc nào cung quê mùa, bôi nhếch.
Quần áo cho chồng:
Thay vì những bộ đồ trước đây chồng mặc, toàn là quần âu, áo sơ mi đóng thùng, nhìn như ông cụ, tôi quyết định bắt chồng mặc quần jean, áo phông. Tất nhiên, chẳng có ông chồng nào ngay từ đầu đã chịu nghe theo lời vợ, chịu mặc những bộ đồ mới toanh. Một cô vợ chẳng bao giờ mặc váy mà giờ bảo mặc váy thì thà chết còn hơn chứ đừng nói gì các ông chồng. Nhưng đàn ông cũng không khó như phụ nữ.
Tôi tìm cho chồng mấy mẫu người giống như anh, cũng gầy gò, cò hương, họ mặc quần vải và khi đi, gió thổi bay, dính vào người, nhìn càng gầy ốm yếu. Tôi thử cho anh xem mấy bộ đồ jean và áo phông, nhìn người phổng phao ra hẳn, trẻ trung hơn.
Tôi ép chồng mặc thử. Ban đầu là đến nhà mẹ vợ chơi, thứ hai là đi cùng mấy người bạn nối khố, chẳng có gì phải ngại, toàn chỗ không cần ngại, thân quen. Chồng cũng cứ miễn cưỡng mặc vì không mặc là tôi ăn vạ, không đi. Thế là chồng thử nghiệm được thành công. Nhiều lời khen dành cho chồng, nhìn phổng phao hơn, trẻ trung hơn, hiện đại hơn. Từ hôm đó, chồng bắt đầu mặc đi làm, rồi mặc tới chỗ bạn bè ngoại giao, quan hệ. Và cuối cùng, chồng mặc tự nhiên như trước đây từng mặc quần âu áo sơ mi vậy.
Từ hôm đó, chồng bắt đầu mặc đi làm, rồi mặc tới chỗ bạn bè ngoại giao, quan hệ. Và cuối cùng, chồng mặc tự nhiên như trước đây từng mặc quần âu áo sơ mi vậy.
Video đang HOT
Phải thừa nhận, chồng mặc quần bò vào, nhìn ngon trai hẳn, phong độ hẳn, đúng chất hiện đại, thời thượng. Thời nào rồi mà suốt ngày mấy cái quần vải áo rộng, cũ rích, áo sơ mì thì dài tay, nhìn luộm thuộm, chán cả người.
Đầu tóc:
Cười nhất là chồng hay để đầu vắt sang một bên vì tóc mái dài. Tôi sợ kiểu đầu ấy lắm nhưng nói bao lần anh không nghe. Nhân một hôm anh ngủ say, tôi cắt phéng mái tóc đó đi, ngắn trọc lốc. Hôm sau chồng dậy hốt hoảng, mắng tôi, tôi chỉ biết cười thầm trong bụng nhưng miệng thì nói xin lỗi lia lịa. Chồng tức lắm, nhưng tức thì làm gì được tôi. Tôi cứ làm thế đấy, giờ thì tóc cũng đã &’xuống’ rồi, anh trách cứ cũng không được tích sự gì. Mắng nhiều thì tôi giả vờ mếu máo, khó chịu, cho anh sợ luôn.
Lúc anh nguôi ngoai, tôi đưa anh ra tiệm tóc, nói với anh chủ tiệm cắt cho chồng đầu cua, thử chuốt keo lên xem thế nào. Nhìn cái mặt chồng mới đẹp làm sao, trẻ ra gần chục tuổi. Trời ạ, thảo nào trước đây, ai gặp chồng tôi cũng bảo anh hơn tôi những chục tuổi, nhưng thực ra, anh hơn tôi chỉ có 4 tuổi thôi. Bây giờ thì tôi bắt đầu lo chồng trẻ hơn mình.
Tóc cua nhìn rõ là sáng khuôn mặt, cũng hiện đại ra rất nhiều. Cái trán cao lộ rõ nhìn chồng thật sự là rất đẹp trai, vẻ đẹp tiềm ẩn mà hàng xóm láng giềng không thể nhìn thấy. Bây giờ thì lồ lộ hết ra rồi nhé.
Tóc cua nhìn rõ là sáng khuôn mặt, cũng hiện đại ra rất nhiều. Cái trán cao lộ rõ nhìn chồng thật sự là rất đẹp trai, vẻ đẹp tiềm ẩn mà hàng xóm láng giềng không thể nhìn thấy. (Ảnh minh họa)
Giày dép:
Tôi thay mấy đôi sandal bằng giày lười. Đi giày lười, quần jean rất hợp. Quần thì cắt ngắn gấu, nhìn chồng có vẻ khác xưa hoàn toàn. Ngày trước, suốt ngày quần vải loẹt quẹt với đôi dép cả đời không thay, nhìn chán chết. Nói thì cổ hủ, cãi nhau ngay. Nhưng mà lần này, có cãi nhau cũng phải làm, vì hàng xóm, thiên hạ nói nhiều quá. Lại bảo cô vợ không biết ăn diện cho chồng, để anh chồng trông như ông nông dân mắt toét, mang tiếng vợ con.
Nhìn tổng thể của chồng lúc này: quần jean, áo phông bỏ quần, đầu cua, giày lười, có vẻ cũng ra dáng đàn ông sành điệu. Đúng là, thấy chồng trẻ hơn nhiều. Chồng bắt đầu quen với phong cách trẻ trung ấy và còn yêu cầu vợ đi sắm thêm cho vài bộ đồ, vài đôi giày.
‘Vỗ béo’ cho chồng:
Thấy chồng có vẻ hơi gầy, tôi không an tâm. Và rồi lại một chiến dịch ‘vỗ béo’ cho chồng. Tôi ngày nào cũng chuẩn bị những món ăn ngon mà chồng khoái khẩu, chuẩn bị cả những chất dinh dưỡng cần thiết nhất cho đàn ông. Và rồi, trong hơn 2 tháng, chồng bắt đầu tăng cân và cứ thế tăng cho đến khi tôi ngừng sự tẩm bộ lại. Chồng béo, nhìn phong độ hơn, người đầy đặn hơn và da trắng hơn. Trời ơi, tôi nhìn còn phát thèm chứ chẳng phải mấy cô gái khác. Nếu mà chồng có tiền thì khỏi phải nói sang trọng thế nào. Lần này tôi tâm đắc ‘phen này thì khỏi bị ai chê nữa nhé, thiên hạ khỏi nói vợ vụng không biết chiều chồng, chăm chồng nữa nhé’.
**
Không hiểu sao dạo này chồng lại hay đi nhậu, giao lưu với bạn bè. Có hôm chồng còn bảo đi hát với đồng nghiệp, việc trước giờ anh chưa từng làm. Công cuộc cải tạo chồng của tôi có vẻ đã có kết quả. Nhưng kết quả có giống như mong đợi hay vượt quá sự mong đợi thì tôi còn phải xem xét. Tôi bắt đầu thấy lo lo khi có điện thoại của cô đồng nghiệp nào đó gọi cho chồng…. chẳng lẽ, cải tạo chồng bây giờ lại lo ngay ngáy thế này sao?
Thiên hạ lại bảo, &’sao dạo này chồng cái H đẹp trai thế, ăn diện thế, khác hẳn mọi ngày, hay là nó có bồ’. (Ảnh minh họa)
Phải công nhận là từ ngày chồng thay đổi ngoại hình, tôi thấy anh trẻ và đẹp trai hơn bao nhiêu. Tôi biết chồng mình đẹp nhưng mà trước giờ anh quen thói ăn mặc như vậy, không đổi được, nên cứ đành chấp nhận hình dáng ấy. Hàng xóm nói nhiều quá vì vợ anh đẹp, vợ anh ăn diện, nên tôi không thể để chồng mình kém cạnh khi đi cạnh vợ được. Tôi đành phải thực hiện chiến lược cải tạo chồng. Xem ra bây giờ, tác dụng của nó sắp phản lại tôi.
Thiên hạ lại bảo, &’sao dạo này chồng cái H đẹp trai thế, ăn diện thế, khác hẳn mọi ngày, hay là nó có bồ’. Tôi choáng, cũng sợ sợ rồi đấy. Miệng lưỡi thiên hạ đúng là không biết đâu mà lần. Tôi lại phải gồng mình lên giữ chồng sau thời gian dài mất công cải cách anh. Chồng tôi cười &’có mệnh hệ gì là tại em hết nhé, anh bây giờ cũng thấy mình đẹp hơn bao nhiêu, con gái theo đầy’.
Trời ơi, chồng tôi đó sao, trước giờ anh đâu bạo miệng như thế, cũng đâu mồm mép như thế, đâu biết khôi hài. Bây giờ, anh đã hoàn toàn lột xác. Có phải tại tôi không. Nếu có &’mệnh hệ’ gì thật thì tôi chỉ còn nước, đập đầu xuống gối mà tự tử thôi. Sắp mất chồng rồi…
Chắc lại sắp đến chiến lược cải tạo bản thân của tôi trong thời gian sớm nhất…
Theo Eva
Lời cầu cứu của một bà mẹ
Tôi rất hay đọc về những khó khăn khi làm mẹ, nhưng mọi bài báo rồi cũng kết thúc với cùng một giọng, rằng bà mẹ đó sẽ chẳng đánh đổi các con lấy bất cứ điều gì, rằng bà yêu con vô cùng cho dù chúng mang lại bao khó khăn vất vả, làm mẹ vẫn là điều tuyệt nhất.
Nhưng với tôi, tôi xin thừa nhận một điều, điều bất cứ ai, kể cả tôi cũng chưa từng dám thốt ra, rằng nếu có cơ hội tôi sẽ chọn con đường khác. Bởi, sâu thẳm trong lòng, tôi không thích làm mẹ.
Tôi cũng yêu con, thật sự là có, và tôi viết những điều này mà giấu tên tuổi mình để chúng không bao giờ biết được những cảm giác khủng khiếp trong tôi. Nhưng tôi cần bày tỏ ra cho lòng vơi đi gánh nặng. Từ 12 năm trước tôi bắt đầu làm mẹ, và từng ngày sau đó tôi không thể nào trốn chạy được cái cảm giác chán nản rằng lý ra tôi không nên trở thành một bà mẹ.
Đó không phải vì những lý do thông thường mà các bà mẹ hay phàn nàn như bị con tè ra người ngay trước mặt khách hay phải tối tăm mặt mũi cả ngày vì con. Chỉ bởi tôi thật sự thích cuộc đời mình trước khi làm mẹ, tôi thích tôi của ngày đó, và tôi dành nhiều thời gian mơ về ngày xưa.
Tôi cũng chăm con tốt và chúng có một người chồng tuyệt vời, có ông bà và cô dì chú bác. Các con tôi ngoan, biết hòa đồng và cư xử đúng mực. Vấn đề nằm ở tôi. Chỉ có tôi là người cảm thấy mình lạc lõng.
Tôi biết viết ra những điều này sẽ bị mọi người nói rằng tôi là bà mẹ tồi, thậm chí sẽ có người nói sao tôi không bỏ nhà mà đi, không có mẹ như tôi lũ trẻ còn sống tốt hơn nhiều. Nhưng tôi không thể bỏ đi, vì dù sống cách nào, tôi cũng không hạnh phúc. Sống cách nào tôi cũng mang trong mình cảm giác có tội, và có lẽ sẽ chỉ mình tôi phải chịu cảm giác ấy. Tôi tự nhủ không được khiến cả gia đình mình phải cảm nhận chung cảm giác của mình. Và từng đêm, khi lũ trẻ đã say giấc, tôi lại mơ về những ngày xưa, khi tôi còn son trẻ, ước mong những ngày ấy không bao giờ qua đi. Có phải tôi thực sự có vấn đề tâm lý?
Theo VNE
Cái thứ vợ gì đánh chồng hăng đến thế! Vợ chồng tôi sống được với nhau đến giờ là do tôi tốt nhịn, chứ phải như người khác, bỏ lâu rồi, muốn sống chết ra sao thì ra. Mụ vợ nhà tôi được cái hay lam hay làm. Riêng cái quán bún chả của mụ nuôi sống được cả nhà, bao gồm một chồng và hai đứa con trai. Phải cái mụ...