Chiếc váy cưới tôi đã mặc ba lần
Đã đến lúc chị cần thay cho mình một chiếc váy mới. Chiếc váy của hiện tại, chiếc váy mang chị thành vợ của anh…
Chị nâng niu chiếc váy, ngồi thẫn thờ dưới ngọn đèn vàng giữa một đêm đông. Vậy là ngày mai, chị thành cô dâu. Ở tuổi 40 của đời người, chị mới có được cái niềm hạnh phúc bình dị ấy. Nước mắt chị trào ra, rơi lên chiếc váy cưới đã 3 lần chị mặc vào mà chưa một lần biến chị thành cô dâu.
Năm chị 22 tuổi, chị mặc chiếc váy ấy lần đầu. Thời ấy, chiếc váy này được coi là “mốt”. Nhưng bi kịch đã xảy đến với chị khi người đàn ông mà chị sẽ gọi bằng chồng ra đi trước ngày cưới không lâu. Một tai nạn đã cướp mất anh đi khỏi vòng tay chị, giữa cái lúc mà chị đang hạnh phúc nhất.
Đó là một sự nghiệt ngã của số phận, nhưng sự nghiệt ngã của người đời còn đáng sợ hơn gấp bội. Những tháng ngày sau đó, chị sống trong sự điều tiếng của những kẻ độc mồm, độc miệng. Họ nói chị số sát chồng, họ nói chị người đàn bà khiến anh phải chết… Chị nuốt nước mắt vào trong, chị cố sống không phải vì họ mà vì người đàn ông chị từng yêu thương chắc chắn không muốn chị phải khóc…
Video đang HOT
Chiếc váy ấy chị cất vào ngăn tủ. Chị không trốn chạy quá khứ, thi thoảng, chị vẫn mở nó ra xem và hoài niệm về một hạnh phúc tuột khỏi tầm tay nhanh quá. Hơn chục năm sau, chị vẫn lặng lẽ đi về sớm khuya, vẫn một mình ngắm nhìn chiếc váy cưới và mơ mình thành cô dâu… Người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của chị không rõ mặt, có lẽ chị cần đi tìm trong đời thực người đàn ông để hoàn thành ước mơ của mình…
Rồi chị lại yêu… Tình cảm của con người là như vậy, nó có thể tái sinh mãnh liệt trên một mảnh tâm hồn tưởng chừng cằn khô, héo úa. Một số người nói chị sẽ sống cả đời trong cô độc như một cách để tưởng nhớ tình cũ, để tôn thờ nó bất tử. Nếu chị yêu người khác, chị bị coi là phản bội, bị coi là một kẻ vong ơn. Nhưng chị không nghĩ thế. Chị giữ nó trong tim, nơi những bụi bặm cuộc đời không chạm tới được. Còn cuộc sống này, chị sẽ tiếp tục yêu và mơ về hạnh phúc.
Người đàn ông ấy hơn chị 2 tuổi. Chị không hỏi về quá khứ của anh, chị chỉ biết anh đã từng đau khổ trong hôn nhân và giờ anh muốn tìm một người tri kỉ. Anh chị đến với nhau không vụ lợi. Anh cần ở chị một sự bình yên, còn chị cần ở anh một hơi ấm để sưởi những đêm dài cô quạnh của cuộc đời. Anh chị quyết định cưới sau gần 1 năm quen nhau.
Chị nhớ, lần đó chị ướm lên người chiếc váy mà 10 năm trước chị phải cởi nó ra trong nước mắt. Chị muốn mặc lại chiếc váy cưới ấy, không phải như một sự nhớ nhung người tình cũ. Đơn giản là chị muốn mặc vừa thứ hạnh phúc mà năm xưa vỡ vụn. Nhưng anh – người đàn ông sẽ là chồng chị không đồng ý.
Anh muốn chị trút bỏ mọi thứ thuộc về quá khứ, bao gồm cả chuyện tình buồn ấy. Chị im lặng nghe anh nói hàng giờ về chiếc váy cưới cần phải thay đổi. Chị thay chiếc váy cưới rồi xoay vòng trước mặt anh. Chị hỏi anh rằng: “Anh có sợ lời đồn của thiên hạ về một người đàn bà có số sát chồng?”. Anh không trả lời được câu hỏi ấy. Có lẽ anh sợ thật nhưng anh không dám nói ra.
Ngày hôm sau, chị cất chiếc váy cưới vào tủ và nói với anh về việc chia tay. Anh xin lỗi nhưng chị gạt đi. Anh không có lỗi gì cả. Chỉ là tình yêu chưa đủ lớn để anh bao dung và chấp nhận con người chị, một con người không phải chối bỏ quá khứ mà đứng lên từ quá khứ. Anh muốn chị giũ sạch tất cả, nhưng chị không làm được. Nếu yêu chị, anh sẽ phải yêu cả mảng màu đen tối trong quá khứ ấy. Nhưng anh sợ…
Cuộc tình đó tiêu tốn của chị 3 năm tuổi trẻ, phải rất lâu sau chị mới quên được để làm cho tâm hồn mình lành trở lại. Chị miệt mài đi kiếm tình yêu, một tình yêu rất khó với người trắc trở tình duyên và nhiều tuổi như vậy. Nhưng chị tin, ở một nơi nào đó vẫn có người đợi chị.
Chị tìm thấy người đàn ông ấy vào một buổi tối mùa đông, trên đường đi làm về, chị đã gặp. Mọi thứ bắt đầu rất chậm bởi vì người đã từng đi qua thương tổn như chị không dễ gì để yêu lại. Chị qua rồi cái thời sốc nổi để yêu thương, chị cũng qua cái thời thấy tình yêu là mở lòng mình đón nhận. Vì chị sợ, đi sau cảm giác ban đầu đó, có những nỗi đau đang chờ ập đến.
Nhưng anh không cho chị quyền được chối từ. Anh đã khiến chị phải thêm một lần nữa thừa nhận rằng mình đang yêu. 40 tuổi để nói rằng mình yêu sao mà khó khăn đến vậy… Ngày hôm ấy, chị lai khoác lên mình chiếc váy cưới của hơn 10 năm trước. Anh nhìn chị, không ngạc nhiên, không khó chịu dù trông chị thật quê mùa trong bộ váy đã quá lỗi thời:
- “Anh sẽ đồng ý cho em mặc chiếc váy năm xưa này trong đám cưới của chúng mình chứ?”
Anh kéo và ôm chị vào lòng:
- “Hãy mặc chiếc váy mà em thấy thoải mái nhất, chiếc váy khiến em được là chính mình…”
Hôm đó về chị đã khóc. Chị cởi bỏ chiếc váy, treo vào trong tủ. Đã đến lúc chị cần thay cho mình một chiếc váy mới. Chiếc váy của hiện tại, chiếc váy mang chị thành vợ của anh…
Theo Guu