Chiếc quần lạ và lời thanh minh vụng về của chồng
Khi đang băn khoăn đi tìm những tâm sự có đồng cảnh ngộ thì tôi bắt gặp những chia sẻ của chị Phương Hoa.
ảnh minh họa
Thú thật khi đọc tâm sự: “Giật mình khi thấy chùm chìa khóa của chồng có thêm chiếc chìa lạ” tôi thấy sao có nhiều chi tiết tương đồng với chuyện của tôi thế. Chỉ có điều, vợ chồng tôi đang vướng mắc với nhau không phải vì chiếc chìa khóa kia mà là chiếc quần lót chồng tôi mặc.
Chỉ còn 1 tháng 4 ngày nữa là vợ chồng tôi sẽ chính thức kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Trong 10 năm qua, chồng tôi luôn thể hiện là người đàn ông đĩnh đạc và quan tâm tới gia đình. Với anh, công việc rất quan trọng để kiếm ra tiền chi tiêu, song vợ con mới là những người quan trọng và tạo nên hạnh phúc. Là vợ, tôi cũng đồng quan điểm như thế và rất mãn nguyện khi có người chồng vừa biết kiếm tiền, vừa coi trọng gia đình như vậy.
10 năm vợ chồng, chúng tôi đã có với nhau 2 mặt con. Con gái của chúng tôi đang học lớp 3 còn con trai nhỏ cũng đã 5 tuổi. Vợ chồng đều đi làm nên cũng có của ăn của để, nhà cửa ổn định. Nhìn bên ngoài ai cũng ngưỡng mộ hạnh phúc của vợ chồng tôi. Và thật ra, chính bản thân tôi – người trong cuộc cũng luôn nghĩ như thế.
Chồng tôi là một người đàn ông khá vui tính và giản dị. Quần áo trong ngoài của anh hầu hết đều do 1 tay tôi mua. Tôi mua sắm cho anh từ cái cà vạt, quần áo lót đến đôi tất, máy cạo râu… Bởi thế, mọi đồ đạc cá nhân của chồng tôi nhớ và thuộc như lòng bàn tay. Chồng tôi khá dễ tính và giản dị nên cũng chưa từng phàn nàn hay chê bai về bất cứ đồ dùng nào tôi mua cho anh sử dụng.
Chính bởi như thế, nên một ngày chồng đưa các con về nhà nội chơi cuối tuần, tôi ở nhà làm việc online xong nên rảnh rỗi dọn dẹp tủ quần áo. Dọn dẹp trong nhà xong, thấy trời sắp mưa nên tôi lên sân thượng rút quần áo xuống gập cất vào tủ. Nào ngờ lúc này, tôi phát hiện ra chồng tôi có 1 chiếc quần lót mới (Chồng tôi nhận phơi và giặt quần áo bao năm nay, tôi chỉ đảm nhận nhiệm vụ cất gập vào tủ).
Nhìn chồng có chiếc quần lót mới, tôi ngớ người. Bởi vì, tôi không thể nhầm lẫn được. Bởi vì tôi thường hay mua quần lót cạp thấp để chồng có thể mặc thoải mái với quần jeans và quần sooc lưng thấp, hoặc quần dài và quần sooc tập thể lực. Đặc biệt, tôi chỉ hay chọn quần lót màu trơn cho chồng. Còn đằng này, chiếc quần lót cạp cao và chỉ mặc được với quần cạp cao. Chưa kể màu sắc rất lại pha trộn 2 màu xanh đỏ với nhau.
Thấy lạ và đầy nghi hoặc, tôi đã gọi điện bắt chồng phải về ngay. Chồng về, tôi tra hỏi anh rằng, tại sao anh lại có chiếc quần lót lạ đến vậy? Chồng tôi sau phút ngớ người thì tặc lưỡi bảo rằng: Anh đã mua chúng mà không nhớ mua lúc nào. Anh chỉ lôi ra và mặc theo phản xạ thôi.
Tôi phản bác lời thanh minh này bởi vì 10 năm qua có bao giờ chồng tôi tự đi mua đồ lót đâu. Với lại nếu anh tự mua, chẳng lẽ anh chỉ mua có 1 chiếc sao? Mà anh mua lúc nào, sao tôi lại không biết chứ? Tuy tôi không giặt đồ, nhưng là người cất đồ nên tôi chưa từng thấy anh sử dụng chiếc quần lót này bao giờ? Vậy tại sao hôm nay nó lại có mặt ở nhà tôi?
Video đang HOT
Lên sân thượng rút quần áo xuống gập cất vào tủ, nào ngờ lúc này, tôi phát hiện ra chồng tôi có 1 chiếc quần lót mới (Ảnh minh họa)
Cứ thế, tôi đổ diệt cho anh đã phản bội tôi hoặc tòm tem bên ngoài để rồi phải mặc chiếc quần lót khác về nhà mà vô tình không biết. Song chồng tôi không chịu nhận. Anh nói bằng chứng đâu khi tối nào anh cũng ở nhà? Điện thoại của anh cũng chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi gì khác lạ cả.
2 hôm nay vì chuyện của chiếc quần lót lạ này mà vợ chồng tôi đang chiến tranh lạnh. Tôi thì đã “xuống tinh thần” và nhìn chồng bằng con mắt đầy nghi ngờ, thất vọng. Còn chồng nhìn thấy tôi như vậy cũng phát cáu lên, anh bảo tôi không tin tưởng chồng, vu oan cho chồng. Vậy là vợ chồng chiến tranh lạnh khiến nhà tôi cũng vắng lặng và mệt mỏi hơn.
Đã có lúc tôi ngồi một mình nghĩ ngợi và rất muốn tin chồng. Song tôi thấy những lời chồng giải thích chưa hợp lý và không tin được. Tôi nghi ngờ như vậy có đúng không?
Theo Afamily
Ngứa mắt vì "bệnh tiểu thư" của vợ tôi
Em lười nhác, vụng về, ích kỉ, nhõng nhẽo và rất hay khóc. Cái thói tiểu thư khiến cho quan hệ mẹ chồng - nàng dâu luôn căng thẳng và người hứng chịu đủ là tôi.
ảnh minh họa
Thư, vợ tôi tuy chẳng phải là con nhà giàu có nhưng lại rất tiểu thư. Sở dĩ em "con nhà lính, tính nhà quan" như vậy là vì bố mẹ vợ hiếm muộn. Họ lấy nhau 15 năm mới sinh được em là đứa con duy nhất. Em là đứa con cầu tự của ông bà, luôn được chiều chuộng hết mực. Em là cục vàng của bố mẹ mà chẳng ai dám đụng đến.
Vợ tôi có học thức, xinh đẹp, dịu dàng. Chỉ có điều được bố mẹ chiều quá hóa hư, bệnh tiểu thư của em rất nặng. Biểu hiện là em lười nhác, vụng về, ích kỉ, nhõng nhẽo và rất hay khóc. Cái thói tiểu thư khiến cho quan hệ mẹ chồng - nàng dâu luôn căng thẳng và người hứng chịu đủ là tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ đảm đang, mực thước. Bà luôn tận tình chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ cho bố con tôi. Bà luôn muốn con dâu mình cũng hết lòng chăm sóc gia đình như vậy. Nào ngờ tôi lại yêu một người có tính tiểu thư như Thư.
Những ngày đầu mới về làm dâu, em đã thỏ thẻ với mẹ: "Từ bé đến lớn, mẹ con lo hết việc nhà. Con chỉ biết học nên mù tịt chuyện bếp núc. Về nhà chồng thì mẹ chồng làm việc, con dâu ngồi chơi rất khó coi. Hay là thuê ô sin cho cả hai mẹ con mình đều nhàn có được không mẹ?".
Mẹ tôi ngay lập tức nghiêm khắc nhíu mày: "Tôi cấm. Nhà này không thể để người lạ vào xáo trộn như vậy được. Mà anh chị đã giàu có gì cho cam mà thuê người giúp việc, vẫn còn phải ăn bám ông bà già chúng tôi. Gớm, cái việc mẹ cô đội cô lên đầu có gì hay ho mà phải khoe ra như thế?".
Thế là vợ tôi nước mắt ngắn dài nói mẹ chồng sỉ vả gia đình vợ, rồi còn giận dỗi không ăn cơm cùng gia đình mấy ngày. Sau bao cố gắng thương thảo của tôi, cô ấy mới vùng vằng chịu nhịn, chấp nhận tập làm việc nhà kèm theo một lời nói: "Em yêu và hi sinh vì anh lắm mới xuống nước đấy nhé!".
Thư học nấu nướng với mẹ mà tôi lúc nào cũng lo lắng ngồi cạnh để còn kịp "cứu" em. Tận mắt chứng kiến vợ mình, tôi không thể ngờ trên đời này có người phụ nữ đoảng như vậy.
Đến việc đơn giản nhất trên đời là cắm cơm em cũng không biết. Bữa đầu tiên, em không lau nước ở quanh nồi sau khi vo gạo, làm cái nồi cơm điện ở nhà tôi bị nước vào cháy khét. Sau đó thì cơm em nấu bữa nhão, bữa khô làm cả nhà phải cắn răng chịu trận.
Bộ dạng nấu nướng của em đến là buồn cười. Em lấy cái nón đi chợ của mẹ làm khiên chắn mỡ mỗi khi rán, xào để khỏi bị mỡ bắn. Khi cần lật thức ăn, cứ lúng túng với cái nón, em lập cập mãi. Đến lúc lật được thì cá, thịt thì đã cháy đen thui rồi.
Được vài hôm tập luyện, Thư tỏ ra chán chường, mệt mỏi, muốn bỏ cuộc. Nhưng mẹ thì vẫn kiên trì dạy em, muốn em chăm chỉ. Bị mẹ bắt làm, bắt học, em như một đứa trẻ con phụng phịu. Thậm chí em còn giả ốm để trốn làm việc nhà.
Mỗi lần nhìn thấy mẹ còm cõi lau dọn, còn vợ nằm khểnh trên phòng xem ti vi là tôi ngượng chín mặt. Đã thế em còn hồn nhiên khoe với tôi cứ như là một chiến tích vẻ vang.
Tất nhiên em không thể trốn mãi được, em bị mẹ phát hiện chiêu "giả ốm". Mẹ mắng cho một trận và bắt xuống làm việc. Rồi cuối cùng, sự đểnh đoảng của em đã gây ra một tai nạn.
Em rán tôm trong chảo mà lại lơ đãng, tâm hồn treo ngược cành cây. Em để chảo tôm trên bếp, bật lửa to đùng mà vẫn ung dung ngồi xem ti vi. Tôm cháy khét mà em cũng chẳng hay biết. Đến lúc nhớ ra thì ôi thôi, cả tôm cả mỡ trong chảo đều cháy, lửa bốc lên ngùn ngụt.
Em dại dột đem chảo mỡ cháy ra xả nước. Thế là lửa bùng to lên, xém vào người em. Em chỉ bị xém chút tóc và lông mày nhưng tai nạn bé xíu ấy đến tai bố mẹ vợ làm ông bà ngoại lồng lộn lên.
Mẹ vợ tôi khóc thút thít vì thương con gái. Lúc sang thăm con, bà xót xa nhìn mấy vết bỏng do mỡ bắn trên tay, lông mày hơi nhạt đi vì lửa bén của em mà xót xa lắm. Ngay trước mặt mẹ tôi, bà vừa khóc, vừa lẩm bẩm: "Biết thế chẳng cho nó đi lấy chồng!". Bà tìm ra một cách quái chiêu để đỡ đần cho con gái.
Mẹ vợ đều đặn sang nhà tôi để làm công việc của con gái. Bà tranh làm hết mọi việc: lau nhà, đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo. Bà còn mặc cả với mẹ tôi, bà làm hết mọi việc nhưng còn rửa bát thì mẹ tôi làm hộ, bởi lúc ấy khuya khoắt ở lại không tiện.
Chẳng đợi mẹ tôi đồng ý, mẹ vợ cứ thế sang hùng hục làm việc nhà. Đã hơn tuần nay rồi, ngày nào đi làm về tôi cũng thấy mẹ vợ cắm cúi lau dọn, còn bố mẹ tôi thì đóng cửa im ỉm trong phòng vì khó chịu và vì ngượng.
Mẹ vợ còn chu đáo đến mức chuẩn bị đồ giải khát cho vợ tôi. Khi thì cốc tào phớ, khi thì chè đỗ đen, khi thì sinh tố hoa quả. Nhìn vợ hớn hở ngồi ghế sô pha uống nước xem ti vi, còn mẹ vợ lau nhà, sao mà tôi ngứa mắt thế.
Bữa tối, ăn xong, em cun cút chạy lên phòng đắp mặt nạ, bỏ mặc mẹ tôi dọn mâm bát. Tuy mẹ vợ đã cẩn thận rửa hết nồi niêu, chỉ còn vài cái bát ăn cơm phải rửa nhưng vợ tôi cũng đùn đẩy cho mẹ chồng với lí do: "Em và mẹ em đã làm mọi việc khác rồi".
Bố mẹ tôi rất giận và không thể chấp nhận kéo dài việc bà thông gia sang làm "người giúp việc". Nhưng ông bà ngại nói vì sợ gây xích mích, hiểu lầm. Thế là mẹ tôi giao luôn cho tôi giải quyết dứt điểm với người vợ tiểu thư và bà mẹ vợ chiều con thái quá.
Tôi đang đau đầu chẳng biết phải làm sao. Mọi người hãy giúp tôi một tay với!
Theo Afamily
Phát ngán cô nàng người yêu vụng về với hậu đậu Bây giờ, tôi vẫn ngày ngày tìm cách loại bỏ thói hậu đậu của em, nhưng mà khổ sở vô cùng vì đã từ lâu lắm rồi mà em chẳng khá hơn chút nào. Nếu tình hình cứ mãi như thế này thì tôi phải làm sao? ảnh minh họa Người yêu tôi kém tôi 7 tuổi. Khoảng cách tuổi tác giữa chúng...