Chiếc máy ghi âm bên trong lớp áo lót của cô bồ và đòn trừng trị đích đáng cho kẻ phản bội
Sự hả hê của Hoàng bị hành động kì lạ của cô bồ dập tắt bằng hành động kì lạ ấy. Cô ta đứng phắt dậy, cởi phăng chiếc áo lót, lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ xíu rồi nhìn Hoàng cười bí hiểm.
- Nếu sau này một trong hai chúng ta ai mà phản bội lại người kia thì sẽ phải ra đi với hai bàn tay trắng.
Đó chính là hiệp ước ngầm giữa Hà và Hoàng. Hà là phụ nữ kì lạ như vậy, chuyện gì cũng muốn rõ ràng và nếu đã sai thì phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Mà thời buổi này, Hà thấy thích đáng và thực tế nhất chính là đánh thẳng và kinh tế.
Hà và Hoàng kết hôn tới nay cũng đã được 3 năm và có với nhau một đứa trẻ thông minh, kháu khỉnh. 3 năm trôi qua rất yên bình và Hà thấy hạnh phúc vì hiệp ước kia đã không thể sử dụng. Nhưng Hà đã vui mừng quá sớm.
Thật tình cờ và thật bất ngờ, Hà phát hiện ra sự phản bội của Hoàng. Tệ hơn, Hoàng đã phản bội Hà từ rất lâu rồi mà Hà vẫn không hề hay biết gì. Hoàng đã đóng kịch quá khéo, để màn kịch ngoại tình như không kia qua mặt Hà một cách trót lọt. Hà bỗng thấy ghê sợ con người Hoàng. Hoàng đã phản bội Hà mà vẫn có thể trơ trẽn đứng trước mặt Hà để nói những lời yêu thương và thậm chí còn:
- Anh thấy khinh mấy kẻ phản bội vợ con. Không hiểu họ có biết suy nghĩ không nữa. Họ làm xấu mặt cánh đàn ông bọn anh quá!
Hay:
- Em phải cảm thấy hạnh phúc và may mắn vì có một người chồng chăm ngoan, hiền lành và chung thủy như anh đấy nhé!
“Lần sau còn có vụ làm ăn nào thế này, chị gọi em nhé! Khách quen, em lấy giá hữu nghị”. (Ảnh minh họa)
Lúc nghe những câu, những từ ấy từ Hoàng, đúng, Hà thực sự thấy mình rất hạnh phúc và may mắn. Vậy mà bây giờ nghĩ lại, Hà lại thấy nó nhớp nháp kinh khủng. Con người Hoàng quá xảo quyệt và thậm chí là đáng khinh. Hoàng đã ngoại tình, còn không biết hối hận và nói ra những lời như thế thì sự tha thứ với Hoàng quả là một điều xa xỉ. Hà đã định phá lanh tanh bành tất cả ngay lúc đó. Nhưng rồi Hà chợt nghĩ đến cái hiệp ước ngầm ấy…
- Sao hôm nay lại đến với em vào giờ này? Nhớ em lắm phải không? – Cô bồ của Hoàng õng ẹo ngồi vào lòng Hoàng, trên người chỉ mặc mỗi bộ nội y nóng bỏng
- Chẳng, nhớ phát điên lên ấy chứ? Con vợ anh nó quản chặt quá, lại còn hay để ý nữa chứ nếu không đã thường xuyên đến thăm em rồi! – Hoàng có vẻ bực tức
Video đang HOT
- Chị nhà quản anh chặt thế cơ à? – Cô bồ tỏ vẻ ngơ ngác
- Thật ra thì không phải chặt. Chẳng qua là vì giữa bọn anh có một sự thỏa thuận ngầm. Cô ta mà phát hiện anh có em thì em không còn được đi shopping, nhảy đầm, tiền đầy trong thẻ nữa đâu. Mà lúc đấy, có khi em còn đá bay anh luôn ý chứ. – Hoàng cười hả hê
Sự hả hê của Hoàng bị hành động kì lạ của cô bồ dập tắt bằng hành động kì lạ ấy. Cô ta đứng phắt dậy, cởi phăng chiếc áo lót, lấy ra một chiếc máy ghi âm nhỏ xíu rồi nhìn Hoàng cười bí hiểm.
- Baby à, hôm nay em lại có bất ngờ gì cho anh thế? – Hoàng tỏ vẻ nũng nịu
- Không phải em có bất ngờ cho anh. Mà là cô ấy… – Cô bồ chỉ tay ra cửa
“Giờ thì anh có thể yên tâm ra đi với hai bàn tay trắng rồi nhé!”. (Ảnh minh họa)
Hà đẩy cửa bước vào, mặt Hoàng trong giây phút ấy xám nghoét lại. Nhất là khi cô bồ đưa chiếc máy ghi âm cho Hà, miệng cười hỉ hả thì Hoàng đã gục hẳn xuống đất.
- Lần sau còn có vụ làm ăn nào thế này, chị gọi em nhé! Khách quen, em lấy giá hữu nghị.
Cô bồ đón một xấp tiền lớn từ tay Hà, quay lại hôn tạm biệt Hoàng một cái rồi lả lướt bước đi. Không gian trầm xuống. Hà nhìn Hoàng bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Giờ thì anh có thể yên tâm ra đi với hai bàn tay trắng rồi nhé! Tài sản của chúng ta và con, tôi hứa với anh sẽ giữ gìn, nâng niu và chăm sóc cẩn thận.
- Cô… Cô lừa tôi. – Hoàng ấp úng
- Ai lừa ai lẽ nào tôi còn phải nói rõ cho anh biết ư? Đơn ly hôn đang đợi anh về ký đấy. Quần áo của anh tôi cũng xếp gọn vào vali rồi, anh có thể đi bất cứ lúc nào. Nhưng nhớ là đi với hai bàn tay trắng nhé!- Hà cười nhếch miệng
Hà bỏ đi ngay sau đó mặc cho Hoàng mắng nhiếc, chửi bới phía sau. Thì ra Hà đã mua chuộc cô bồ của Hoàng để giăng bẫy Hoàng. Có ai mà ngờ được Hà lại làm chuyện này đâu cơ chứ? Không thể trách Hà ác, có trách là trách Hoàng đã thay lòng đổi dạ, giả dối, lừa gạt Hà mà thôi. Đòn trừng trị này là bài học thích đáng cho những kẻ phản bội như Hoàng. Mà không chỉ Hoàng mà còn là bài học lớn cho những người đàn ông khác. Đừng nghĩ phụ nữ ngu dại mà qua mặt họ. Bởi đằng sau sự im lặng của họ là sự khinh bỉ hoặc một âm mưu lớn nào đó khiến những kẻ phản bội phải khiếp sợ.
Theo Một Thế Giới
Nợ một cái nắm tay, một nụ hôn đầu
Nhìn lại thời gian bên nhau, điều mình cảm thấy nuối tiếc nhất là chưa một lần nắm tay cậu thật sự, một nụ hôn, dù chỉ là trên tóc, cũng chưa có.
Trời hôm nay se lạnh nhưng vẫn có nắng vàng. Lòng chợt thấy nhẹ tênh khi nhớ quãng thời gian 8 năm về trước.
Người ta vẫn bảo thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Nhưng đó là với ai đó, còn với mình những gì xảy ra vẫn vẹn nguyên như mới ngày hôm qua - day dứt, nhớ thương và cả tiếc nuối.
Tuổi học trò mộng mơ, trong sáng thật Danh nhỉ. Ấy thế mà chúng mình cũng biết yêu, yêu thật sự nữa cơ.
Mình chưa từng đếm thử đã nhận được bao nhiêu lá thư từ Danh vì có quá nhiều.
Ngày đó phương tiện liên lạc của bọn mình đâu đã được hiện đại như bây giờ đúng không.
Vì thế lúc cậu phải theo gia đình sang Đức, mình đã nghĩ đời này kiếp này chẳng thể gặp lại nhau.
Lúc ấy, cậu biết mình tiếc nhất điều gì không? Đó là cậu đi rồi sẽ chẳng còn ai đứng dưới sân trường ngắm mình mỗi khi tan học, sẽ chẳng còn ai tranh chòi dắt xe giúp, chẳng có ai dám tuyên bố 'Lớp trưởng 12A2 là của tao, chúng mày đừng mơ mộng nữa', sẽ chẳng có ai vờ vịt bị đau bụng để vào phòng y tế rồi ngồi viết thư...
Ảnh minh họa
Ngày ấy, mình là cô gái năng động xinh xắn, chăm ngoan, học giỏi nên khi biết mình cũng có tình cảm với Danh, cả 2 lớp của bọn mình, thậm chí là cả khối đều bất ngờ.
Mọi người nghĩ rằng một người xuất sắc như mình không thể thích một tên cá biệt như cậu.
Ừ thì cậu thông minh, đá bóng giỏi nhưng cậu nghịch không ai bằng, cậu hay cãi giáo viên, không thân thiện với nữ giới (trừ mình), thỉnh thoảng còn lén giấu đồ chọc phá các em lớp buổi chiều nữa...
Kỳ lạ là chính vì như thế mình mới thấy ấn tượng.
Từ ngày đồng ý kết bạn với cậu, mình đã biết yêu thể thao, biết đi dạo bờ hồ, biết trốn giờ xuống căng tin... và nhờ đó mình mới có những kỷ niệm đáng nhớ của tuổi học trò, ngoài việc học.
Đó là suy nghĩ khi mình còn ngồi trên ghế nhà trường. Còn bây giờ, trải qua hơn 8 năm bon chen với đời kể từ khi xa cậu, các mối quan hệ xã hội, các lời tán tỉnh đẩy đưa... mình lại thấy chẳng ai thẳng thắn và chân thành hơn cậu.
Nhìn lại thời gian bên nhau, điều mình cảm thấy nuối tiếc nhất là chưa một lần nắm tay cậu thật sự, chưa một lần nói tiếng yêu, một lần trao cho cậu nụ hôn, dù chỉ là trên tóc, cũng chưa có.
Trước ngày cậu đi, cả nhóm đến nhà cậu liên hoan, mình còn chẳng dám nhìn cậu lâu, cứ ngồi lặng lẽ, lúc về cũng chỉ biết khóc.
Danh ạ, hôm đó mình chỉ muốn được cậu ôm vào lòng, không hiểu sao lại chẳng thể nói ra.
Ngày đó cậu đã dặn mình 'Lớp trưởng ở nhà đợi tớ, rồi tớ sẽ lại về' nhưng sau nhiều năm không có liên lạc, mình đã không còn tin vào định mệnh, đã trao gửi trái tim cho người đàn ông khác.
Không biết bằng cách nào cậu có được số điện thoại của mình nhưng mình không còn tự tin nói chuyện với cậu như một người bạn được nữa.
Danh à, hãy tìm cho cậu một người con gái tốt nhé, chúng mình không thể đến với nhau.
Bạn trai mình hiện tại là người tốt, mình không muốn dứt áo ra đi, không muốn anh ấy đợi chờ trong vô vọng giống như cậu đã từng làm với mình (dù không phải là cố ý).
Chuyện chúng mình sẽ mãi là bông hoa thắm mình cài trong trang vở.
Hạnh phúc nhé, người xưa!
Theo Tinngan
Sinh hai con gái, gia đình vẫn hạnh phúc Giờ đây khi cả hai chị em đã ra trường đi làm. Chị tôi vào làm cho một công ty nước ngoài, còn tôi đến làm việc cho một bệnh viện lớn... Sau khi đọc xong những chia sẻ của bạn Huyền trong bài viết "Có con trai gia đình mới thực sự hạnh phúc", tôi thấy thật nực cười. Tại sao ở...