Chiếc áo lót tố chồng đồng tính
Giờ đây sức khỏe của chồng đã tạm ổn nhưng nghĩ tới tờ đơn ly hôn nơi đáy tủ, chị bỗng cảm thấy mình bất nhẫn nếu chia tay người chồng tàn tật lúc này…
Ảnh minh họa
Sau chuyến công tác trở về, chị Đỗ Thị Khánh An (41 tuổi, trú tại quận Ba Đình, Hà Nội) bỗng đau đớn sững sờ khi phát hiện dưới đáy tủ áo của chồng là một chiếc áo lót phụ nữ, cỡ lớn, màu đỏ mận cháy bỏng, sực nức nước hoa. Ý nghĩ “gái có công mà chồng vẫn phụ” khiến chị muốn gào khóc, chửi bới, làm ầm ĩ cho hả giận. Nhưng rồi bình tĩnh suy xét lại, chị thấy vẫn cần phải gìn giữ gia đình này vì hai đứa con, và cũng vì trong thâm tâm, chị vẫn còn yêu chồng, muốn hàn gắn gia đình.
Bí mật theo dõi, chị bất ngờ khám phá ra sự thật rợn người. Chiếc áo lót ấy không phải của một cô bồ ngực khủng mà chính là của chồng chị. Anh đeo cái “của nợ” đó để “cặp” với một ông khách ngoại quốc đồng tính mà anh dạy khiêu vũ. Hoá ra chồng chị chấp nhận “đi làm thêm” kiểu đó để có thu nhập, khỏi mang tiếng là gánh nặng cho vợ.
Anh xin chị tha thứ nhưng chị không thể chấp nhận, chị sợ hai đứa con sẽ bị sốc, sẽ ảnh hưởng nhân cách khi biết sự thật về người cha. Lá đơn ly hôn chị đã thảo sẵn, chỉ chờ anh ký vào là đưa ra toà làm thủ tục thuận tình ly hôn. Từ ngày vợ chồng mâu thuẫn, anh thuê nhà trọ ở riêng, hai người sống ly thân từ đó.
Video đang HOT
Đời không ai đọc được chữ ngờ, trong khi chị chỉ chờ anh ký vào đơn thuận tình ly hôn thì anh gặp tai nạn. Đi trên đường trong tâm trọng căng thẳng, lo lắng nên anh tự gây tai nạn cho mình, bị ngã gãy xương đùi. Nhận tin, chị bỏ dở mọi công việc, tức tốc vào bệnh viện với chồng, chị thức trắng chăm sóc anh như giữa họ chưa từng có sóng gió. Lá đơn ly hôn cũng vì vậy mà bị giấu kín dưới đáy tủ. Chị bảo đạo lý không cho phép chị nhắc đến tờ đơn ly hôn lúc này.
Vì gia đình không có điều kiện nên chị không thể đăng ký cho chồng điều trị dịch vụ, chị phải xin nghỉ phép 2 tuần để chăm sóc chồng. Có những lần đang lúi húi thay đồ và rửa vết thương cho anh, bất chợt chị ngẩng lên thấy đôi mắt rớm lệ của chồng đang nhìn mình, chị chợt bối rối, mặt đỏ bừng khi nhận ra dễ chừng nửa năm vợ chồng không hề gần gũi nhau.
Sau chục ngày điều trị, anh xin điều trị ngoại trú để đỡ chi phí. Chồng chị nói sẽ về lại nhà trọ nhưng chị quyết định chuyển anh về nhà mình để mẹ con chị tiện chăm sóc. Chị bảo chị làm thế không phải chị muốn hàn gắn gia đình mà chỉ vì nghĩ đến đạo lý và trách nhiệm.
Khi anh tự làm những việc cá nhân được, chị bắt đầu đi làm, thế nhưng chị luôn cố gắng về nhà sớm để chăm sóc anh. Thâm tâm chị nghĩ mình phải làm vậy vì đạo lý và trách nhiệm dù sau này không ở cùng nhau nữa thì hai người vẫn nghĩ tốt về nhau. Mười bốn năm tình nghĩa vợ chồng, chị không đành bỗng chốc buông lơi.
Tuy vậy, chị cảm nhận rất rõ tâm trạng mình đang giằng co khi nghĩ tới tờ đơn ly hôn nằm dưới đáy tủ. Thật lòng chị chỉ muốn tạm gác chuyện ly hôn chứ không phải chị muốn níu kéo và hàn gắn. Nhưng nhìn anh tàn tật, chị lại không đành lòng… Để rồi khi anh ngập ngừng hỏi: “Bệnh anh cũng ổn rồi, liệu anh có phải về lại phòng trọ hay không?”. Chị bỗng bối rối, ngượng ngùng: “Để em tính đã”.
Theo DanTri
Hạnh phúc nhé, người tình của em
Đã đến lúc em bước ra vũng lầy và tìm cho mình một con đường mới tươi đẹp hơn.
Anh biết rất rõ là em đã có tình cảm thực sự với anh, nhưng chỉ là cả em và anh đều nhận ra giá trị của hai từ "im lặng".
Thỉnh thoảng buồn em lại viết lên face với những câu thơ, nhắc lại kỉ niệm nhẹ nhàng bâng quơ một cách có chủ đích, chẳng phải cái gì đáng nhớ đối với anh: Cách đây một năm, một kỉ niệm không bao giờ quên; Im lặng nhé, người em yêu; đôi lúc trên đường đời tấp nập, ta vô tình gặp lại người xưa; tự nhiên lại thấy nhớ một người... mỗi khi vô tình gặp người ấy trên đường hoặc vào một dịp nào đó. Bạn bè, người thân chỉ nhìn thấy hình ảnh của em, một cô gái vô tư luôn mỉm cười sảng khoái và trong sáng nên không nghĩ đó là cảm xúc thật của em, chỉ có anh và em mới biết câu nói đó dành cho ai thôi anh nhỉ?
Anh biết không, có những đêm nỗi nhớ anh trong em cồn cào, da diết. Em quằn qoại, lăn lộn một mình mà không biết nói cùng ai, bởi em biết sẽ không có ai giúp được và em chấp nhận im lặng.
Em sợ lắm khi nghe được những lời của người ta nói về mình, nhưng em biết phải làm sao, em chỉ muốn là chính em trong thế giới này. Bố mẹ sinh ra em không cho em xinh đẹp như người ta, không cho em học giỏi như người ta, không cho em nhanh nhẹn như người ta nhưng em không ngại vì điều đó, em vui vì bố mẹ cho em hình hài lành lặn, cho em một tâm hồn trong sáng, tạo điều kiện để em có thể tốt nghiệp cao đẳng phục vụ cho công việc của mình sau này.
Em biết trong trái tim anh không có chỗ trống cho em mà sao em vẫn ngu dại đâm vào? (Ảnh minh họa)
Cuộc đời thật trớ trêu phải không anh, yêu anh mà không dám nói vì biết rất rõ câu trả lời của anh? Anh đã từng nói với em sau một thời gian không liên lạc: Ngày xưa anh tán mà không yêu anh? Em chỉ biết cười một tiếng và im lặng. Em biết anh đã từng để ý đến em, nhưng tình cảm của anh không thật lòng khi anh là một chàng trai cũng như bao chàng trai khác, đa tình và thích đùa giỡn tình cảm. Biết nhưng sao em vẫn yêu anh? Câu hỏi đến hôm qua không có câu trả lời.
Quãng đường 1,5 km sao mà dài thế, rộng thế, em đi mãi, chờ mãi cũng chỉ thỉnh thoảng bắt gặp bóng dáng quen thuộc đến xa lạ của ai đó lướt qua một cách vô tình. Nhưng với em thế là quá đủ!
Em biết trong trái tim anh không có chỗ trống cho em mà sao em vẫn ngu dại đâm vào? Em ngốc lắm phải không anh. Đôi lúc em cố tìm kiếm bóng hình anh, em mong nhìn thấy anh và ai đó, có thể là người con gái yêu anh hoặc anh yêu, chỉ thế thôi em sẽ thoát khỏi cơn mộng mị và mở lòng với người con trai khác đang dang tay đón em.
Bây giờ, khi em nhìn thấy anh chở một cô gái ngồi sau xe anh, em buồn lắm, em đau lắm, em biết chỗ ngồi ngày nào không còn dành cho em nữa, chiếc nón hồng em vô tình nhìn thấy trên xe anh ở quán cafe cũng đủ em nhận ra điều gì đang xảy ra. Tạm biệt anh nhé, minhon, hết hôm nay thôi em sẽ không yêu anh nữa, đã đến lúc em bước ra vũng lầy và tìm cho mình một con đường mới tươi đẹp hơn. Hạnh phúc nhé, người tình của em.
Theo VNE
Nửa đêm chàng mới tấn công nàng Chúng em cưới nhau đã 8 tháng rồi mà sao ông xã vẫn cứ như ngày đầu. Tối tối khi lên giường, anh ấy ôm em vỗ về một lúc rồi... ngủ luôn chứ không làm ăn gì. Đến nửa đêm, khi em đang ngon giấc thì lại bị anh ấy đánh thức. Em để ý thấy lúc ấy, anh rất phấn chấn,...