Chích t.huốc l.á đang cháy vào tay trẻ
Không chỉ bắt các cháu nhỏ đi bán hoa dạo hàng đêm, vợ chồng Hồ Đình Châu còn chích điếu t.huốc l.á đang cháy vào đầu ngón tay hay dùng chày đ.ánh vào vùng thái dương các cháu nếu tỏ ra lơ là “làm việc”.
Nắng cũng như mưa, bất kể ngày thường hay lễ tết, những đôi bàn chân nhỏ xíu phải lang thang từ khi chạng vạng đến lúc gần sáng bán những giỏ hoa tươi mang t.iền về vỗ béo cho những kẻ chăn dắt vô lương tâm. Mỗi khi ế ẩm, các em bị bọn chúng h.ành h.ạ, đ.ánh đ.ập dã man như thời trung cổ. Sau nhiều đêm thức trắng đồng hành cùng các em nhỏ, chúng tôi đã phát hiện sự thật kinh hoàng, lật tẩy bộ mặt thật của những kẻ táng tận lương tâm, buộc chúng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về hành vi m.an r.ợ.
Đêm cuối năm, trong lần lang thang tại địa bàn trung tâm thành phố để thu thập tài liệu viết bài, tình cờ ghé quán nước vỉa hè trên đường Bùi Viện, chúng tôi thấy cậu bé chừng 10 t.uổi, khuôn mặt sáng sủa liến thoắng mời chào khách mua hoa tươi. Chúng tôi chưa kịp từ chối thì thấy cậu bé đưa tay lên đầu vò tóc, cả 10 đầu ngón tay em đều sưng vù, rỉ m.áu, nước vàng chảy ra bốc mùi hôi khó chịu. Tôi liền mua một bó bông rồi hỏi, thì cậu bé bảo là bị bỏng rồi lủi đi trong nháy mắt… Thấy chúng tôi thắc mắc, chị chủ quán nước rỉ tai: “Thằng bé bị những kẻ chăn dắt h.ành h.ạ đó, ngoài nó ra còn có cả mấy đứa kia cũng bị ăn đòn vì không bán được bông”. Được sự giúp đỡ của chị Kiều – chủ quán, tôi đã vào vai nhân viên phụ quán để dễ bề tiếp cận lũ trẻ.
Khi thành phố lên đèn, mọi người hối hả tìm về tổ ấm, quây quần bên mâm cơm gia đình thì cũng là lúc những đ.ứa t.rẻ bắt đầu tất tả trên con đường mưu sinh để mang t.iền về cho chủ chăn dắt.
Bé Liên bán hoa giữa đêm khuya
Khu vực đường Bùi Viện – Đề Thám buổi tối du khách tụ về đây nhộn nhịp, chủ yếu là tây ba lô. Cách nhậu của họ cũng đơn giản, chỉ cần ngồi vỉa hè lai rai chai bia với một vài món “đặc sản” của người Việt, cũng có khi chỉ uống suông chẳng cần mồi. Sau một hồi phụ chị Kiều bán hàng, lấy bia cho khách, chúng tôi thoáng thấy bóng dáng mấy đ.ứa t.rẻ bán bông nên vội tìm cách tiếp cận, nhưng bọn chúng đều né tránh. Chúng tôi lại gần cô bé có khuôn mặt khá xinh xắn, nước da trắng mịn làm quen, nhưng cô bé tỏ ra dè dặt, e ngại, hỏi mãi em mới cho biết mình tên Liên, quê ở huyện Phú Vang, Thừa Thiên – Huế.
Cách đây hai năm, bà Hồng về quê đưa Liên và anh trai tên Dĩnh vào Sài Gòn. Dù còn ít t.uổi nhưng Liên rất lanh lợi và tinh khôn. Có lẽ vì t.uổi thơ vất vả, lại sớm phải bươn chải vào đời, tiếp xúc đủ mọi loại người nên theo bản năng cô bé khá khôn ngoan và lọc lõi. Trong lúc trò chuyện, thấy chúng tôi lấy điện thoại ra thao tác, Liên tỏ vẻ nghi ngờ: “Con coi bộ cô không giống người phụ bán quán, nhà cô ở đâu?”, rồi cô bé bắt chúng tôi phải cất điện thoại đi mới chịu nói chuyện. Liên kể: “Nhà con nghèo lắm, cha con bị bắt do nợ nần, bao nhiêu tài sản đều phải bán hết trả nợ, cả năm mẹ con phải sống lênh đênh trên con thuyền nhỏ, một mình mẹ không nuôi nổi bốn chị em con nên khi bà Hồng đề nghị đưa vào Sài Gòn đi bán bông, mẹ đồng ý liền”.
Câu chuyện còn đang dở thì Liên bảo phải đi bán, nếu bà chủ thấy la cà sẽ cho ăn đòn. Hơn một giờ sau, cậu bé bán hoa hôm trước xuất hiện, chúng tôi nhờ chị chủ quán gọi vào để làm quen. Lúc đầu cậu bé cũng lảng tránh, nhưng khi biết chúng tôi là người phụ quán của chị Kiều, cậu bé yên tâm hơn. Cậu cho biết mình tên Nam, 12 t.uổi, quê ở Huế. Lát sau, các bạn của Nam là Dĩnh và Dũng cũng lần lượt ghé vào. Chúng tôi chủ động làm quen và hỏi han thân tình nên bọn nhỏ cũng không còn e ngại.
Dũng và mười đầu ngón tay bầm dập sau khi bị ông Châu h.ành h.ạ
Sau vài ngày gần gũi, bọn trẻ dần cởi mở hơn, nhưng khi được hỏi về công việc và những vết thương trên da thịt thì các em tỏ ra dè dặt. Ánh mắt buồn, khuôn mặt đờ đẫn, với người lạ Nam chỉ len lén nhìn. Chúng tôi hỏi mãi Nam mới ậm ừ, thằng Dĩnh đi cùng nhanh nhảu đáp: “Nó bị ăn đòn nhiều nên lúc nào cũng hoảng sợ, lâu lâu cứ đờ đẫn như đứa mất hồn”.
Chúng tôi gặng hỏi thì Nam bảo phải đi bán hoa, không có thời gian nói chuyện, ghé đây lâu bà chủ mà biết sẽ đ.ánh đòn. Thế nên để Nam có thời gian ngồi lại, chúng tôi phải mua hết số hoa để em yên tâm. Mới 12 t.uổi nhưng Nam đã có thâm niên gần ba năm bán bông ở khu vực này, mọi hang cùng ngõ hẻm ở đây Nam đều thuộc như lòng bàn tay. Thấy chúng tôi tỏ ra thân tình, lát sau Nam mới thủ thỉ: “Lúc mới vào đây, không chịu nổi cảnh đối xử tàn nhẫn của ông bà chủ, thừa lúc đi bán bông con đã tìm cách bỏ trốn, nhưng lang thang mãi cũng sợ. Con nhớ cha mẹ và gia đình nhưng không biết nhà mình ở đâu nên đành quay lại…!”. Có lẽ em xa nhà đã quá lâu nên không còn nhớ mình mang họ gì, chỉ biết mình tên Nam. Mười đầu ngón tay thâm đen, ứa nước vàng, mỗi lúc ngứa ngáy, em lại đưa cả cánh tay lên đầu cọ cọ, xoa xoa. Chứng kiến cảnh tượng này, chúng tôi thấy cay xè nơi khóe mắt.
- Tay con bị làm sao mà đến nông nỗi này?
Video đang HOT
Nam cúi mặt hồi lâu rồi mới lí nhí:
- Bị ông chủ tên Châu, chồng bà Hồng đốt t.huốc l.á rồi châm vào mười đầu ngón tay.
- Tại sao con bị ông chủ h.ành h.ạ, những đứa khác có bị đ.ánh như con không?
- Chỉ có hai anh em thằng Dĩnh bán đắt hàng nên đỡ bị ăn đòn, còn con và thằng Dũng mỗi khi bán ế đều bị đ.ánh, h.ành h.ạ.
- Thế sao lúc ông ấy lấy t.huốc l.á dí vào các đầu ngón tay, con không la lớn?
- Bọn con đau lắm nhưng không dám khóc, ông ta bảo tụi mày mà khóc, hàng xóm nghe thấy tao đ.ánh c.hết không còn đường về…
Rồi Nam nắm tay tôi năn nỉ: “Cô có cách gì cứu tụi con không, con sợ bị ăn đòn và bị dí đầu t.huốc l.á vào tay lắm”. Nói rồi Nam lấy tay gạt nước mắt. Hồi sau, Nam mới tiếp: “Mấy tháng trước, có lần gặp trời mưa nên con chẳng bán được hoa, loanh quanh mãi không dám về vì sợ bị ăn đòn. Khi con đang ngồi ở vỉa hè thì bị bà chủ phát hiện tóm lên xe. Về đến nhà trọ bà bạt tai con túi bụi, thấy cái chày đ.âm tỏi ở kệ bếp, bà ấy lấy đ.ập liên tiếp vào mặt. Hôm sau mắt con đỏ ngầu, mặt sưng vù nhưng bà ấy vẫn quăng cho cả bó bông bảo phải đi bán hết, nếu không đừng có trách”.
Hai bàn tay Nam thâm tím ứa m.áu cùng với vết thương trên mặt
Chúng tôi thắc mắc: “Bị đ.ánh vậy cha mẹ con ở quê có biết không?”. “Ba con làm nghề đ.ánh cá, hay nhậu nhẹt, má nói hoài ba không nghe nên má buồn dắt em con đi làm ăn xa, thỉnh thoảng mới điện thoại, lúc đó đều có ông bà chủ ngồi giám sát nên con sợ không dám nói…”. Chưa hết câu, cậu bé vội vã bước đi. Nhìn bóng Nam khuất dần nơi góc phố, anh Trịnh Văn Thành, bảo vệ một khách sạn gần đó trăn trở: “Ngày nào tôi cũng chứng kiến bọn trẻ lang thang, lây lất suốt từ tờ mờ tối đến tận 3 – 4 giờ sáng, bất kể trời mưa giông, ốm đau hay bệnh tật, các em không hề biết đến ngày nghỉ. Ngày lễ, trong khi mọi người được vui chơi thì cũng là lúc các em phải làm việc cật lực hơn, có mặt ở đây sớm hơn và về nhà muộn hơn. Vậy mà vẫn bị những kẻ chăn dắt đ.ánh đ.ập mang thương tích đầy mình”.
Dũng có vẻ khó gần hơn Nam, nhưng sau vài lần chúng tôi hỏi han, em cũng tỏ ra rất thân thiện. Cũng giống như Nam, mười đầu ngón tay Dũng đỏ ửng, nước vàng và m.áu cứ chảy ra, những chiếc móng đang dần hoại tử muốn bung rời, bốc mùi khó chịu. Ngồi trò chuyện với chúng tôi, thỉnh thoảng Dũng lại đưa tay lên thổi. Chúng tôi hỏi thì Dũng bảo đau lắm cô ơi, nhất là những lúc tắm rửa, vết thương lại c.hảy m.áu. Ngày nào về nhà cũng gần bốn giờ sáng, con phải lấy nước muối rửa nên xót và đau lắm. Nhìn cậu bé đau đớn, thương tình chị Kiều vội chạy đi mua thuốc, chúng tôi ép mãi Dũng mới uống nhưng dứt khoát không chịu bôi thuốc vì sợ bị chủ phát hiện sẽ đ.ánh. Chị Kiều bức xúc: “Sao trên đời lại có kẻ ăn ở ác độc, vô lương tâm đến vậy, họ cũng có con mà sao không có trái tim của người làm cha làm mẹ. Mình là người lớn mà nhiều khi bị vật gì nặng rơi vào đầu ngón tay đã đau điếng, không chịu nổi. Nhìn bàn tay bọn trẻ, tôi như muốn đứt từng khúc ruột”.
Chúng tôi hỏi: “Giờ con mong muốn điều gì?”. Chẳng cần suy nghĩ, Dũng đáp ngay: “Con muốn về quê lắm, dù nhà nghèo, ăn cơm muối, cháo trắng nhưng không bị cha mẹ đ.ánh bao giờ”.
Vừa được vị khách ngoại quốc cho t.iền, Liên mừng chạy về khoe với chúng tôi: “Nhiều ngày lễ con bán được cả triệu tư đến triệu rưỡi đồng t.iền hoa/ngày, thường thì cũng được sáu đến bảy trăm ngàn. Nhưng cũng có lần chở con ra đường Nguyễn Thị Thập bảo vào quán nhậu bán bông, dù đã mời chào mỏi miệng nhưng chẳng ai mua, tưởng con mải chơi không chịu bán, bà Hồng dùng tay đ.ấm v.ào m.ặt làm mắt con tím bầm”. Dường như không kìm nén được sự tủi hờn, uất ức bấy lâu nay, nước mắt trào ra giàn giụa, Liên nghẹn ngào: “Con hận vợ chồng bà ta, ông Châu ăn ở ác lắm khi thằng Dũng bán hoa không được ông ta bắt quỳ lên vỏ quả sầu riêng, còn thằng Nam thì ông lấy muối hạt trải ra đất, bắt quỳ xuống, hai tay bưng chậu nước cả chục ký dơ thẳng lên đến khi nào ông ấy cho phép mới được hạ xuống. Thấy mấy đứa nó bị ăn đòn liên tục, con thương tụi nó nhưng chẳng dám hé răng kể với ai, vì ở ngoài quê còn có người nhà bà ấy, con sợ họ trả thù”, nói rồi cô bé lại nấc lên ầng ậc.
Gạt những dòng nước mắt, Liên lại lê bước tiếp tục mời khách mua bông. Nhìn bóng dáng Liên khuất dần trong bóng đèn đường nhạt nhòa, chúng tôi chợt chạnh lòng nhớ đến ca khúc “Đ.ứa b.é” của nhạc sĩ Minh Khang. “Trong đêm một bàn chân bước. Bé xíu lang thang trên đường. Ánh mắt buồn mệt nhoài của em. Em rất buồn vì em không biết đi, đi về đâu?… Đã lâu rồi em đã không, không có tình thương. Nhìn thấy ai ai cũng đều vui bên mẹ cha. Giọt lệ em tuôn rơi hòa tan với nỗi buồn. Bước đi trong chiều mưa”…
Bắt khẩn cấp kẻ h.ành h.ạ dã man t.rẻ e.m
Ngày 23/1, Cơ quan CSĐT công an quận 7 – TPHCM đã bắt tạm giam Hồ Đình Châu (SN 1971, quê Thừa Thiên – Huế, tạm trú phường Bình Thuận, quận 7) để lập hồ sơ xử lý hành vi “H.ành h.ạ người khác”.
Trước đó, công an nhận được tin báo của người dân về cặp vợ chồng chuyên chăn dắt t.rẻ e.m sống tại phường Bình Thuận và có hành vi d.ã m.an là chích t.huốc l.á đang cháy vào đầu ngón tay các cháu nhỏ.
Qua xác minh, đến ngày 17/1, Công an phường Bình Thuận kiểm tra phòng trọ số 300/23/4 Nguyễn Văn Linh thì phát hiện 4 đ.ứa t.rẻ, gồm: Nguyễn Thị Liên, Nguyễn Văn Dũng, Trần Văn Nam (cùng SN 2000) và Nguyễn Dĩnh (SN 1999, tất cả ngụ Thừa Thiên – Huế). Thời điểm kiểm tra, công an phát hiện 10 đầu ngón tay của cả Nam và Dũng bị l.ở l.oét nên đưa tất cả về trụ sở.
Tại công an phường, Châu cùng vợ là Trần Thị Hồng (SN 1972) khai nhận thuê căn phòng trên từ năm 2010 để ở cùng với 4 đ.ứa t.rẻ. Do ở quê, cha mẹ các cháu nghèo nên nhờ vợ chồng Châu nuôi dưỡng, bù lại các cháu phải phụ bán hoa dạo.
Theo “lịch làm việc”, mỗi ngày sau khi cắt gai hoa, đến 19 giờ cả 4 đ.ứa t.rẻ được vợ chồng Châu chở ra khu phố Tây ở quận 1 và các quán ăn trên đường Nguyễn Văn Linh và bán đến 3 giờ sáng hôm sau. Nếu để thừa hoa hoặc bán ít hơn 500.000 đồng sẽ bị h.ành h.ạ, điển hình là Nam và Dũng bị Châu chích t.huốc l.á đang cháy chích vào tất cả các đầu ngón tay hôm 8/1.
D.ã m.an hơn, Châu còn bắt các cháu quỳ lên vỏ sầu riêng cho đến khi đầu gối c.hảy m.áu hoặc dùng chày đ.âm tiêu đ.ánh vào vùng thái dương các cháu.
Hiện Công an quận 7 tiếp tục điều tra làm rõ vai trò của Hồng để xử lý.
Theo 24h
Xuất thân bi đát của 8 đ.ứa t.rẻ bị bố mẹ chăn dắt P2
Ở tụ điểm số 118 Trần Phú - Hải Phòng, không chỉ có t.rẻ e.m bị chăn dắt làm ăn xin, còn có cả cướp giật, vay nặng lãi và bán m.a t.úy lẻ.
B.é t.rai khoảng vài tháng t.uổi cũng bị mẹ đẻ lấy làm "cần câu cơm"
Những mảnh đời "cái bang nhí"
Trong số 8 đ.ứa t.rẻ Bắc, Hoàng, Hùng, Yến Vi, Giang, Lan Anh, Thanh, Linh bị chính bố mẹ đẻ chăn dắt làm ăn xin, chỉ số ít là có "nhà". Gọi là "nhà" cho sang chứ thực chất là những túp lều tạm bợ ở xóm ăn mày (thuộc bãi bồi Bến Bính - Tân Dương - Thủy Nguyên - Hải Phòng). Nhưng dẫu sao, những đ.ứa t.rẻ có "nhà" như Giang, như Lan Anh còn hạnh phúc hơn các bé khác bởi có chốn về cố định. Với những trẻ còn lại, "đến từ đâu? sống ở đâu?" là câu hỏi lớn không lời đáp. Đến quyền công dân tối thiểu là tờ giấy khai sinh với những đ.ứa t.rẻ này cũng là mơ ước xa xỉ, không biết đến bao giờ mới có được. Chỉ biết rằng thời gian gần đây, tất cả chúng coi vỉa hè ngôi nhà số 118 Trần Phú - Ngô Quyền - Hải Phòng là "nhà".
Tìm về xóm ăn mày, phóng viên chẳng thể gặp mẹ con bé Giang bởi chỉ những hôm trời rét đậm, Giang mới được mẹ đưa về ngủ. Ngày cũng như đêm, Giang phải màn trời chiếu đất ngay tại tụ điểm số 118 Trần Phú, ngủ ngay đó để sớm tối đi ăn xin cho tiện. Mẹ Giang tên là Thủy, khoảng gần 40 t.uổi và đã từng qua một đời chồng. Với gã chồng cũ, Thủy có một cô con gái tên Linh, cũng từng bị mẹ bắt đi ăn xin như bé Giang. Giờ thì cô bé Linh đã lớn, chẳng chịu nổi sự quản thúc của mẹ nên bỏ trốn ra Đồ Sơn làm gái bán thân. Còn gã chồng của Thủy phạm tội liên quan đến m.a t.úy nên đi tù dài hạn, Thủy chẳng cam chịu cảnh đơn chiếc, bỏ đi Trung Quốc lấy chồng. Con bé Giang là kết quả của cuộc hôn nhân với người đàn ông Trung Quốc ấy.
Rồi chán cảnh sống nhàm chán nơi đất khách quê người, nhân cơ hội bé Giang bị đau mắt, ông chồng Trung Quốc dúi cho Thủy ít t.iền đưa con đi viện, chị ta liền bế con trốn về Việt Nam. Từ dạo ở Trung Quốc về, Thủy nghiện nặng. Chị ta bắt Giang đi xin ăn từ khi con bé 4-5 t.uổi, giờ bé Giang 7 t.uổi, tính ra đã gần nửa thời gian từ ngày chào đời con bé phải làm nai lưng xin t.iền nuôi người đàn bà khỏe mạnh nó phải gọi là mẹ ấy.
Lan Anh là con của người phụ nữ béo ú tên Son. Chẳng ai biết gốc gác thật của Son ở đâu và bố con bé Lan Anh là ai. Son đã bế bé Lan Anh lang thang, vạ vật khắp nơi từ khi sinh nó ra. Giờ thì con bé được 4 t.uổi nhưng nó đã ăn xin thành thục lắm, đối đáp leo lẻo khi ai đó hỏi thăm. Lan Anh xinh xắn nhất trong số những đ.ứa t.rẻ ăn mày tụ tập ở số 118 Trần Phú ấy. Con bé có sống mũi cao, đôi mắt ướt khá thu hút. Chỉ có điều, nó gầy gò, nhỏ thó so với chúng bạn cùng trang lứa.
Ở nhóm "cái bang nhí" ấy, Hùng, Hoàng, Linh là ba anh em ruột. Chúng còn một cô em gái út. Nhưng bố mẹ chúng bỏ nhau đã gần một năm nay. Mẹ chúng bế em gái theo và không một ai thân thích biết người đàn bà ấy đi đâu. Ba anh em Hùng, Hoàng, Linh sàn sàn t.uổi nhau, từ khoảng 6 - 10 t.uổi. Chúng cũng chẳng thoát được kiếp ăn mày, phải rong ruổi khắp các ngõ ngách đất Cảng để xin đủ t.iền nộp cho bố. Bố của ba thằng bé này là một gã đàn ông khỏe mạnh nhưng lười lao động. Ngay khi vừa bỏ vợ, gã cặp ngay với một người đàn bà khác trong ổ nhóm thường tụ tập ở số 118 Trần Phú ấy. Người đàn bà ấy chính là mẹ đẻ ra thằng cu Bắc - một "cái bang nhí". Cặp vợ chồng hờ này vẫn hàng ngày chờ những đồng t.iền xin được của các con để hưởng thụ. Nếu một ngày lũ trẻ không nộp đủ "tô", kẻ làm cha mẹ ấy thẳng tay đ.ánh đ.ập, bỏ đói lũ trẻ.
Bị đ.ánh đ.ập nhiều quá, cu Bắc và cu Linh - một bé con riêng của gã chồng, một bé con riêng của mụ vợ - đã bỏ đi mất tích hơn một tháng nay. "Chúng nó đi đâu không biết, đi tìm rồi nhưng không thấy, chắc mải chơi đâu đó thôi..." - gã đàn ông mà những đ.ứa t.rẻ phải gọi là bố ấy đã ráo hoảnh như thế khi được hỏi. Rồi gã cười hô hố vui vẻ với bồ, chẳng chút lo lắng.
Điểm "nóng" nhức nhối giữa phố Cảng
Vỉa hè số 118 Trần Phú không chỉ là đại bản doanh của nhóm bố mẹ chuyên chăn dắt con đẻ làm ăn xin mà còn là nơi tụ họp của nhiều đối tượng từng có t.iền án, t.iền sự khác nên nơi này thường diễn ra những hoạt động phức tạp.
Khoảng 17h ngày 20/11/2012, một trong số đối tượng có mặt tại tụ điểm này đã lao xuống lòng đường, giật và cướp túi xách của một người phụ nữ đi xe đạp rồi vụt chạy, được một lát hắn thản nhiên quay lại tụ điểm, ngồi lẫn vào đám đông đang ngồi trên vỉa hè số 118 Trần Phú ấy. Thấy có quá nhiều đối tượng giang hồ ngồi đó nên nạn nhân chẳng dám kêu la, hô hoán. Nhiều nhân chứng nhìn thấy vụ cướp cũng chả dám ra tay nghĩa hiệp vì ngại dây dưa với các đối tượng phức tạp.
Một đối tượng tên Quân (khoảng 18 -20 t.uổi, nhà ở chân cầu Lai Vu - Kim Thành - Hải Dương) thường xuyên có mặt tại vỉa hè 118 Trần Phú. Quân bảo, y "dạt" nhà đến đất này từ năm 9 t.uổi, lâu lâu mới về thăm nhà. Quân bị què do một lần "cân" ba trên chiếc xe máy và bị tai nạn. Nhờ cái chân què và thân hình nhỏ loắt choắt ấy mà Quân được nhiều người động lòng, rút ví cho t.iền khi đi ăn xin. Y bảo, y sống khỏe với nghề này. Có t.iền, ngoài ăn uống, thuê trọ y còn rủng rỉnh đi bar. Nhưng theo quan sát của phóng viên, Quân còn có nghề "tay trái". Quân nghe điện thoại, vài phút sau có người đàn ông táp vào lề đường trước cửa ngôi nhà số 118 Trần Phú. Quân đón khách và trao đổi mấy câu. Người đàn ông rút ví đưa cho Quân xấp t.iền gồm tờ 50 nghìn và 100 nghìn. Ước chừng số t.iền vài trăm. Quân nhanh tay dúi một gói bột trắng vào tay người khách. Có t.iền, y chạy sang ngay quán bán cóc dầm bên cạnh, mua một túi nhỏ ăn ngon lành.
Mỗi buổi chiều muộn, thường có một phụ nữ ăn mặc tươm tất, sạch sẽ hơn hẳn những người ở vỉa hè 118 Trần Phú ấy, bà ta đến cùng một vài tay bặm trợn ra dáng bảo kê. Người phụ nữ ấy đi xe ga, biển 29T4-5348. Những bố, những mẹ của lũ trẻ ăn mày nhanh chóng đưa t.iền cho người phụ nữ ấy. Theo nhiều nhân chứng, người phụ nữ là chủ nợ đến thu t.iền lãi. Bố mẹ của lũ trẻ ăn xin vay nặng lãi để ăn tiêu, chờ những đồng t.iền xin được của các con để trả nợ.
Nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, dù cho lũ trẻ có xin được cả bạc triệu cũng chẳng vừa lòng tham t.iền của bố mẹ chúng. Người phụ nữ đi xe ga ấy xem chừng khá cảnh giác với sự xuất hiện của mình tại tụ điểm 118 Trần Phú. Mắt bà ta dò xét khắp lượt người đi qua.
Để tìm hiểu lý do tại sao tụ điểm phức tạp lộ thiên lại có cơ hội tồn tại trong một thời gian dài, phóng viên đã gặp nhiều người dân sống trong khu vực. Theo ông tổ trưởng tổ dân phố số 1 phường Cầu Đất - Ngô Quyền - Hải Phòng thì: "Tổ dân phố đã kiến nghị nhiều lần lên phường nhưng chẳng thể giải quyết dứt điểm. Thi thoảng công an phường, bảo vệ, cựu chiến binh phường tổ chức nhóm người xuống dẹp, nhóm đối tượng lại dạt sang phía vườn hoa, thuộc sự quản lý của quận Hồng Bàng nên chẳng thể làm gì được chúng. Ngay cả ông chủ nhà số 118 cũng bị chúng đe dọa ném phân, trả thù nên không dám ra mặt đuổi chúng đi để lấy lại mặt bằng. Bọn này rất lưu manh, chính quyền phải thật cứng rắn mới có thể giải quyết được...". Chừng ấy lý do khiến tụ điểm phức tạp này tồn tại nhiều năm nay, gây bức xúc trong dư luận.
Nhưng có một tình tiết kỳ lạ, ngay sau khi thông tin phóng viên "quan tâm" đến vỉa hè ngôi nhà 118 Trần Phú này, đột nhiên ở đây xuất hiện những cán bộ phường túc trực ngày đêm khiến nhóm đối tượng lang thang không dám tụ tập nữa. Chúng tản sang phía vườn hoa, thuộc sự quản lý của quận Hồng Bàng. Song có một thực tế đã thành quy luật rằng, cứ khi bên quận Hồng Bàng mạnh tay thì bên địa bàn quận Ngô Quyền lại là điểm đến của nhóm đối tượng lang thang này và ngược lại. Dư luận địa phương mệt mỏi, bức xúc bởi chưa biết đến khi nào mới có thể giải quyết dứt điểm tụ điểm này. Hơn nữa, khu vực vườn cây xanh nơi nhóm này tụ tập bốc mùi xú uế, mất mỹ quan nghiêm trọng, gây ấn tượng xấu với hình ảnh của Hải Phòng trong mắt các du khách khi đi ngang qua nơi này. Và một thực tế không thể phủ nhận, nhiều giang hồ đất Cảng cũng từ những tụ điểm như thế mà ra.
Theo số liệu từ công an Hải Phòng, chỉ tính trong năm 2012, riêng tội phạm trong lứa t.uổi vị thành niên là 76 vụ, với 126 người vi phạm pháp luật. Độ t.uổi dưới 14 có 6 em, từ 14-16 t.uổi có 34 em và từ 16-18 t.uổi có 74 em.
Theo xahoi
Vạch trần nhóm bố mẹ chăn dắt chính con đẻ ở Hải Phòng P1 Nhóm trẻ có độ t.uổi từ 1 -10, chẳng được ăn no, mặc ấm trong những ngày đông cắt da thịt, chúng phải rong ruổi khắp các con phố nơi đất Cảng để ăn xin. Vỉa hè ngôi nhà 188 Trần Phú - Ngô Quyền - Hải Phòng thường xuyên có 1 nhóm các đối tượng bất hảo án ngữ "Đại bản doanh...