Chia tay vì tình yêu quá ‘phẳng lặng’
Tình yêu sẽ chẳng thể vẹn toàn nếu chỉ ngập tràn một sắc hồng không hơn.
- Chia tay em nhé!
- Tại sao? Lý do gì cho hai chữ “chia tay” khi chúng ta chưa một lần to tiếng… (Chàng trai im lặng, mắt đăm chiêu một nỗi buồn khó nói thành tiếng).
- Anh có người khác sao?
- Không.
- Anh hết yêu em?
Video đang HOT
- Không, chỉ đơn giản vì anh không hiểu em.
Và rồi 2 chữ “không hiểu” ngắn gọn đã kết thúc một mối tình dài gần 3 năm, để lại trong tim họ mỗi người một cảm giác, mỗi người một trăn trở và quan trọng là mỗi người một vết thương khó hàn gắn…
Họ đã đến bên nhau tự nhiên như cá với nước, mây với gió, lá với cành và trai tài đi với gái sắc. Còn nhớ cái buổi chiều định mệnh đó, khi Lâm và Lan đang đi dạo thì bỗng một chiếc xe từ sau lao tới làm chân cô bé phải bó bột một thời gian dài. Và rồi cứ như thế, hằng ngày Lâm đều ghé qua đưa Lan đi học, tiếng là để chuộc lại lỗi lầm, là để thể hiện sự ga lăng, nhưng sự thật thì sự gắn bó ngẫu nhiên ấy đã đưa họ đến bên nhau. Thật tình cờ và ngẫu nhiên nhưng cũng thật tương xứng bởi Lâm là một người đẹp trai, tài hoa còn Lan là một cô gái dịu dàng và giỏi dang.
Họ bên nhau nhẹ nhàng như những cặp đôi mới tuổi yêu. Cùng nhau dạo bước trên những con phố, kể cho nhau nghe những dự định tương lai, thi thoảng là những cái nắm tay bất chợt hay những nụ hôn lén lút dành cho nhau để đổi lại 1 cái “đánh iu”. Tình yêu lúc ấy là cùng nhau đi chung một cái ô lúc trời mưa, là chia nhau cái áo khoác giữa trời đông gió lạnh hay chỉ đơn giản là câu nói “anh thích em cười”, “đừng khóc em nhé”, “anh ơi! Em nhớ anh”… Vậy đấy, cái tình yêu thưở học trò..
Một con sông quá phẳng lặng, quá bình yên sẽ không bao giờ trở thành một con sông đẹp và quyến rũ. Tình yêu cũng vậy, quá nhẹ nhàng, quá êm đềm sẽ chỉ mang lại sự nhàm chán chứ không còn là sự gắn bó mãi mãi như người ta vẫn lầm tưởng.
Thời gian trôi qua, Lan vẫn vậy, nhẹ nhàng, đon đả, quan tâm, yêu chìu và cô vẫn cứ nghĩ như vậy là đã đủ hương vị của tình yêu. Còn Lâm cứ như một con chim luôn muốn tung cánh, luôn muốn sự mới mẻ. Cô có đủ đặc điểm của một người vợ tốt, biết yêu thương và luôn lo lắng cho người yêu. Nhưng để làm một người yêu thì cô thiếu hẳn sự hấp dẫn, không có ngọn lửa của sự mới mẻ để thắp sáng tình yêu trong giai đoạn chuyển giao giữa yêu thương và nhàm chán. Và thế là họ chia tay, không phải bới hết yêu, chỉ là bởi họ không tìm thấy nhau trong cái tình yêu của chính mình mà thôi.
Có một điều mãi mãi cay đắng với ta, đó không phải là chia tay, không phải là rời xa nhau và lại càng không phải là hết yêu, mà đó là sau khi chia tay ta phải nhìn người ta yêu thương đến với một người khác không xứng đáng như ta.
Anh đã có người yêu, anh đang hạnh phúc bên cô ấy, anh mỉm cười và từng nụ cười, từng ánh mắt rạng ngời niềm tin của anh là mũi dao nhọn cứa vào lòng ngực em… Từ từ nhưng rát buốt. Chuỗi ngày không có anh em lạnh ngay khi ở nơi có nhiệt độ trên 30 độ C, em cô đơn ngay giữa chốn đông người, em khóc ngay cả khi em hát và em tỉnh ngay trong những giấc ngủ nửa vời của mình. Ở bên cô ấy anh có hạnh phúc không? Anh có nhìn thấy bóng dáng em khi anh vô tình đi qua đâu đó mà mình từng đi không? Giấc ngủ của anh có ngon khi không còn lời chúc của em? Ngày mới của anh luôn bình yên chứ?.. Vô vàn những câu hỏi em đặt ra như tra tấn chính mình. Em biết em đang tự làm khổ mình, em biết em đang từ chối rất nhiều người tốt với em để ôm bóng hình anh trong vô vọng, em biết mình ngôc lắm! Nhưng anh ơi, bóng hình anh còn đó thì làm sao em có thể tự lừa dối mình mà cho đi những yêu thương.
Nếu một ngày dừng chân đứng lại
Đừng ngoái nhìn mãi phía sau
Đừng vướn người để thấy phía trước
Hãy nhìn ngay bên cạnh
Nơi em luôn hiện hữu
Nơi em luôn song hành
Nơi an toàn để em iu thương anh
Nhưng luôn cách anh một vị trí an toàn
Để anh lựa chọn
Để anh tự do
Và để anh
Biết… em mãi luôn bên anh.
Gặp lại anh sau bao ngày xa cách, anh ốm và đen chứ không còn bảnh trai phong độ như ngày ta bên nhau. Nhưng ánh mắt anh vẫn như ngày nào, vẫn thăm thẳm một nỗi buồn, vẫn long lanh bao nhiêu suy nghĩ. Và anh à, em yêu ánh mắt đó biết nhường nào. Bản nhạc quen thuộc vang lên, em đắm mình trong dòng suy nghĩ vu vơ và trong đó phảng phất bóng hình anh. Anh nhìn em bằng ánh mắt – không – như – xưa nhưng sao em vẫn còn thấy ấm lòng lắm, vẫn còn yêu lắm anh à.
Anh ơi, người ta cứ đi cứ đi, cứ yêu cứ yêu cho thỏa lòng đam mê rồi họ cũng sẽ trở về với những yêu thương thực sự thôi đúng không anh? Em có yêu đó, có thương đó, nhưng liệu có phải là thực sự không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Là anh trai hay người yêu
Chuyến đi xa cùng công ty, em cuộn mình trong vòng tay anh trên suốt quãng đường dài. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đầy sao, lung linh huyền ảo, như chính giây phút này, tất cả với em tựa như một giấc mơ. Và thật sự đó chỉ là một giấc mơ bởi vì khi mặt trời thức giấc, tất cả đều tan biến, như chưa từng xảy ra.
Đôi khi em tự hỏi, giữa chúng ta, mối quan hệ ấy là gì? Có thật chỉ đơn giản là anh trai và em gái? Em chẳng thể tin anh quan tâm em như thế chỉ vì một tiếng gọi em gái vu vơ. Em cố gắng nhồi nhét vào đầu óc mình ý nghĩ rằng: "Tất cả chỉ có thế, chỉ là tình bạn bè thân thiết".
Nhưng làm sao em có thể khi ngày từng ngày, anh cứ chăm sóc và quan tâm em nhiều như thế. Em làm sao có thể khi luôn nhắn tin cho anh mỗi khi gặp bất cứ chuyện vui buồn đã dần trở thành thói quen của em. Làm sao em có thể làm cho mình nhẹ nhàng đi, khi đứng trước anh em đã dẹp mất con nhỏ ngông ng hênh, kiêu hãnh qua một bên, để làm tất cả, đôi khi cả những việc ngớ ngẩn và ngu ngốc vì anh. Đôi khi em cảm thấy ghét anh tột cùng, vì em đã dỗ dành cho trái tim em ngủ yên thì anh lại đánh thức nó dậy rồi bỏ mặc cho nó vật vờ trong nỗi khắc khoải đến tàn nhẫn. Em ghét anh kinh khủng, khi em đã vất vả để khiến cho tâm hồn phẳng lặng, thì anh lại chọc khuấy nó lên rồi bỏ mặc cho những cơn sóng cứ ầm ào gào thét. Em ghét anh vì thà rằng anh cứ bỏ mặc e m những khi em lạnh lùng và caó gắt, để em có thể đẩy anh ra khỏi tâm trí em, nhưng anh vẫn cứ như chẳng có gì xảy ra, khiến em lại mềm người đi và lại nở nụ cười. Em tự thấy em đang trở thành một con ngốc khi cứ phải khổ sở vì thứ tình cảm mập mờ không chút ánh sáng, không một tia hy vọng nhu thế này. Em thấy đau đớn khi phát hiện ra dường như em đang đóng thế vai một ai đó, có nghĩa rằng những tình cảm mà em đón nhận bấy lâu nay không phải thât sự dành cho em.
Em hụt hẫng khi ý nghĩ nhen nhóm trong đầu em rằng tất cả những sự quan tâm ấy chỉ để đổi lấy chút niềm vui cho anh, một thứ tình cảm vừa phải để không bị vướng bận quá nhiều những cũng đủ khỏa lấp những khoảng trống trong anh. Đôi khi em cảm thấy dường như có một sự thương cảm trong ánh mắt mọi người dành cho em, khi em cứ ngoan ngoãn cho anh bỡn cợt trước mọi người. Em giận chính mình khi em dường như đã không còn là em. Em sẵn sàng dẹp bỏ hết mọi việc để mừng rỡ chạỵ đến bên anh những khi anh gọi. Em cố tập cho mình không hụt hẫng muộn phiền những khi phóng xe một mình trở về sau những cuộc vui cùng anh. Em đang cố thu mình lại, cô không chia sẻ quá nhiều với anh, để em không quá gắn chặt vào anh như những ngày qua. Em đã quá mệt mỏi với những hi vọng và hụt hẫng, em chỉ muốn được trở về với chính em. Em không muốn để hình ảnh của anh chiếm quá nhiều chỗ trong suy nghĩ.
Dẫu biết, những gì anh dành cho em thật đáng trân trọng biết bao, nhưng em lại đang cảm thấy mình dần biến thành một con nhỏ ngốc ngếch nếu cứ mãi đón nhận những gì anh mang đến. Em không đủ can đảm để đứng trước anh mà hỏi một câu duy nhất:" Anh có yêu em không?" Vậy nên, dẫu rằng quãng đường phía trước thật khó khăn cho em biết bao, cứ dằng đẵng và mịt mờ, những em sẽ bước đi, từng bước dẫu khó khăn, để đi về phía không có anh, để thôi những ray rứt và khắc khoải đang ngày từng ngày làm em gục ngã. Cảm ơn anh vì tất cả, dẫu biết, em sẽ khó có một ai khác quan tâm em như anh đã từng quan tâm, nhưng em cảm thấy hạnh phúc quá đỗi, đã quá đủ, và đến lúc cần phải kết thúc tất cả trước khi em gục ngã vì những mệt mỏi và đớn đau lẫn vi' hạnh phúc mong manh. Và, một câu nói mà em sẽ phải giữ mãi trong lòng, mãi mãi, không bao giờ thốt nên lời: "Em yêu anh, anh trai của em!"
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mặt hồ phẳng lặng Chúng tôi đến với nhau bằng một thứ tình cảm thật rất bình dị, tôi đã thầm yêu em rất lâu và cuối cùng em cũng được cảm nhận và cho chúng tôi một cơ hội, với tôi đó là thứ hạnh phúc không gì bằng, và không dễ gì có được. Em cũng lo lắng rất nhiều, vì sợ rằng khi yêu...