Chia tay vì khoảng cách địa lý
Em là một cô bé từ núi rừng Tây Nguyên xuống thành phố học đại học để thực hiện ước mơ trở thành nhà báo. Anh là một chàng trai sinh ra và lớn lên giữa đất Sài Gòn sôi động và hối hả.
Em vui sướng đặt chân đến một nơi năng động, được gặp gỡ nhiều người, chứng kiến nhiều số phận khác nhau, để học tập, trải nghiệm hay có khi chỉ để trăn trở và suy ngẫm. Còn anh lại luôn mơ ước được sống ở một vùng quê thanh bình và yên ả, để không phải nghe những thanh âm ồn ào của xe cộ, của tranh đua, của những điều không thể tránh khỏi ở nơi có đời sống kinh tế phát triển…
Em và anh gặp nhau, bắt đầu bằng tranh luận và lý lẽ, rồi dần hiểu nhau hơn, biết thông cảm và yêu thương.
Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em.
Năm cuối cùng của đời sinh viên, mẹ bị bệnh nặng, em phải về quê thường xuyên để chăm sóc. Hai chị gái đều lấy chồng xa, nhà chỉ còn mình mẹ già yếu lại thường hay bệnh. Thương mẹ vô cùng, sau nhiều đắn đo, trăn trở, đấu tranh với những mâu thuẫn trong chính mình, em quyết định về quê làm việc sau khi tốt nghiệp.
Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh buồn, nhưng không ngăn cản: “Anh luôn tôn trọng em, và lý do của em rất chính đáng, anh không có quyền, nhưng anh không thể”. Em hiểu, anh có nhiều lý do để gắn bó với cuộc sống tấp nập, xô bồ ấy và anh không thể lên Tây Nguyên để cùng em xây dựng một hạnh phúc dài lâu, dù điều đó có gần với sở thích được sống ở một vùng quê yên bình của anh.
Hiểu và thông cảm, không trách móc, mình xa nhau vì khoảng cách địa lý – một lý do không dễ dàng được thông cảm.
Ngày tiễn em ra bến xe, hai đứa khóc nức nở. Nhìn khuôn mặt anh nhạt nhòa qua ô cửa kiếng, em nghe tê tái, hình như có chút hối hận, chút luyến tiếc, chút mơ ước, chút tự tin… em cũng không hiểu nổi mình khi ấy.
Thời gian trôi qua, em có cuộc sống bình yên của một cô giáo dạy Văn cấp 3. Khoảng một năm sau ngày đưa tiễn, em vẫn có cảm giác được yêu, nhưng sau đó cứ nhạt dần.
Anh vẫn hiển hiện trong cuộc sống của em, vẫn gọi điện thăm hỏi, chat chít thường xuyên, và đã đôi lần lên tận nhà thăm em. Nhưng chưa bao giờ anh nói đến chuyện cưới xin. Em nhắc đến, anh lại ậm ờ cho qua chuyện. Sau lần bị tai biến, mẹ em đi lại khó khăn và rất cần có bàn tay chăm sóc, đỡ đần mỗi ngày. Mẹ một mình, em không thể vì hạnh phúc riêng của bản thân mà bỏ rơi mẹ giữa đời.
Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao? (ảnh minh họa)
Em ngẩn ngơ trong sự hòa lẫn giữa quá khứ và hiện tại. Em vẫn vui sống và nỗ lực với thực tại. Nhưng em chưa chấp nhận quên anh và một quá khứ đẹp.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, em chưa thể mở lòng với một ai khác, nhưng không dám tự xem là người yêu của anh, vì em nào dám tính đến chuyện tương lai với anh.
Em không hỏi, cũng không biết gần ba năm qua anh đã yêu cô nào khác chưa. Đôi lần, em thầm tưởng tượng và đau đớn vô cùng nếu một ngày nào đó anh báo tin là anh cưới vợ. Lúc ấy, em biết làm thế nào?
Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao?
Người ta nói tình yêu không có sự ngăn cản về khoảng cách địa lý, vậy mà với em và anh, đó lại là một trở ngại lớn, lớn đến nỗi em loay hoay mãi vẫn không thể vượt qua.
Theo Eva
Cuộc chia tay hạnh phúc
Nhìn Mai rạng ngời hạnh phúc bên chú rể và những người trong gia đình anh ta, Quang thấy đau nhói ở ngực.
Nhìn Mai trong tà áo cưới lộng lẫy, rạng ngời hạnh phúc, trong lòng Quang muôn vàn cảm xúc đan xen, buồn vui, nuối tiếc, thương yêu, tủi hờn, day dứt. Anh nhận ra, mình vẫn còn yêu cô vợ cũ kia lắm.
Quang lấy Mai không được mẹ anh đồng ý vì bà đã nhắm cho anh một cô vợ mà theo bà là tài sắc vẹn toàn, không ai hơn được, vậy mà con trai bà lại rước về cô con gái nhà ba đời trông hoa ở làng Ngọc Hà.
Quả thật cô gái mẹ anh chọn có mọi thứ mà cô gái nào cũng ao ước - đó là sắc đẹp, công việc ổn định với thu nhập cao, một gia đình danh giá, nhưng Quang lại không rung động trước sắc đẹp dao kéo của cô, anh cũng không đánh giá cao tài năng của cô qua thu nhập vì cô có cái ô to che cả bầu trời của bố. Quang cũng không chịu được tính tiểu thư đành hanh, kênh kiệu kinh người của cô gái mẹ chọn.
Quang lấy Mai không được mẹ anh đồng ý vì bà đã nhắm cho anh một cô vợ mà theo bà là tài sắc vẹn toàn, không ai hơn được. (ảnh minh họa)
Quang đã đấu tranh không khoan nhượng với mẹ 2 năm trời mới cưới được Mai, nhưng chỉ sau tuần trăng mật, Quang đau đớn nhận ra mình đã làm khổ người mình yêu. Mẹ Quang coi Mai như cái dằm trong mắt, lúc nào cũng nhức nhối đau buốt, nhất là những khi công việc của Quang không suôn sẻ.
Không ưa con dâu nên bà bới bèo ra bọ, coi con dâu như "sao chổi" làm hỏng đời con trai bà. Từ ngày Mai về làm dâu không có mấy ngày cô không rơi lệ. Quang thương vợ nên ngỏ ý xin ra ở riêng, nhưng vừa mở lời đã bị mẹ cầm chổi phang tới tấp, mắng: Đồ hèn, đồ ngu, đồ sợ vợ, đồ bất hiếu...
Rồi bà bù lu bù loa kể lể công lênh nuôi con khốn khổ. Mai phải van xin mãi bà mới nguôi. Nhưng cũng từ đó bà con con dâu như kẻ tàng hình, bực gì bà không thèm nói với Mai mà lôi Quang ra mắng nhiếc, chì chiết khiến Mai căng thẳng, bức xúc không chịu nổi. Quang cũng bị áp lực, chán chẳng muốn về nhà. Hôm nào cũng say xỉn mới về.
Cuối cùng, Mai quyết định ly hôn sau 2 năm làm vợ. Quang yêu vợ nhưng anh hiểu mình không thể thắng mẹ, không thể đem lại cuộc sống bình yên cho vợ nên anh đã ký đơn, thầm nghĩ: Âu đó là giải pháp tốt.
Nhìn Mai rạng ngời hạnh phúc bên chú rể và những người trong gia đình anh ta, Quang thấy đau nhói ở ngực khi nhớ lại ngày đám cưới của anh và Mai trước kia.
Hôm ấy Mai đã nói: Sau hôm nay, chúng mình là bạn tốt của nhau mãi mãi, anh nhé. Có lẽ thế là tốt hơn. (ảnh minh họa)
Mai cũng mặc áo cô dâu nhưng đôi mắt buồn như sắp khóc bởi ngay trước khi cưới mẹ anh còn nói: " Đám cưới này ai vui thì vui chứ tôi thì... giá đừng có còn vui hơn". Quang lại nhớ ngày trước khi ra tòa, ngày cuối cùng của cuộc sống vợ chồng anh và Mai, ngày của yêu thương và nước mắt.
Kể từ hôm đưa đơn lên toàn án, Mai đã dọn ra ở riêng. Khi nhận được lời mời cơm của Mai, lòng Quang hồi hộp, xốn xang như lần đầu hò hẹn. Buổi cơm cuối cùng ấy cũng là bữa cơm đầu tiên, duy nhất hai vợ chồng được ngồi ăn riêng với nhau và cũng là lần đầu tiên Mai uống rượu cùng chồng.
Cô chút hơi men, Mai như quên đi ngày mai ra tòa, quên đi những giọt nước mắt trong những ngày làm vợ, cô cười khúc khích kể những kỷ niệm vui thời hai người yêu nhau.
Ôm vợ trong lòng, nghe vợ thủ thỉ, Quang ngỡ ngày mai Mai sẽ rút đơn ly dị, nhưng khi hơi men đã hả, Mai nói trong nước mắt: Chúng mình đã cố gắng hết sức, nhưng không thay đổi được suy nghĩ của mẹ, không thuyết phục được mẹ yêu thương nên cuộc chia tay này là tốt cho cả ba người. Có cố gắng nữa cũng chỉ làm tổn thương nhau thêm mà thôi.
Hôm ấy Mai đã nói: Sau hôm nay, chúng mình là bạn tốt của nhau mãi mãi, anh nhé. Có lẽ thế là tốt hơn.
Mai đã nói đúng, cô đã tìm được hạnh phúc cho mình. Nhìn Mai vui vẻ bên bà mẹ chồng, Quang nhìn thấy nhẹ lòng. Có những cuộc chia tay thực sự mang lại niềm vui, hạnh phúc.
Theo Eva
Chia tay vì bạn trai quá nghèo Phải sống cảnh thuê trọ, chật vật mưu sinh mãi lúc đó sớm muộn gì thì mâu thuẫn cũng xảy ra, hạnh phúc cũng sẽ tan vỡ thôi. Giờ không còn chuyện "một túp lều tranh, hai trái tim vàng". Tôi năm nay 25 tuổi đã tốt nghiệp một trường đại học danh giá tại Hà Nội được 3 năm nay và đang...