Chia tay tình yêu vì không hợp tuổi
Ngày đầu tiên anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, bà nội anh đã nắm tay tôi hỏi: “Cháu tuổi gì”. Và khi em nói tuổi của em ra, em biết điều gì sẽ đến. Bà thở dài, “dần thân tỵ hợi – tứ hành xung”.
(ảnh minh họa)
Chúng mình quen nhau tình cờ khi cả hai ngồi cạnh nhau trên một chuyến xe du lịch, rồi sau đó trò chuyện, hỏi han mà thành thân thiết. Khi đó anh mới chia tay người yêu, vào Sài Gòn như là một sự trốn chạy quá khứ. Những cuộc nói chuyện, tâm sự, cafe, và những sở thích kéo chúng ta lại gần nhau hơn. Em đi học sớm một năm, còn anh thì ra trường trễ một năm, nên ban đầu cứ nghĩ anh chỉ hơn em có một tuổi.
Khi chúng mình yêu nhau đủ lâu, anh đã quyết định công khai mối quan hệ đó với mọi người. Anh gọi điện cho mẹ, câu đầu tiên mẹ hỏi là em làm nghề gì, gia cảnh ra sao, làm em thở phào nhẹ nhõm. Sau đó mẹ rất hay gọi điện cho em, tâm sự với em nhiều thứ. Mẹ làm bác sĩ, nên có lần em nhờ mẹ làm giấy chứng nhận sức khỏe, đã gửi hồ sơ cho mẹ, trong hồ sơ năm sinh em hơn tuổi thật một năm. Chuyện tưởng như chẳng có gì, nhưng…
Sau lần ra mắt ấy, mẹ anh gọi điện cho em, mẹ bảo “sao trước đây nói cháu tuổi Thìn, mà giờ thành tuổi Tỵ?”. Mẹ nghi ngờ em giấu giếm, em nói dối để qua mắt mọi người, giờ vô tình nói ra. Em có giải thích cũng không được. Có lẽ mẹ đã bớt đi thiện cảm với em vì chuyện đó. Mẹ nghĩ em là một cô gái toan tính, mưu mẹo chứ không thật thà như mẹ nghĩ chăng?
Video đang HOT
Rồi mọi chuyện cứ diễn biến xấu đi. Anh bị bố mẹ bắt chuyển công tác ra ngoài Hà Nội. Còn em vẫn ở lại Sài Gòn. Khoảng cách khiến chúng mình nghi ngờ, ghen tuông, và cãi nhau nhiều hơn. Từ một người không nghĩ tới chuyện tuổi tác, em đã lung lay. Em tự dưng suy nghĩ rất nhiều về điều này. Sao trước đây chúng mình hợp nhau thế, mà giờ cứ nói vài câu là lại cãi nhau? Không biết đổ lỗi cho cái gì, em đã tin vào số mệnh. Em hét vào điện thoại: phải rồi, “xung khắc mà”, “chúng mình chia tay đi”.
Em không còn cương quyết như trước kia, “phải hòa hợp cho người ta thấy”, phải chứng minh cho người ta thấy. Em đã từng muốn từ bỏ. Em đã bị lung lay vì những định kiến đó. Em trốn tránh và muốn buông tay. Em đã khóc, khóc rất nhiều, lẽ nào chúng mình sẽ dừng lại ở đây hay sao?
Nhưng rồi, may mắn vì anh vẫn ở đấy. Anh đã bảo vệ em trước tất cả, anh dùng sự trưởng thành của mình, công việc ổn định của hai đứa để thuyết phục mọi người. Anh nói với bà “cháu chỉ yêu cô ấy, cho dù cháu là con trưởng thì cháu cũng không thay đổi quyết định của mình”. Anh thuyết phục mẹ rằng bao nhiêu đôi hợp tuổi này nọ cưới nhau rồi cũng ly hôn, và anh trấn an em rằng “chỉ cần chúng mình vẫn yêu nhau thì chẳng có gì là không thể!”. Anh kéo em lại gần anh hơn, khiến em bình tâm hơn.
Là em may mắn phải không? Em biết chắc chắn rằng có bao nhiêu đôi lứa khác, không vượt qua được định kiến đó, mà phải chia tay nhau. Bao nhiêu người hiểu được “định mệnh đã mang chúng ta lại với nhau, nhưng chính chúng ta mới làm cho định mệnh thành hiện thực”?. Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu anh dành cho em để chúng mình tiếp tục bước trên con đường này.
Jack à, em yêu anh nhiều lắm. Anh và Hà Nội chờ em một thời gian nữa nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mất nhẫn!
Giật mình mở mắt, Hải nhìn vợ vẫn nằm phía bên kia "chiến tuyến". Chiếc gối của vợ lại ướt đầm một góc. Hải thở dài não nuột nhìn vào ngón tay mình bỗng dưng thấy thiếu thiếu và trống vắng.
Đêm, Hải trằn trọc hối hận vì những tiếng trở mình của vợ, chẳng phải nói anh cũng hình dung ra cái khuôn mặt dài thượt và đôi mắt sưng mọng của Trà. Nghĩ đến vợ đang bụng mang dạ chửa lại thêm bực dọc, nén một tiếng thở dài, Hải đưa tay tự cốc vào đầu mình đánh "cộp" một cái như biết lỗi. Phía bên kia cái ranh giới được dựng lên từ lúc đi ngủ bằng chiếc gối ôm thẳng đừ đáng ghét, tiếng thút thít sụt sịt của Trà vẫn rả rích đầy hờn trách.
Chuyện với Hải thì chẳng có gì mà cuộc chiến tranh lạnh đã diễn ra gần được 1 tuần, để lại hậu quả chẳng dễ chịu gì khi anh phải tống vào bụng những bữa tối chỉ độc mỗi mì gói. Còn Trà hầu như không nhìn đến chồng, ôm bụng bầu cô đi ra đi vào như không biết đến sự tồn tại của chồng. Trà coi đấy là sự trừng phạt thích đáng cho anh chồng "vụng" của cô bởi cái tội đánh mất chiếc nhẫn cưới.
Trà vẫn nhớ như in cái cảm giác hồi hộp lâng lâng khi đôi tình nhân ríu rít bàn luận, chỉ trỏ trong cửa hàng bán nhẫn. Cặp nhẫn cưới được chọn có khắc tên cả đôi, một trái tim nho nhỏ và cả ngày cưới đã định sẵn là đặc trưng chỉ của riêng họ. Và đặc biệt là cái thời khắc Hải run run lồng vào tay cô chiếc nhẫn xinh xắn. Không nói ra, nhưng Trà luôn hãnh diện, nâng niu và coi trọng chiếc nhẫn cưới, cô coi sự tồn tại của chúng là minh chứng sự trường tồn tình yêu hôn nhân của cô. Ấy thế mà... đây chẳng phải lần đầu tiên Hải muốn thoát khỏi sự ràng buộc của chiếc nhẫn cưới.
3 tháng sau ngày cưới, được sự chăm sóc chu đáo của vợ, Hải tăng cân khiến ngón tay anh trở nên quá khổ so với chiếc nhẫn cưới. Hải nửa đùa nửa thật với Trà: "Vợ cứ chăm anh thế này, thì anh buộc phải tháo nhẫn thôi" rồi chìa ngón tay về phía vợ, Hải làm bộ nhăn nhó: "Nhẫn bị chật rồi máu sẽ không lưu thông, không chừng anh mất ngón tay như chơi đấy! Hic, vợ anh lại thành vợ của người tàn tật". Trà bực tức véo mũi chồng đỏ lựng cả lên, bất bình: "Anh sợ sự ràng buộc ư? Sợ ràng buộc đến thế sao anh còn lấy vợ?" rồi cô bù lu bù loa một trận khiến Hải lần đó bị một phen tiu nghỉu, cứng họng trước sự nóng giận không ngờ tới của vợ.
Trong khi mấy anh chàng đồng nghiệp hay bạn bè, hầu như đều đã tháo nhẫn cưới cho rảnh rang, phần vì tâm lý đàn ông không thấy thoải mái lắm với những phụ kiện, phần để ngầm chứng tỏ với nhau mình không quá bị ràng buộc bởi hôn nhân hay bất kì cái gì gây tổn hại đến hình ảnh người đàn ông nơi họ. Hải ngậm ngùi nhìn chiếc nhẫn cưới vẫn yên phận trên ngón tay đeo nhẫn, ngày một thắt ngẵng cả ngón tay lại, chẳng mảy may dám để cho vợ giận thêm một lần nữa. Dần dà, Hải hình thành thói quen có phần kì cục, mỗi lần đi tắm, sau khi chốt cửa trong cẩn thận, Hải mới tháo nhẫn ra để cẩn thận phía trên cái bồn rửa rồi thoải mái tắm gội, xong xuôi lại tròng chiếc nhẫn vào tay như thường. Có đâu ngờ chính cái thói quen đó khiến một lần đoảng vị, Hải đánh mất nhẫn.
Hải xoay người ôm lấy vợ. Bàn tay Hải lần lần đi từ trên xuống dưới, thầm thắc mắc thân hình vợ sao thẳng đuột lành lạnh. Giật mình mở mắt, Hải nhìn vợ vẫn nằm phía bên kia "chiến tuyến". Chiếc gối của vợ lại ướt đầm một góc. Hải thở dài não nuột nhìn vào ngón tay mình bỗng dưng thấy thiếu thiếu và trống vắng. Bất giác quay nhìn sang tay vợ, Hải trông thấy những ngón tay cũng bắt đầu gia tăng kích thước cùng cái bụng bầu 6 tháng của Trà, tình yêu thương chợt dâng trào trong lòng Hải. Hải nhận ra với Trà, chiếc nhẫn chẳng đơn giản chỉ là chiếc nhẫn, mà hơn thế, nó có thứ "quyền lực" tối cao với cuộc hôn nhân của họ. Bật điện, Hải tí toáy cầm di động chụp lia lịa ngón tay của vợ...
Tranh thủ lúc chờ Trà siêu âm trong phòng khám sản, Hải tạt qua cửa hàng nhẫn cưới rồi lại đeo vội chiếc nhẫn đã đặt hàng từ ngày hôm trước, tí tởn quay lại đón vợ. Về đến nhà, Hải rối rít khoe vừa tìm thấy nhẫn trong buồng tắm. Trà tròn mắt ngạc nhiên trước vẻ mặt sáng lên của chồng, rút chiếc nhẫn ra khỏi tay chồng, cô ngắm nghía rất kĩ rồi bật cười khúc khích. Hải bối rối nhận ra điểm sai lệch duy nhất của chiếc nhẫn mới, đó là những dấu chấm ngăn cách giữa ngày tháng nay được thay thế bằng những gạch ngang, không những thế chiếc nhẫn lại sáng bóng và nhẵn nhụi như đang tố giác.
Trà liếc nhìn chồng, ánh mắt chan chứa yêu thương. Cô từ từ tháo chiếc nhẫn trên tay mình đặt vào tay chồng, bên cạnh chiếc nhẫn mới: "Cất cẩn thận vào tủ anh nhé. Bác sĩ bảo trong giai đoạn này em nên tạm thời tháo ra sẽ giúp tuần hoàn máu tốt hơn". Hải ngượng ngùng gật đầu lia lịa, ôm chầm lấy vợ, cuối cùng anh cũng thoát được những ngày mì tôm gói!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu vô điều kiện! Thực tê Hoàng đã nâng cao cảnh giác, đã lên gân đề phòng nhưng cuối cùng vẫn bị cô "đánh gục"... Buông mình xuông chiêc giường ngôn ngôn những chăn ga và quân áo bân, Hoàng vắt tay lên trán thở dài não nuôt. Thây bạn bè đứa nào âm thân đứa ây, vợ con đê huê, trong khi đó nhìn lại mình...