Chia tay người yêu…việc gì với tôi cũng mờ mịt
Ngày tôi thi xong cũng là ngày nói chuyện cuối cùng của hai chúng tôi. Tôi quyết định chia tay bởi tôi chưa thực sự chắc chắn một tương lai cho em.
ảnh minh họa
Tôi đang ở trong một tâm trạng rất đắn đo suy nghĩ, cuộc sống thật trớ trêu. Tôi đã từng là một con người mạnh mẽ khi nghĩ mình có thể vứt bỏ tất cả để đi du học. Trong những năm tháng ở xứ sở Bạch dương thực sự tôi đã có cuộc sống của chính tôi, dù cô đơn, dù đôi lúc cũng tâm trạng nhưng tôi đã sống có lý tưởng, có hoài bão và một trái tim rất sắt đá.
Tôi không dễ để có tình cảm với ai đó cả, từ trước tới giờ cũng chỉ một vài người con gái làm rung động trái tim tôi, có trường hợp tôi thích họ, nhưng vì ngại nên tôi chẳng dám nói ra. Chuyện tình cảm của tôi thế là kết thúc khi mà chưa bắt đâu. Tôi quen em qua skype, chúng tôi quen nhau qua lời giới thiệu của một người bạn. Em nhỏ bé, nhanh nhẹn, thực tế và có nhiều mối quan hệ công việc lẫn tình cảm ở Việt Nam.
Thời gian tôi ở Việt Nam không nhiều nhưng gần như phần lớn thời gian đó tôi dành cho em để nói chuyện với em, tâm sự với em ý định cuộc sống và tương lai. Đã có lúc tôi nghĩ em không thể thiếu trong cuộc đời của tôi. Sang Singapore chờ và trở thành NCS, tôi nghĩ mình sẽ cố gắng và đưa được em sang bên này dù đã có lúc tôi mệt mỏi và suy nghĩ liệu mình có hợp với con đường học thuật không?
Video đang HOT
Hai tháng kể từ khi rời Việt Nam để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng, tôi không để ý gì cả chỉ có thể lao đầu vào học và học. Thời gian em và tôi chia sẻ cũng vì thế mà ít đi, mà giả sử có chia sẻ thì tôi cũng chẳng có gì để nói bởi vì tôi có tiếp xúc nói chuyện với ai đâu, con người tôi cũng vì thế mà trở nên nhàm chán. Em vẫn gọi điện, nói chuyện và động viên tôi nhưng tôi cảm thấy vô cùng áy náy vì mình không làm gì cho em cả.
Những ngày quan trọng của em, ngày sinh nhật em, ngày tết nguyên đán, ngày mùng 8/3 tôi không thể ở bên mà đưa em đi chơi. Tôi cảm nhận được tình cảm hai đứa cũng đã phai nhạt dần, những buổi nói chuyện điện thoại không còn nồng nàn nữa. Em cũng không muốn chia sẻ với tôi nữa và tôi dần dần nhận ra là em thực sự không muốn theo tôi. Tôi biết thế nhưng tôi hy vọng tình cảm sẽ hàn gắn nên tôi cố gắng làm tất cả có thể để nối lại với em.
Ngày tôi thi xong cũng là ngày nói chuyện cuối cùng của hai chúng tôi, tôi quyết định chia tay bởi tôi chưa thực sự chắc chắn một tương lai cho em. Tôi sẽ có cuộc sống lang bạt nay đây mai đó nếu tốt nghiệp và để cho một người con gái hạnh phúc thì thật là khó.
Tôi biết thế, nhưng tôi vẫn có chút gì đó níu kéo với em, tôi vẫn cố gắng gọi điện lại nhưng em không trả lời nữa. Em nói mọi chuyện thế rồi làm đau nhau nữa làm gì? Tôi có nói chuyện với một người bạn của em, cô ấy nói em đã có người mới từ trước khi chúng tôi chia tay rồi. Tai tôi như ù đi, tôi không muốn nghĩ gì nữa cả, tôi muốn khóc nhưng không thể bởi tôi phải mạnh mẽ. Tôi đã đập tan và xé tất cả những gì chung giữa tôi và em, tôi coi như không có chuyện gì, nhưng thực ra là nỗi đau đang rằng xé lòng tôi. Tôi không dùng và không cập nhật thông tin về em trên facebook nữa, bởi tôi sợ nếu tôi thấy em và người kia thì tôi sẽ trở thành người điên thực sự trong bóng tối và sự cô đơn.
Một khoảng thời gian đã trôi qua nhưng tôi chưa thể quên em được, tôi không thể làm việc tập trung và đang có một cái nhìn mù mịt về tương lai. Đang chờ kết quả thi nhưng tôi chỉ muốn tôi trượt bởi khi đó tôi không còn phải suy nghĩ nhiều… Tôi đã nói chuyện với nhiều người về ý định của tôi mà lý do thì không hoàn toàn do em.
Tôi thực sự không hạnh phúc với công việc hiện tại, mỗi sáng thức dậy tôi cảm thấy cực kỳ cô đơn và uể oải. Tôi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng trong tháng tới và hy vọng nó sẽ là một bước ngoặt cho cuộc đời tôi.
Theo VNE
Đông rồi, hãy cứ ôm em thật chặt
Để em thấy những lạnh giá kia chỉ là chuyện nhỏ, nhé anh!
Đông đến, em cảm nhận thấy bước chân của mùa đông qua từng mũi đan lên xuống của mẹ, qua sắc hoa bỗng chuyển mình e thẹn và qua những cơn gió nao lòng khiến em run lên cầm cập. Mẹ hỏi: "Đông này con đã có người thương chưa?". Em chỉ thẹn thùng đỏ mặt, đành giấu anh vào chút niềm riêng chỉ một mình em biết.
Mùa đông, người ta lại có cớ để nhớ một người, lại có lý do để muốn hết cô đơn và mong mỏi được vỗ về, được sưởi ấm. Ai đó nói với em, nếu có buồn và nghe lòng mình trống trải, con gái hãy cứ khóc vào mùa đông, để biết tay ai sẽ nắm lấy, bờ vai ai sẵn sàng để con gái nương tựa và môi hôn ai sẽ ngọt ngào xua đi lớp sương lạnh.
Ngày đầy gió, cảm giác sẽ bền chặt nếu có một người để nắm chặt tay, nghe hơi ấm len lỏi vào từng phút, từng giây. Em muốn được thử cảm giác ôm ai đó từ phía sau, đặt tay vào túi áo nhỏ rồi ngả đầu vào lưng áo phồng to sau lớp vải bông xù. Em đang đợi chờ những buổi hẹn hò như thế, nép vào anh, mặc mùa đông về, mặc hơi sương lạnh, mặc gió cồn cào.
Mùa đông về rồi, xin hãy cứ ôm em thật chặt, để em thấy bầu trời trên cao vẫn đầy nắng êm ả, để em nghe những yêu thương sôi bỏng dội vào lòng. Loài cúc họa mi đầu đông thi nhau khoe sắc nhưng sao sánh bằng nụ cười em, môi hồng em khi có anh bên cạnh. Tiếng đời huyên náo những ngày cuối năm sao có thể dịu dàng như lời em thủ thỉ, như lời em vẫn nói: "Yêu anh!".
Mùa đông về rồi, xin hãy cứ ôm em thật chặt, để em được hãnh diện với những ai còn một mình giữa mùa lạnh giá này. Không phải em ích kỷ đâu anh, chỉ là em muốn mọi người chia vui cùng em khi em đã tìm được anh - may mắn của em, điều kỳ diệu của em. Cuộc sống ngoài kia cứ ồn ã, xô bồ, có cớ gì mà mình không giữ nhau trọn vẹn?
Xin hãy cứ ôm em thật chặt, đừng để em trách mùa đông sao quá giá lạnh, đừng để em ghét mùa đông vì những cảm giác cô đơn cứ ùa về khi thiếu vắng anh. Mùa đông, ngày ngắn, đêm dài, anh đừng bắt em phải lang thang một mình đi qua những đêm đông buồn tênh.
Xin hãy cứ ôm em thật chặt, vì mùa đông về rồi. Để em được tan chảy trong tình yêu ngọt ngào, để em yêu thêm mùa đông dẫu giá lạnh đến nhường nào đi chăng nữa, anh nhé!
Theo VNE
Trong di chúc, chồng ghi tên người lạ Giờ chồng mắc bệnh, tôi chẳng muốn than vãn nói nhiều, chỉ hi vọng những ngày tháng cuối đời, ông ấy có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. Tấm di chúc ấy chỉ được công khai khi chồng tôi mắc căn bệnh hiểm nghèo. Dù là vẫn còn khỏe mạnh nhưng chồng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi...