Chia tay anh
Anh à! 3 ngày, 4 ngày… bao nhiêu em cũng không muốn đếm nữa, chúng ta không nhắn tin hay gọi điện nói chuyện từ khi em nói chia tay…
Em hỏi anh “nếu chúng ta chia tay thì sao”, anh bảo: “không sao” vậy là em nói. Anh trả lời “uh”, em thấy giống như trò chơi, thấy dễ dàng và đơn giản quá. Anh không hỏi lý do và em cũng không nói vì sao. Nhưng cả em và anh đều hiểu. Giờ không phải em hết yêu anh mà là em không dám tin anh một lần nữa. Em sợ, sợ tất cả những gì đã xảy ra, sợ sự lặp lại của một sự việc không tốt với em. Có lẽ em ích kỷ, nhưng bình thường thế thôi. Em hay nghĩ, anh biết mà. Những lúc như thế em đau lắm, cứ nghĩ là một con người mà mình tin tưởng nhất đã làm điều đó thực sự em không chịu nổi. Cứ nghĩ đến những lời hứa cuội của anh cùng những gì mà Hiền nói em thấy tim mình đau lắm. Có lẽ em khó làm người phụ nữ bao dung như người ta vẫn làm. Em muốn tha thứ nhưng những lúc ngồi một mình em lại nghĩ – nếu nghĩ một lần rồi quên thì hay biết mấy, nhưng nó như vết thương khi trái gió trở trời lại làm em thấy đau. Người ta nói đúng, khi yêu đừng đặt hết niềm tin thì lúc như thế này sẽ bớt đau hơn.
Em buồn nên em viết, không biết có lúc nào anh đọc được không. Nhưng như thế em thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Đó là thói quen, là cách mà em tự giúp mình bình tĩnh hơn. Thói quen này có lẽ anh không biết. Vì từ lúc quen em anh chưa lần nào làm em phải khóc, nhưng đổi lại bây giờ em phải khóc quá nhiều phải không anh. Buồn quá sức chịu đựng. Anh đừng buồn vì những lời nói này anh nhé. Em đau nên bây giờ em đang xù lông để tự vệ, để bảo vệ lấy mình. Đổi lại anh cũng sẽ làm như vậy nếu anh đau một lần. Em vẫn yêu anh nhưng em lại không dũng cảm. Em sẽ dũng cảm bước vào khó khăn, nhưng để bước vào nỗi đau, có lẽ em không làm được, em cũng muốn làm nhưng không biết anh còn làm điều đó với em nữa không.
Em cũng không biết có phải từ lâu anh đã không tôn trọng em không, hay chỉ xem em là một đứa để anh vui chơi qua đường, một chiếc áo anh mặc vào rồi thay. Một đứa vì sự lầm lỡ một lần mà mãi không được tôn trọng, em không dám nghĩ. Anh nói đúng, em chưa hiểu anh và có lẽ không bao giờ hiểu. Đến bây giờ em vẫn không hiểu được, để em phải thấp thỏm lo sợ. Anh Hiếu nói với em rằng với con trai người con gái mà họ tôn trọng thì họ sẽ không làm người đó đau, còn người không đáng để họ tôn trọng họ vẫn cứ đùa giỡn.
Em yêu anh nhiều để giờ em thấy mình hụt hẫng… (Ảnh minh họa)
Anh biết không, một phần em muốn anh đọc, một phần không muốn anh đọc những tin nhắn này. Gặp anh em vẫn tỏ ra bình thường, bình thường như chưa từng có gì xảy ra. Em vẫn bao biện vấn biện minh cho anh nhưng những lúc một mình em không làm được. Giờ em thấy sợ, sợ sự cô đơn đến kinh khủng. Mấy ngày rồi không làm gì ở một mình, lần nào cũng vậy những lúc em ốm chưa một lần có người thân bên cạnh, kể cả anh nấu cho em bát cháo, mua cho em chút gì, hay chỉ để em nũng nịu chút. Những lúc như vậy em nghĩ tại kiếp trước em không tốt nên bây giờ em phải chịu. Cứ làm một mình em tủi thân lắm, em là con gái mà, em cũng muốn được quan tâm như bao người. Em từng nhớ lần em nấu mì cho anh, hay giặt đồ anh bảo đây là lần đầu tiên anh được người con gái nấu cho ăn. Lúc đó em thấy thương anh lắm. Nhưng giờ em biết điều đó có lẽ là không phải, cũng như những lời nói mà anh vẫn nói với em cũng như nói với Hiền, giống nhau như kịch bản đã được viết ra. Nếu như anh không nói ra những lời như em là mối tình đầu, hay với anh yêu một người và chỉ lấy một người, hay nụ hôn với em là lần đầu tiên và những cái mà anh nói là lần đầu tiên nữa… có lẽ em dễ tha thứ hơn, dễ chấp nhận hơn, đáng lẽ ra anh không nên nói. Để em thấy là anh chưa từng nói dối em.
Em còn nhớ anh nói rằng anh chưa bao giờ nói dối em, nhưng đó cũng là nói dối mà anh. Em vẫn luôn hi vọng mình là người đầu tiên cho anh biết cảm giác được yêu là gì. Như những gì anh đã nói, em biết tình yêu của anh với em chưa được một năm không giống như với anh và Hiền đã hơn 2 năm. Nó lâu hơn nhưng em vẫn biết trong tình yêu không phân biệt dài hay ngắn, mà chỉ biết là mình yêu nhiều như thế nào. Cũng giống như em yêu anh cũng chưa lâu nhưng em cũng yêu anh nhiều để giờ em thấy mình hụt hẫng. Và giờ em đang khóc cho một lần chia tay, cho một lần em thật sự nhìn lại chính bản thân, khóc để quên đi cảm giác đau, khóc để hiểu mình xứng đáng được yêu, cho đi có nghĩa là nhận về không phải lúc này. Và một lần nữa nếu tình yêu anh dành cho em là chân thành thì anh đừng để ý đến những lời em nói mà bỏ để chúng ta lại có thể bình thường anh nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc giản dị
Em thật sự không dám tin vào mắt mình nữa. Mùi thơm không phải đâu xa, chính ngay trong bếp nhà mình. Em gần khóc, nhìn chồng âu yếm mà không nói được câu nào.
Video đang HOT
Vậy là mình đã cưới nhau được năm năm rồi anh nhỉ? Khoảng thời gian không phải là dài nhưng cũng đủ để em nhận ra tình cảm em dành cho anh có lẽ không gì thay thế được.
Em còn nhớ ngày còn yêu anh, em chỉ là một cô bé ngây thơ. Lúc đó em cũng không biết rằng em yêu anh nhiều đến thế. Em chỉ biết rằng, tình yêu với em thật đơn giản như tên một bộ phim: yêu là cưới. Một người bạn thân hỏi em: " Anh ấy có lãng mạn không, có chiều chị không?". Em trả lời rất hồn nhiên: "Không, anh ấy không lãng mạn, cũng không chiều chị". Bạn em đã rất ngạc nhiên: " Vậy tại sao chị lại yêu, em vẫn nghĩ chị thích người lãng mạn mà". Em bảo: "Chị không biết nữa nhưng chị yêu".
Vậy đấy, lúc ấy em cũng tự hỏi: tại sao lại thế nhỉ? Mình yêu anh vì điểm gì nhưng em không trả lời được? Và rồi câu hỏi đó cũng nhanh chóng bị em quên lãng... Rồi một đám cưới đã diễn ra như dự định của chúng mình. Một tháng rồi hai tháng trôi qua, cuộc sống của vợ chồng mình cứ bình yên như dòng sông phẳng lặng. Em vô tư, em thấy cuộc sống vui vẻ. Rồi cô bạn thân lại gọi điện: "Chị sống thế nào?". Em trả lời: "Chị vẫn bình thường". Nó lại bảo: " Sao lại bình thường, em muốn nghe chị nói là chị hạnh phúc cơ".
Anh biết không, em đã tự hỏi: "Cuộc sống của mình có hạnh phúc không nhỉ?". Em không biết thế nào là hạnh phúc. Em chưa từng đau khổ và khóc hay buồn vì anh. Nhưng em không định nghĩa được hạnh phúc. Em bắt đầu nghĩ về 2 chữ: hạnh phúc.
Mùng 8/3: em đi làm về. Về đến cổng, mùi thơm hấp dẫn của món tôm sú luộc đã bay vào mũi em. Đúng món em đang nghén. "Ước gì mình được đánh chén nó ngay bây giờ! Chắc là của bà chủ nhà đây" - Em tự bảo mình như thế. Đi vào đến sân, cửa nhà bà chủ khoá ngoài, " vậy mùi thơm từ hàng xóm ư?"
Yêu anh nhiều thế mà em chẳng bao giờ em nói được rằng "em yêu anh" (Ảnh minh họa)
Em vào nhà, một bình hoa ly đặt ngay ngắn trên bàn, em không tin vào mắt mình. Em xông vào bếp, chồng em đang đeo tạp dề đứng bếp. Em thật sự không dám tin vào mắt mình nữa. Mùi thơm không phải đâu xa, chính ngay trong bếp nhà mình. Em gần khóc, nhìn chồng âu yếm mà không nói được câu nào. Còn anh, mồ hôi nhễ nhại: "Vợ lên nhà, thay quần áo đi rồi chồng bê lên ăn cơm."
Anh, anh có biết không, lúc đó em đã xúc động lắm! Lần đầu tiên em được chồng tặng hoa kể từ ngày yêu nhau, cho dù không tặng trực tiếp mà đã cắm sẵn trên bàn. Nhưng không sao, như thế đã khiến em hạnh phúc lắm rồi, vì em hiểu chồng em rất xấu hổ không thể tặng hoa cũng giống như em, không thể nói lời cảm ơn dù lòng em đang lặng đi vì cảm động.
Em nghén, em mệt mỏi không ăn được gì, còn anh xót xa nhìn vợ nhưng chẳng biết làm gì để giúp em. Tối đến, sau bữa cơm, anh luộc cho em 2 quả trứng gà, bóc sẵn bỏ vào bát mang cho em. Em khóc vì không muốn ăn nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc trong sự chăm sóc của chồng.
Hôm nay, anh đi công tác xa không về. Lần đầu tiên, em phải về nhà một mình, lần đầu tiên xa chồng kể từ ngày cưới. Bước chân vào nhà, mở cửa ra, nước mắt em rơi lã chã. Em cứ khóc, khóc mà không biết vì sao mình khóc ngon lành thế. Sau này, em đã hiểu, là vì em yêu anh, em nhớ anh và em rất hạnh phúc khi được ở bên anh.
Lúc xa anh, dù chỉ là một phút thôi, em mới chợt nhận ra em yêu anh nhiều như thế! Và em cứ khóc, khóc như thế vì nhận ra mình hạnh phúc nhường nào khi được ở bên anh. Em đã hiểu ra em đang hạnh phúc, hạnh phúc của em thật giản dị, đó là niềm hạnh phúc khi được ở bên anh, được anh yêu thương, chăm sóc. Đơn giản vậy thôi vậy mà lấy nhau mấy tháng trời, đến khi anh đi công tác xa nhà, em mới nhận ra hạnh phúc giản dị ấy.
Em thật ngốc nghếch phải không anh? Yêu anh nhiều thế mà em chẳng bao giờ em nói được rằng "em yêu anh", em ngây ngô đến mức không thể diễn tả được tình cảm của lòng mình. Yêu anh nhiều thế mà khi muốn thể hiện lòng mình, muốn nói tiếng cảm ơn anh nhưng sao với em khó thế! Cổ họng em nghẹn lại không thể thốt lên thành lời, giống như anh xấu hổ không thể ôm hoa tặng em vậy.
Chồng yêu ơi!
Em đã cố gắng rất nhiều lần rồi nhưng em không thể nói ra tình cảm chân thành tha thiết em dành cho anh. Em chỉ có thể gửi tình yêu vào những trang nhật ký. Hôm nay, em viết lên đây, mong có một ngày nào đó, anh đọc được bài này và hiểu vợ anh hơn. Hãy hiểu em, hiểu để yêu thương em hơn anh nhé, để mãi mãi cho em niềm hạnh phúc được anh yêu thương!
Chồng yêu!
5 năm qua đi rồi, không biết anh có còn yêu vợ như ngày xưa không nhỉ? Còn với em, càng ngày em càng yêu anh hơn, yêu nhiều hơn cả ngày mình chưa cưới. Sống bên anh, em mới nhận ra giá trị đích thực của tình yêu chúng ta dành cho nhau.
Em chỉ có một ước mơ giản dị: chiều chiều đi làm về, được nhìn thấy chồng, được cùng chồng tất bật với công việc gia đình, anh sẽ tắm cho 2 đứa nhỏ giúp em, còn em nấu những món ăn cho bữa tối của gia đình.
Anh! Ước mớ của em có phải quá cao xa không? Không phải em muốn anh làm việc gia đình mà em chỉ muốn anh chia sẻ cùng em để chúng mình hiểu và yêu nhau hơn... Khi anh làm việc cùng em, em cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em, tình yêu nồng ấm không thể nói bằng lời. Em chỉ muốn anh về nhà sớm, không đi nhậu với bạn bè, không phải vì em ích kỷ, mà vì em muốn chắc chắn rằng anh yêu em và luôn muốn ở bên em.
Em sẽ chẳng bao giờ rời xa anh... (Ảnh minh họa)
Anh! Em biết rằng anh yêu em. Em cũng biết rằng dù chúng mình rất hiểu nhau nhưng suy nghĩ của chúng mình không phải điều gì cũng giống nhau, rất đơn giản, bởi vì em hiểu rằng đàn ông và phụ nữ không phải luôn giống nhau. Nhiều lúc em vẫn tự trấn an mình rằng, nếu mai này bắt gặp anh đi với người phụ nữ khác, em sẽ bình tĩnh không trách hờn anh vì em hiểu đó chỉ là thú vui qua đường, người phụ nữ ấy không bao giờ có thể thay thế em trong trái tim anh.
Anh yêu! Những buổi chiều đi làm về, anh không về nhà ngay mà còn qua chỗ bạn bè. Em cũng lặng lẽ buồn. Em biết em sẽ thành người vợ ích kỷ nếu em ngăn cấm những thú vui của anh, ngăn cấm niềm đam mê thể thao của anh nhưng anh ơi, có bao giờ anh nghĩ về những suy nghĩ của vợ anh không? Những buổi tối bên mâm cơm chờ chồng, em đã dặn lòng mình đừng khóc, nhưng nước mắt em vẫn rơi. Bởi vì em hiểu anh, hiểu niềm đam mê của anh, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng vì suy diễn mọi thứ lung tung nên em đã không thể cầm lòng mình được. Em lại tự trách mình hay cau có, không đáng yêu nên không níu được bước chân anh về nhà ngay mỗi lúc tan sở. Tại sao anh không bao giờ nghĩ đến vợ đang mòn mỏi chờ chồng về ăn cơm? Có phải em không đáng để anh dành trọn thời gian bên em? Em thật ngốc phải không anh? Em vẫn hay nghĩ lung tung như thế để rồi lại khóc một mình, khóc vì nghĩ rằng anh không còn yêu thương em nữa.
Chồng ơi!
Em không bao giờ so sánh anh với những người đàn ông khác. Dù họ nhiều tiền, họ có địa vị, công danh, họ có tất cả những gì mà những người phụ nữ khác mơ ước nhưng em thì không. Bởi vì em không cần những gì họ có, em chỉ cần những gì anh có dành cho em. Em yêu anh và hạnh phúc khi được ở bên anh. Tình yêu anh dành cho em là điều thiêng liêng nhất mà em không bao giờ có thể kiếm tìm ở người đàn ông khác.
Em biết rằng em thật may mắn khi có anh nhưng anh ơi, hãy thử một lần đặt mình vào vị trí của em, anh nhé! Hãy thử tưởng tượng những buổi chiều bên mâm cơm, vợ anh ngồi chờ đợi, hãy cho thêm vào suy nghĩ của anh một chút, một chút thôi về sự ích kỷ bình thường của phụ nữ, anh sẽ hiểu vì sao dạo này em hay thoáng buồn. Dù vẫn biết cuộc đời này, với em, anh là tất cả nhưng xin đừng để buồn lên mắt em, anh nhé!
Em sẽ chẳng bao giờ rời xa anh nhưng xin đừng nhóm thêm tổn thương trong lòng em nữa nhé. Chỉ bởi vì em cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, biết yêu thương, biết hờn giận và cũng mang trong mình một chút ích kỷ muốn được yêu thương, được chăm sóc.
Nếu có một lúc nào đó bắt gặp những giọt nước mắt em, xin anh đừng trách, đừng giận, đừng kết tội em ích kỷ, anh yêu nhé! Hãy hiểu rằng, chỉ vì em quá yêu anh nên em mới như thế! Hãy nghĩ lại, nhớ lại đi anh, nhớ lại để hiểu em hơn và yêu thương em nhiều hơn, chồng yêu nh
Theo Bưu Điện Việt Nam