Chia lửa với chiến trường từ trong ngục tù: Nước mắt ngày trở về
Từ trên thuyền, họ nhào xuống sông, bơi về phía bờ Bắc, những người đồng chí của họ cũng nhào xuống sông ra đón. Những nụ cười, những cái ôm, những cái siết tay thật chặt, nước mắt ai cũng giàn giụa, rưng rưng. Họ biết rằng, ngày sum họp Bắc – Nam thống nhất sẽ không còn xa nữa…
Cuộc đấu tranh của người lính Lê Văn Long (SN 1950, quê xã Hưng Đạo, Hưng Nguyên, Nghệ An) và các đồng đội, đồng chí của mình trong nhà lao kéo dài cho đến khi Hiệp định Pari được ký kết. Theo nội dung đã được thống nhất trong Hiệp định Pari, những tù nhân sẽ được trao trả cho hai bên. Tuy vậy, cuộc đấu tranh của những người lính sa vào tay giặc vẫn chưa kết thúc.
Cựu chiến binh Lê Văn Long có hơn 2 năm chiến đấu trong nhà ngục của Mỹ – Ngụy
Trước thời điểm được trao trả, các tù nhân được chuyển về nhà giam Biên Hòa. Tại đây, họ được tổ chức cho đi tham quan, thay quần áo mới, được ăn uống thịnh soạn. Nhận định đây chỉ là thủ đoạn nhằm che mắt các tổ chức quốc tế giám sát việc thực hiện Hiệp định Paris của địch nên các tù nhân nhất quyết không thực hiện. Họ tiếp tục với chuỗi ngày nhịn đói, mặc rét chờ đến ngày trở về đã đến rất gần.
Một ngày tháng 3/1973, họ được chở bằng máy bay từ trại giam Biên Hòa ra Huế, tiếp tục một chặng đường ô tô đến bờ nam sông Thạch Hãn (Quảng Trị). Từ đây, họ có thể nhìn thấy ở bờ bên kia những đồng đội, đồng chí, đồng bào của mình và những lá cờ đỏ sao vàng tung bay đang đón chờ.
Những chiến sĩ bị địch bắt tù đày được trao trả vào ngày 9/3/1973 tại sông Thạch Hãn (ảnh Chu Trí Thành)
Thuyền ra giữa dòng, cách điểm phân giới vài mét, những người tù rút lá cờ nửa xanh, nửa đỏ có ngôi sao vàng (cơ Măt trân Dân tôc giai phong miên Nam Viêt Nam) kỳ công chuẩn bị và giấu trong người ra vẫy lên trời. Nhiều người không thể chờ đợi hơn được nữa, từ trên thuyền, họ nhào xuống sông, bơi về phía bờ Bắc. Trên bờ, những người đồng chí của họ cũng nhào xuống sông, ra đón.
Riêng ông Long và một số người bị thương nặng không thể nhảy xuống sông bơi, đành phải chờ thuyền cập bờ và được cõng lên. Những nụ cười, những cái ôm, những cái siết tay thật chặt, nước mắt ai cũng giàn giụa, rưng rưng. Họ biết rằng, cuộc sum họp Bắc – Nam như Bác Hồ mong mỏi sẽ không còn xa nữa. Và đúng 2 năm sau, non sông Việt Nam đã liền một dải sau cuộc tổng tấ.n côn.g nổi dậy Mùa xuân 1975 và Chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử.
Ông Long và đồng đội, đồng chí của mình được các chị, các mẹ Quảng Trị đưa về nhà nuôi nấng, chăm sóc. Một thời gian ngắn sau, họ được chuyển ra Thanh Hóa an dưỡng. Tại đây, người thương binh mất một chân ấy gặp và bén duyên với một nữ cựu thanh niên xung phong. Họ đến với nhau bằng tình yêu, bằng sự cảm phục và thấu hiểu…
Video đang HOT
Những chiến sĩ bị địch bắt tù đày trở về trong vòng tay của đồng chí, đồng đội và nhân dân (ảnh Chu Trí Thành)
Hai năm sau, ông đưa vợ về quê. Cuộc sống sau ngày giải phóng khó khăn trăm bề, đặc biệt là với một thương binh nặng như ông. Bản lĩnh người lính thêm một lần nữa được thử thách trong cuộc chiến chống đói nghèo.
4 người con lần lượt ra đời, cố quên nỗi đau vết thương tái phát và nỗi ám ảnh những năm tháng bị tr.a tấ.n trong ngục tù, ông quần quật đào đất san hố gạch làm ruộng, chống nạng đi xây để kiế.m tiề.n lo cho các con ăn học. Ở cái tuổ.i này, ông có thể tự hào vì những gì mình đã sống, đã cống hiến cho Tổ quốc, đã có thể yên tâm khi các con đã phương trưởng, có vị trí ổn định trong xã hội.
Hiện ông Lê Văn Long là Phó Chủ tịch Hội chiến sĩ cách mạng bị địch bắt tù đày huyện Hưng Nguyên. Bằng uy tín và nhiệt huyết trong công tác, ông kêu gọi sự giúp đỡ, ủng hộ từ các tổ chức, doanh nghiệp để hỗ trợ cho các hội viên. Thỉnh thoảng, từ những đóng góp của các mạnh thường quân, ông Long tổ chức cho các hội viên trở về thăm các trại giam.
Cựu chiến binh Lê Văn Long (bên trái, hàng thứ 2) cùng các đồng chí, đồng đội về thăm nhà tù Phú Quốc (ảnh nhân vât cung câp)
Mọi thứ ở đó vẫn được giữ nguyên, t.ố cá.o tội ác của Mỹ – Ngụy đối với những người bị giam cầm. Những hình ảnh đó cứ xoáy mãi vào tim ông, gợi nhắc về những cuộc đấu tranh cam go, không khoan nhượng với kẻ thù, gợi nhắc về những người đã ngã xuống, ngay trong nhà giam…
“Trong các nhà tù, do yêu cầu của chiến đấu, nhiều người không được giữ đúng cái tên của mình. Chúng tôi cũng chỉ biết nhau bằng cái tên ở trong trại giam nhưng tất cả anh em đã đồng cam cộng khổ, cùng nhau vượt qua những giây phút cam go nhất trong đấu tranh với kẻ thù. Những cuộc chiến đấu khốc liệt đã diễn ra, nhiều người trong số họ đã ngã xuống, như những người lính vô danh… Đau lắm!”, người lính già nghẹn ngào.
Hoàng Lam
Theo Dantri
Người lính mất một chân và cuộc đấu trí trên giường bệnh
Từ trên giường bệnh đến nhà lao Non Nước, nhà tù Phú Quốc đã diễn ra những cuộc chiến đấu hết sức quyết liệt và anh dũng của những người lính sa vào tay giặc. Những cuộc chiến trong chốn ngục tù đã chia lửa với các chiến trường để góp phần cùng dân tộc đi đến ngày toàn thắng.
Chỉ còn một chân, cùng với chiếc nạng, cựu chiến binh Lê Văn Long (SN 1950, trú xóm 3, Hưng Đạo, Hưng Nguyên, Nghệ An) vẫn đi lại thoăn thoắt. Phần chân ấy ông đã để lại chiến trường Quảng Nam - Đà Nẵng trong những năm tháng chiến tranh chống Mỹ cứu nước quyết liệt nhất.
Cựu chiến binh Lê Văn Long đã để lại một phần thân thể trên chiến trường trong giai đoạn ác liệt nhất của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước
18 tuổ.i, chàng thanh niên Lê Văn Long tòng quân nhập ngũ. Sau thời gian huấn luyện, người lính trẻ được bổ sung vào Tiểu đoàn 1, Trung đoàn 3, Sư đoàn 2, Quân khu 5. Lúc đầu Lê Văn Long làm công vụ cho cán bộ, sau chuyển qua trinh sát liên lạc, phòng tăng rồi lại quay về thông tin.
"Tôi bị thương do lọt vào ổ mìn phục kích của địch khi tấ.n côn.g đồn và kho lương của địch ở ấp Bình Tú (huyện Thăng Bình, Quảng Nam) vào đêm Giao thừa năm 1970", ông Long kể.
Theo kế hoạch, đúng đêm Giao thừa năm 1970, đơn vị sẽ phối hợp với Huyện đội Thăng Bình và du kích tấ.n côn.g vào cơ sở và kho lương của địch đóng tại ấp Bình Tú. Ngoài việc tiêu hao lực lượng địch, họ có nhiệm vụ lấy lương thực phục vụ cho cuộc chiến đấu lâu dài, khi tiếp tế từ miền Bắc vào gặp khó khăn.
"Đồng chí trinh sát dẫn đường bị ốm đột ngột nên tôi đang lên cơn sốt sét phải phụ trách thay nhiệm vụ dẫn đường vì trước đó tôi là người tham gia trinh sát. Đêm Giao thừa trời tối đen như mực, người đi trước rải lộ tiêu (tiêu dẫn đường), người đi sau bám vào đó mà bước, người cuối cùng thu lộ tiêu lại.
Thoát ra khỏi bãi mìn với chiếc chân trái nát bấy, Lê Văn Long lại lọt vào tay địch khi bệnh viện bị phát hiện và san phẳng
Đội hình đi trong im lặng để đảm bảo bí mật nhưng khi gần đến ấp Bình Tú thì 3 người đi đầu lọt vào bãi mìn của địch. Tiếng nổ chát chúa vang lên, đội hình tấ.n côn.g bị lộ. Từ trong đồn, địch thả pháo sáng, bắ.n như vãi đạn. Anh em chỉ kịp kéo tôi ra ngoài khi cẳng chân trái nát bấy", ông Long nhớ lại.
Điều kiện thiếu thốn, bàn chân trái mất gần hết, chỉ còn cái gót chân treo lủng lẳng. Anh em đành phải cắt gót chân cho ông mà không có thuố.c mê. Ông choáng, ngất lịm. Sáng mùng 1 Tết, ông Lê Văn Long được đồng đội cáng lên bệnh viện của tỉnh đội Quảng Nam.
Đơn vị được lệnh quay ra Quảng Trị, ông bị kẹt lại đây. Một tuần sau, vết thương chưa kịp liền thì bệnh viện tỉnh đội bị địch phát hiện do được 1 tên chiêu hồi chỉ điểm. Gần 700 tên lính được trang bị vũ khí tối tân đã cắt rừng, đán.h úp vào bệnh viện, nơi chỉ có những thương binh nặng, dân thường và y bác sĩ.
Sau khi dùng vũ khí gần như san phẳng bệnh viện, chúng cho người tỏa ra, lùng sục từng căn hầm, từng hốc đá để tìm người. Chúng tìm thấy ông Lê Văn Long đang lên cơn sốt rét với một chân bị cắt gần đến đầu gối đang rỉ má.u sau một hốc đá.
Người lính Lê Văn Long bị địch bắt và đưa về Bệnh viện Duy Tân (Đà Nẵng) để cứu chữa và khai thác thông tin. Lúc này chiếc chân nhiễ.m trùn.g, những mối chỉ đã bung ra. Ông được xử lý và khâu lại để cứu chiếc chân khỏi nguy cơ tháo đến khớp háng.
Ông Long hồi tưởng lại cuộc đấu trí với địch từ trên giường bệnh
Trên giường bệnh, ông Lê Văn Long khai là Nguyễn Văn Nguyên, là tân binh, không nhớ phiên hiệu, không nắm rõ các thông tin về đơn vị. Ngày nào cũng vậy, kẻ thù vào buồng bệnh, bắt đầu những câu hỏi cũ để tìm kiếm những thông tin về lực lượng của phía bên kia. Đó thực sự là những ngày đấu trí căng thẳng khi vừa phải hứng chịu nỗi đau thể xác, vừa phải giữ cái đầu thật tỉnh táo để tránh bị dẫn vào những cái bẫy bằng câu chữ đã chuẩn bị trước của địch.
Tuy nhiên, những viên thuố.c giảm đau không thể giúp ông tỉnh táo hơn trước tên sỹ quan được đào tạo bài bản về khả năng khai thác thông tin. Trong một buổi lấy khẩu cung trên giường bệnh, ông Lê Văn Long vô tình để lộ số mật hiệu của Sư đoàn. Ông không thể ngờ rằng, thông tin về các đơn vị chủ lực của ta đã bị địch nắm từ trước, kể cả mật hiệu. Với những thông tin chúng đã có thì thông tin ông khai từ đầu hoàn toàn không trùng khớp. Tên sỹ quan cố gắng bằng đủ mọi cách buộc ông phải nói ra nhưng không được. Ông chỉ lắc đầu "chắc tại đau quá nên tôi nhớ nhầm".
"Tên sỹ quan tức quá, tung một cú đá vào đúng cái mỏm chân trái còn lại của tôi khiến những sợi thép tráng bạc làm chỉ khâu đứt tung. Tôi đau quá, ngất lịm", ông Long kể.
Tháng 4/1970, không khai thác được thêm gì, chúng chuyển ông Lê Văn Long ra nhà lao Non Nước (Đà Nẵng). Từ đây, người lính trẻ này đã bước vào một cuộc chiến đấu mới, cuộc chiến không tiếng sún.g nhưng quyết liệt và hiểm nguy ngay trong tay địch.
Hoàng Lam
Bài 2: 60 ngày tuyệt thực trong nhà lao
Theo Theo Dantri
Ai nâng đỡ cho quan lộ thần tốc của Phó Chủ tịch huyện Hưng Nguyên? Liên quan tới vụ việc ông Lê Phạm Hùng - Phó Chủ tịch UBND huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An - có "quan lộ" thần tốc gây dị nghị trong dư luận Nghệ An, phóng viên Dân Việt đã gặp những vị lãnh đạo tại các cơ quan chức năng có liên quan để tìm câu trả lời về sự khác thường này....