Chỉ vì một phút yếu mềm, tôi suýt làm việc có tội với chị gái
Khi tôi bước vào kỳ nghỉ hè, vừa đúng dịp chị gái yêu quý chuẩn bị kết hôn. Hàng ngày, hai chị em cứ tíu tít hớn hở, lượn khắp phố phường để sắm sanh đồ đạc.
Tôi có ấn tượng khá tốt về anh rể tương lai. Đó là một người đàn ông có ngoại hình bắt mắt, quyến rũ chế.t người, từng hớp hồn không ít trái tim người đẹp. Chị gái tôi – một cô gái vốn dĩ ca.o ngạ.o hơn người cũng phải cúi rạp trước anh ta. Tốn công bỏ sức suốt bao ngày, cuối cùng, hai người cũng đến được với nhau. Hồi đầu, tôi luôn hoài nghi, ngoài vẻ đẹp trai bóng bẩy, anh ta còn có sức hút gì ghê gớm mà khiến chị gái tôi phải mê mệt tới vậy.
Nhưng kể từ sau lần gặp gỡ ra mắt đầu tiên giữa hai nhà, tôi đã hiểu rõ ngọn nguồn. Không chỉ đán.h gục phái yếu bởi vẻ đẹp ngoại hình, anh rể tương lai còn là người có học thức, gia cảnh lý tưởng, hiện là giám đốc của một công ty tư nhân.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Vốn bản tính hòa đồng, tôi dễ dàng làm quen rồi trở nên gần gũi như người một nhà với anh ta. Những khi chị gái không có mặt, hai chúng tôi vẫn trêu đùa nhau thoải mái, vô tư. Những câu chuyện của chúng tôi thường bắt đầu từ hôn sự của hai nhà, sau đó “tám” đủ thứ trên trời dưới biển. Thậm chí, anh rể và em vợ còn tranh cãi kịch liệt khi bất đồng quan điểm.
Có lần, khi đã ngà ngà hơi men, anh rể hẹn gặp tôi rồi ào ào như nước tuôn sạch “chiến tích” tình ái của mình. Từ thời phổ thông tới khi tốt nghiệp ĐH, anh ta đã từng cặp kè hơn chục cô gái. Dù những mối tình ấy đều có kết cục chia ly khá bi đát, nhưng anh vẫn coi bọn họ là bạn bè, thường xuyên giữ liên lạc. Tôi vừa nghe vừa nơm nớp lo lắng thay chị mình. Dường như đoán được mớ suy nghĩ mông lung trong đầu tôi, anh rể hùng hồn thề thốt: “Em yên tâm, anh đã lựa chọn chị em rồi, thì sẽ chung thủy với cô ấy tới đầu bạc răng long”.
Vài ngày trước hôn lễ, công việc của chị tôi lại bận túi bụi, đành phải phó mặc chuyện sắp xếp hôn sự cho tôi. Thậm chí, việc chọn mua đồ dùng gia đình và những vật dụng cần thiết trong đám cưới cũng do tôi và anh rể đảm nhiệm. Không hiểu vì nguyên do gì, ngày hôm đó, khi đang đi sắm đồ cùng anh ta, tôi lại cảm thấy bầu không khí rất khác thường. Hai người đều im lặng suốt chặng đường đi, chẳng ai chịu nói với ai nửa lời.
Có lẽ là do tôi đã nghĩ ngợi quá nhiều, cũng có thể là anh ta đang có tâm sự trong lòng, nên cảm thấy khó xử. Tới tối, hai chúng tôi kéo nhau vào quán bar giải khuây, gọi là tự thưởng cho mình sau một ngày “lao động” nặng hơi tốn sức. Lúc đang hàn huyên, bỗng dưng tôi nhớ đến một chuyện khá thú vị. Không lâu trước đây, tôi yêu một anh chàng có cách hành xử thô lỗ. Đặc biệt là khi hôn tôi, anh ta ngấu nghiến như thú hoang, chẳng chút dịu dàng tình tứ, thật khiến người ta phản cảm! Đáp lại sự phẫn nộ của tôi, anh chàng ấy lại thản nhiên kết luận: “Những nụ hôn kiểu bình thường chẳng có vị gì. Em ngây ngô quá nên mới không biết hưởng thụ!”. Chính vì chuyện ấy, tôi muốn xin lời khuyên từ anh rể. Nghe xong chuyện, anh cười ngặt nghẽo, chẳng thèm đếm xỉa tới cảm giác xấu hổ của cô em vợ tương lai. Tôi ngượng chín mặt, chỉ muốn có lỗ nẻ để chui xuống cho rồi. Nhìn điệu bộ lúng túng của tôi, anh rể bèn trấn an bằng màn “thuyết giáo”: “Hôn gồm ba gia đoạn. Khi mới yêu, người con gái thường thích những nụ hôn kiểu &’chuồn chuồn đạp nước’, nhẹ nhàng mơn man. Khi tình yêu đã tới độ chín, các cặp tình nhân có thể nồng nhiệt hơn, khiến tình cảm thêm phần thăng hoa cháy bỏng. Riêng nụ hôn sau khi cưới lại là cách thức tuyệt diệu để hâm nóng tình cảm và cũng hàm chứa nhiều ý nghĩa phức tạp hơn trong mối quan hệ nam nữ”.
Những lời giảng giải của anh rể thật có sức cuốn hút, khiến tôi chỉ còn nước bái phục sát đất. Tôi vừa nghe vừa gật gù uống rượu, rồi ngà ngà say lúc nào không hay. Nhân lúc tôi đang tàn phá dạ dày bởi thứ chất lỏng đầy cồn, thì anh rể chui tọt vào nhà vệ sinh “xả nỗi buồn”. Khi trở ra, anh ta bỗng tiến tới ngay sau lưng, rồi đột nhiên ôm chặt eo, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên má tôi. Khi quay lại, tôi chạm phải gương mặt ửng đỏ vì hơi men và ánh mắt mơ màng chìm đắm của người đàn ông sắp trở thành anh rể mình. Mọi nỗ lực phản kháng bỗng chốc tắt lịm, tôi để mặc anh ta “hành sự”. Cuối cùng, khi không kìm nén nổi, anh rể đẩy tôi xuống sofa, đè chặt lên cơ thể tôi mà ngấu nghiến điên cuồng. Khi đang chìm đắm trong dụ.c vọn.g, tôi bỗng giật mình bừng tỉnh, dùng toàn bộ sức lực của cơ thể đẩy anh ta khỏi mình.
Sau buổi tối ấy, tôi trốn tránh anh ta lẫn chị gái, chôn chặt trong lòng sự thực đáng hổ thẹn về buối tối tội lỗi đó. Hôn sự của hai người vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch và họ đang sống những tháng ngày hạnh phúc viên mãn. Mối quan hệ giữa tôi và bạn trai cũng tốt đẹp hẳn lên. Đôi khi, ký ức đáng hổ thẹn ấy lại ùa về trong tôi. Có lẽ hai chúng tôi đều không có lỗi, chỉ do bầu không khí hôm ấy khiến con người ta dễ mềm lòng. Cũng có thể, cả hai đều đã sai khi để dụ.c vọn.g lấn át lý trí. Dù gì thì mọi thứ giờ cũng đã thành quá khứ, tôi luôn cầu mong cho hai chị em đều có được hạnh phúc của riêng mình.
Trả ơn bằng 'chuyện ấy'
Trong bữa tiệc, tôi quá chén và đi quá giới hạn với ân nhân. Giờ đây, tôi thấy mình nhơ nhuốc và có tội với chồng.
Tôi thật sự là một đứa con gái không ra gì. Chỉ vì tính hiếu thắng và nông nổi mà tôi đã làm chuyện tày đình và có lỗi với chồng mình. Tôi rất yêu chồng nhưng giờ tôi thấy tôi thật tồi tệ, không còn xứng đáng với chồng nữa.
Hôn nhân của tôi là kết tinh của tình yêu và sự mong chờ suốt 6 năm. Tôi luôn hạnh phúc trong hôn nhân. Dù có đôi lúc giận hờn nhưng đó cũng chỉ là vu vơ. Cuộc sống của tôi sẽ êm đềm trôi qua và tôi sẽ chìm trong hạnh phúc mãi mãi nếu không có cái ngày định mệnh ấy.
Hôm đó là mùng 4 Tết, tôi cùng chồng đến thăm nhà cậu của tôi. Tình cờ, chúng tôi gặp người cháu gọi cậu bằng dượng và cũng tình cờ, người ấy lại là bạn học phổ thông của chồng tôi. Lần chạm mặt ấy sẽ trôi qua nếu như vợ chồng tôi không có biến cố khác. Vợ chồng tôi có một số vấn đề làm ăn cần đến cơ quan anh ta giải quyết nên tôi đã gặp anh ta để nhờ vả. Một lần rồi hai lần, dần dần có chuyện gì tôi đều tìm đến anh ta. Chồng tôi thì bận tối tăm mặt mũi với đống công trình nên mọi việc giao thiệp với người trong cơ quan anh ta, chồng đều giao cho tôi.
Nhờ ơn nhiều thì có lúc cũng phải trả, mà cái người ta cần tôi trả không phải là phong bì hay bao thư. Anh ta chỉ cần một chầu nhậu cho thắm tình anh em như anh ta nói. Hôm đó, chồng tôi bận đi công tác xa mà người ta thì lại muốn tôi "trả ơn" nên tôi đã đồng ý hẹn gặp tại một quán nhậu dân dã cách nhà tôi hơn 40 cây số. Tửu lượng của tôi rất kém, bình thường chỉ khoảng hai chai bia thì đã say rồi nhưng hôm ấy vì những lời thách đố của các đồng nghiệp trong cơ quan anh ta, tôi đã uống rất nhiều cho đến lúc mệt lả người. Tôi xin được tìm nơi nghỉ ngơi để mai về sớm làm việc.
Anh ta đưa tôi vào một nhà nghỉ và bảo rằng: "Anh gửi em ở đây, mai em dậy rồi về sớm". Nhưng không hiểu vì sao anh ta cứ nấn ná không về. Ngồi nói chuyện một lúc, men rượu trong người đã làm tôi không đủ tình táo để làm chủ bản thân. Tôi đã không thể từ chối khi anh ta chạm vào người tôi.
Tỉnh dậy, tôi nhớ lại chuyện mình đã làm và trong lòng thấy đa.u đớ.n vô cùng, ân hận cho việc làm ngu ngốc của mình. Quan trọng hơn là tôi căm ghét bản thân nhơ nhuốc đã làm chuyện có lỗi với chồng. Tôi chỉ biết khóc và khóc. Anh ta xin lỗi tôi và cũng nói rằng: "Vì say quá, anh không làm chủ bản thân được". Những lời ấy như kim đâ.m vào tim tôi. Anh ta hứa sẽ không bao giờ nói chuyện này ra và sẽ cắt đứt mọi liên lạc. Tôi xóa số điện thoại của mình trong điện thoại anh ta cũng như số điện thoại của anh ta trong máy tôi.
Tôi lao ra và phóng xe thật nhanh về nơi tổ ấm của tôi. Tôi muốn thú tội cùng chồng nhưng anh đi công tác vẫn chưa về. Giờ đây, tôi là một kẻ tội đồ. Tôi muốn nói cho chồng biết nhưng sợ rằng anh sẽ không tha thứ cho người vợ như tôi. Tôi sẽ mất tất cả, mất người chồng mà tôi vô cùng yêu quý. Còn không nói thì tôi luôn day dứt và lo sợ một ngày nào đó anh biết được. Lúc ấy, tôi không dám tưởng tượng sẽ ra sao. Tôi đúng thật là khốn nạn. Đến nay, tôi vẫn chưa gặp chồng và không biết rồi sẽ phải đối mặt với anh như thế nào nữa. Tôi rất đau khổ! Xin mọi người hãy cho tôi biết tôi phải làm sao đây, nên nói hay là chôn giấu chuyện này mãi mãi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bé nhỏ là có tội hả anh? - Tại sao không cảm thông với nhau, không an ủi lẫn nhau mà lại đối xử với em như thế? Bé nhỏ có lỗi gì hả anh? Từ khi sinh ra những người như em đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi còn chưa đủ sao? Cuộc tình gần 3 năm của chúng ta đã kết thúc thật rồi. Em vẫn chưa...