Chỉ vì b.ị ch.ê nghèo, anh bỏ mặc tôi bụng mang dạ chửa
Chỉ vì một lần trót dại lỡ lời, anh quay đi bỏ mặc tôi. Giữa cái lúc anh quyết định chia tay thì tôi phát hiện mình có thai!
Tôi đang sống trong những ngày hoảng loạn không biết bấu víu vào đâu. Một tình yêu kéo dài hơn 5 năm trời cuối cùng tan vỡ chỉ vì một câu nói lúc nóng giận. Anh cố chấp không tha thứ cho tôi. Anh bỏ mặc tôi lại sau nhiều năm trời tôi chờ đợi anh. Và tồi tệ hơn nữa là, giờ đây anh không chịu cưới dù cho biết tôi có bầu.
Tôi và anh yêu nhau từ khi hai đứa còn là sinh viên. Tình yêu thời đó đẹp và mộng mơ lắm. Hai đứa có với nhau rất nhiều kỉ niệm ngọt ngào. Nhưng sau khi ra trường, mọi thứ không còn lãng mạn được như thế nữa. Chúng tôi phải đối diện với cơm áo, gạo tiề.n, sự chật vật khi bươn chải ở thành phố.
Gia đình tôi khá giả hơn một chút. Bố mẹ tôi lúc nào cũng nói làm thân con gái phải nhờ cậy được chồng. Nếu lấy chồng nghèo quá thì cả đời khổ không ngóc đầu lên được. Sinh đứa con ra là cuộc sống sẽ càng thêm khôn khó. Vì thế, bố mẹ tôi không chê anh nhưng khuyên tôi nên chờ đợi bao giờ anh có chút vốn liếng thì hãy cưới cho đỡ khổ. Tôi luôn nghe lời bố mẹ, hơn nữa cũng cảm thấy như vậy là đúng. Bây giờ cưới nhau về, không biết chúng tôi sẽ phải sống thế nào khi mà công việc của anh chưa ổn định.
Gia đình anh khó khăn, ở quê lại đông con nên chẳng những bố mẹ không giúp gì được anh mà anh còn phải lo cho cả nhà. Anh có công việc nhưng thu nhập không quá cao. Còn tôi thì cũng tạm ổn.Nhiều lần anh đề nghị cưới vì sợ tuổ.i xuân con gái có thì, hơn nữa anh cũng muốn hai đứa kết hôn, chung lưng đấu cật làm ăn. Thế nhưng những lần như vậy tôi đều gạt đi. Tôi nói chưa có gì trong tay nên không muốn cưới, đợi thêm một vài năm nữa ổn định hơn rồi tính.
Video đang HOT
Tôi thấy anh có vẻ buồn. Anh rất muốn về cùng một nhà để vợ chồng bảo ban nhau làm ăn, tích cóp. Nhưng đấy là quan điểm của anh, còn tôi không muốn thế. Tôi sợ cái cảnh cưới nhau về lo từng đồng một, thuê nhà, nợ nần… Tôi muốn hai vợ chồng có chút vốn liếng, sinh con ra cũng không phải chật vật. Thế là tôi trì hoãn đám cưới nhiều lần dù anh và cả bố mẹ anh đều giục.
Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thay lòng đổi dạ để yêu ai đó giàu hơn anh. Điều tôi muốn chỉ là chờ đợi anh khá hơn một chút thôi. Nhưng tới vài năm sau khi ra trường tình hình cũng chưa có gì khởi sắc. Anh thì liên tục giục cưới khiến tôi phát cáu. Trong một lần mất bình tĩnh, tôi đã hét lên và buông lời miệ.t th.ị anh. Tôi chê anh nghèo, không thể nào lo nổi cho vợ, cho con thì cưới nỗi gì. Nghe xong câu nói đó của tôi, anh im lặng xách xe ra về.
Ngày hôm sau anh nói lời chia tay. Tôi biết mình đã sai nên nói xin lỗi anh. Vậy mà anh im lặng. Anh tắt điện thoại để tôi không thể nào liên lạc được. Suốt 2 tuần trời anh tránh mặt tôi. Tôi cảm nhận được nỗi hận trong lòng anh. Giữa cái lúc oan nghiệt đó thì tôi lại phát hiện mình có bầu. Tôi tìm anh để nói sự thật, những tưởng anh sẽ bỏ qua cho tôi nhưng không… Anh nói tôi cần chu cấp cho con bao nhiêu anh sẽ đáp ứng còn chuyện cưới thì không. Anh không muốn làm khổ tôi, cũng không muốn cưới một người vợ co.i thườn.g chồng đến vậy.
Giờ anh lạnh lùng và không liên lạc với tôi 2 tháng nay rồi. Mỗi tháng anh có gửi vài triệu vào tài khoản để tôi bồi bổ vì có thai còn tuyệt nhiên anh không muốn gặp tôi. Tôi phải làm sao đây? Tôi thực lòng không có ý định muốn rời xa anh?
Theo Khám phá
Cái giá phải trả cho đứa con gái quyết theo trai ‘bỏ mặc’ bố mẹ
Hôm đó, sau trận đòn suýt chế.t của anh, tôi quyết định khăn gói trở về thành phố. Cái thai quá lớn khiến tôi không thể xin được việc làm, đành phải nương nhờ vào một người bạn.
Ngày trở dạ một mình tôi bắt taxi đến bệnh viện, mọi thủ tục không có ai làm, bên cạnh không một bóng người thân thích tôi trở nên quẫn trí, hoang mang vô cùng.
Chỉ có khi vấp ngã thấy tim mình đau con người ta mới nhìn nhận rõ ràng về hai từ "hối hận". Phải đến khi lặng lẽ một mình trong phòng hộ sinh tôi mới nhận ra cảm giác đa.u đớ.n đến tột cùng của đứa con gái không biết nghe lời cha mẹ.
22 tuổ.i, tôi vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ muốn tôi thi vào công chức thuế, vì cả bố mẹ tôi đều làm ở đó nên việc tôi vào đó làm, cũng như dựa vào kết quả học tập suất sắc của tôi thì quả thật không khó. Thế nhưng để phản đối kịch liệt sự áp đặt của bố mẹ khi tôi đưa anh về ra mắt, tôi đã bỏ trốn cùng anh.
Tình yêu đã lấp đi lý trí của tôi, tại sao đến khi vấp phải những sai lầm rồi tôi mới nhận ra mình thật sự ngu ngốc. Lúc đó, tôi chỉ biết đến yêu và yêu. Anh hơn tôi 4 tuổ.i, là công nhân xí nghiệp, có khuôn mặt bảnh trai, vóc người cao, ăn nói dễ nghe. Tôi và anh quen nhau khi tôi học năm cuối qua chuyến tình nguyện cuối cùng của đời sinh viên trên vùng cao Tây Bắc. Sau lần tình nguyện gặp anh trên đó, anh thường xuyên gọi điện, nhắn tin hỏi thăm tôi... Những cuộc điện thoại lúc một, hai giờ đêm đã đưa tôi và anh đến lại gần anh hơn.
Ảnh minh họa.
Chuyện tình của tôi kéo dài gần một năm, trong thời gian đó, thi thoảng anh xuống trường thăm tôi, hay có thời gian tôi cũng viện cớ tình nguyện để xin bố mẹ cho lên đó. Những khi ở bên anh tôi hạnh phúc vô cùng, ngay từ những lần đầu gặp nhau tôi đã kể rõ về hoàn cảnh gia đình mình cho anh biết. Nhưng anh lại rất kín kẽ về gia đình anh. Khi tôi gặng hỏi thì anh nói "gia đình anh khó khăn, anh không muốn nhắc đến".
Ngày tôi đưa anh về nhà ra mắt, bố mẹ tôi vừa trông thấy anh đã nổi giận. Bởi vốn dĩ bố mẹ đã sắp đặt hết mọi việc cho tôi, nào là học gì, công việc, và kết hôn... Nay nghe con gái nói giới thiệu người yêu quê trên Tây Bắc xa xôi, lại là một công nhân quèn thì khó tránh khỏi những cú sốc tinh thần.
Thế nhưng khi đó, đứa con gái ngốc nghếch như tôi lại không thể hiểu được những lo lắng trông xa của bố mẹ. Trước sự cương quyết của cả bố và mẹ tôi đành liều mình trốn đi cùng anh, chỉ hi vọng vì thương con gái mà bố mẹ sẽ đồng ý. Nào ngờ lần cuối cùng mẹ bố mẹ gọi cho tôi là lần mà tôi vĩnh viễn không được bước chân vào ngôi nhà ấy nữa. Trong điện thoại tiếng mẹ vọng lại "Nếu con không chịu từ bỏ yêu và cưới một thằng nghèo kiết xác, lại xa lắc xa lư ấy đi thì đừng về nhìn mặt bố mẹ nữa, đừng bước chân vào ngôi nhà này nữa, ngôi nhà này không có đứa con bất hiếu như thế.".
Tưởng chỉ là do bố mẹ tức giận nên mới nói vậy, ai ngờ là sự thật. Từ đó bố mẹ không gọi cho tôi nữa. Tôi với anh sống với nhau trong căn phòng trọ chật hẹp, không cưới xin, không đăng ký kết hôn. 2 tháng mặn nồng qua đi cũng là lúc sóng gió đến, tiề.n lương công nhân của anh không đủ để nuôi mình thì lấy đâu ra nuôi thêm một miệng ăn như tôi, đã thế ở nơi hoang vu này tấm bằng cử nhân của tôi vô tác dụng. Anh sinh ra rượu chè, cờ bạc, bỏ làm... rồi bê tha hơn là mắng "vợ", đán.h "vợ"... Những trận đán.h tăng dần lên. Kể cả khi tôi thông báo với anh cái thai được 3 tuần thì anh vẫn đán.h. Anh trở nên hung dữ, chử.i rủa tôi nhiều hơn chỉ vì những hi vọng về một ngôi nhà lớn, làm rể của một công chức thuế có thể làm thay đổi cuộc sống của anh tiêu tan chỉ vì bố mẹ không còn ngó ngàng đến tôi nữa.
Hôm đó, sau trận đòn suýt chế.t của anh, tôi quyết định khăn gói trở về thành phố. Cái thai quá lớn khiến tôi không thể xin được việc làm, đành phải nương nhờ vào một người bạn. Ngày trở dạ một mình tôi bắt taxi đến bệnh viện, mọi thủ tục không có ai làm, bên cạnh không một bóng người thân thích, tôi trở nên quẫn trí, hoang mang vô cùng. Chỉ khi đứ.a b.é cất tiếng khóc chào đời tôi mới tỉnh dậy. Trước mặt tôi là bố mẹ, mẹ tôi ẵm đứ.a b.é trên tay, vẫn không nguôi giọt nước mắt. Chưa bao giờ tôi có cảm giác an toàn như lúc này. Tôi khóc òa lên vì hối hận, hối hận đã không nghe lời cha mẹ. Mẹ tôi nói đúng, "Con nên nhớ, không có đứa con nào là không cần bố mẹ".
Có lẽ cả cuộc đời này tôi không quên được bước đi sai lầm ấy, sẽ không có một lần thứ hai tôi bước đi trên con đường cũ. Trên đời, không ai thương yêu con bằng cha mẹ.
Theo ĐSPL
Bi hài đêm tân hôn, chồng bỏ mặc vợ đẹp để đi âu yếm cái… bồn cầu Lan đưa tay lên bịt mũi khẩn cấp, ném cho Tuấn cái nhau mày. Tuấn hốt hoảng: "Anh xin lỗi, anh không cố ý. Nhưng... chờ anh một lát nhé!". Vừa dứt lời, Tuấn đã lao ngay vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng. Người ta nhắc về đêm tân hôn với biết bao mộng tưởng đẹp đẽ, nó là kỉ...