Chỉ vì 7 quả sầu riêng, vợ chồng tôi “chiến tranh lạnh” cả tháng nay
Nghe những lời chồng thốt ra, nước mắt tôi chực trào. Tôi biết anh xưa nay có tính hà tiện, nhưng không nghĩ anh có thể nói ra những lời như thế khi vợ đang mang bầu.
Tôi và anh lấy nhau 6 năm, có một bé gái 4 tuổi và đang mang bầu bé thứ hai. Chồng tôi có lẽ cũng giống nhiều người đàn ông khác: Nóng tính, lười biếng, vô tâm và ki bo ngay cả với vợ.
Tất nhiên, những nhược điểm này chỉ lộ ra sau khi cưới. Còn trước đó, anh vẫn luôn tỏ ra là chàng trai chu đáo, ngọt ngào và đầy trách nhiệm. Đó là lý do tôi nhận lời cưới anh sau chưa đầy một năm tìm hiểu.
Mỗi lúc tôi phàn nàn hay kêu ca về những thói xấu của anh, anh sẽ gắt lên. Anh nói, trước khi trách anh, tôi nên nhìn lại mình. Tôi có hoàn hảo không mà cứ đòi anh phải hoàn hảo? Con người, ai chẳng có tốt, xấu. Dần dần, tôi chỉ làm những việc mình phải làm, nói những chuyện cảm thấy cần nói.
Lần trước mang bầu, tôi chẳng thèm ăn gì. Nhưng lần này, tự nhiên lại thích sầu riêng. Thứ quả này trước đây tôi hầu như không ăn vì giá cao và mình không đặc biệt thích nên thấy tiếc tiền.
Khổ nỗi, cung đường tôi đi làm không thấy chỗ nào bán. Tôi nhắn tin cho chồng, trên đường đi làm về, có chỗ nào bán mua cho vợ một quả.
Tôi và chồng đã đánh mất sự kết nối vì sự vô tâm của anh ấy (Ảnh minh họa: Shutterstock).
Video đang HOT
Chồng tôi xem tin nhắn nhưng không trả lời. Chiều hôm đó về, anh bảo rằng quên. Rồi anh mỉa mai tôi: “Em cũng biết thèm, biết tiêu tiền ghê nhỉ. Một quả sầu riêng mấy trăm nghìn, em ăn đã miệng một lúc nhưng số tiền đó có thể mua sữa cho con uống vài tuần đấy”.
Nghe những lời chồng thốt ra, nước mắt tôi chực trào. Tôi biết anh xưa nay có tính hà tiện, nhưng không nghĩ anh có thể nói ra những lời như thế khi vợ vì nghén mà thèm ăn.
Càng nghĩ càng tủi thân, tôi lớn tiếng trách mắng anh vô tâm. Anh không những không nghĩ mình quá đáng còn nổi cáu. Anh bảo đi làm cả ngày áp lực, về nhà đối diện với sự càu nhàu của vợ càng thêm mệt mỏi.
Anh khẳng định là anh quên, còn những lời vừa nói ra chỉ là đùa vui. Anh bảo tôi đã nhiều tuổi, sắp làm mẹ của hai đứa con mà động tí là hờn dỗi.
Vì quá ghét thái độ của chồng, hôm sau tôi mua hẳn 7 quả sầu riêng về chất đống ở góc nhà. Chồng tôi đi làm về thấy chỉ lắc đầu, không nói năng gì. Anh cứ đi đi lại lại trước mấy quả sầu riêng.
Cuối cùng, như không kìm được sự khó chịu mà thốt lên: “Con nhà lính mà tính nhà quan. Tiền kiếm được không đủ ăn, nói gì đến chuyện mua nhà”. Dù anh ấy có nói gì, tôi cũng mặc kệ.
Gần một tháng nay, chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau. Tôi không có nhu cầu chia sẻ bất cứ điều gì với chồng và anh ấy cũng không chủ động hỏi. Nhiều khi tôi cảm giác chúng tôi như hai kẻ xa lạ sống chung nhà. Nếu không có con gái líu lo, hẳn là ngôi nhà sẽ luôn chìm trong im lặng.
Mẹ tôi biết chuyện, mắng tôi không tiếc lời. Mẹ bảo: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nếu người vợ không biết “giữ lửa” cho ngôi nhà mình ấm áp, sớm muộn gì chồng cũng tìm sự ấm áp bên ngoài.
Tôi lại nghĩ, nếu chồng tôi ngoại tình vào thời điểm này, tôi sẵn sàng ly hôn mà không do dự. Nhưng khi nhìn con gái lớn, lại thấy cái bụng mình sắp đến ngày sinh, tôi không biết mình xử sự như thế là đúng hay sai.
Tôi có nên chủ động kết nối với chồng hay cứ mặc kệ đến đâu thì đến?
Đêm tân hôn, mở tủ quần áo của chồng thấy một vật bên trong khiến tôi sốc nặng, không dám ở lại nhà chồng
Bình thường trông chồng tôi rất hiền lành, tử tế nhưng sự thật lại khiến tôi muốn ly hôn ngay.
Tôi và chồng quen nhau được 2 tháng thì yêu nhau, anh ấy hơn tôi 5 tuổi. Tôi rất ấn tượng bởi cách cư xử đàn ông, am hiểu biết của anh nên khi được ngỏ lời yêu tôi đã chấp thuận ngay. Khi yêu nhau, tôi không bận tâm nhiều đến đời tư của bạn trai bởi tôi rất tin tưởng anh ấy.
Lúc yêu, tôi được bạn trai chiều chuộng. Khi ở bên nhau, tôi luôn có cảm giác thư thái, bình yên. Có lần tôi được bạn trai đưa về nhà chơi, gặp gỡ bố mẹ anh ấy. Trông họ thì có vẻ lạnh lùng, hơi ghê nhưng khi nói chuyện thì nhẹ nhàng, quan tâm tới tôi.
Yêu nhau được 6 tháng thì chúng tôi đi đến quyết định kết hôn. Tôi chưa sẵn sàng nhưng với sự thuyết phục của bạn trai, anh ấy nói rằng bố mẹ cũng đã có tuổi rồi, muốn nhanh có cháu nội. Bản thân anh ấy bươn trải làm ăn nhiều năm, đã đến lúc phải có người chăm sóc, bầu bạn...
Bố mẹ tôi thì không đồng tình, nói tôi còn trẻ, mới đi làm chưa lâu. Cần có thêm thời gian để cả hai thực sự hiểu nhau, hòa hợp với nhau thì mới chung sống lâu dài bên nhau được. Bố tôi còn nói thẳng: " Bạn trai của con nhìn qua có vẻ đẹp trai, nhanh nhẹn. Nhưng nhìn kỹ, bố thấy nó sắc sảo, chưa hẳn đã là người hiền lành, tử tế đâu".
Vợ thất vọng khi biết được con người thật của chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi lại muốn chứng minh điều ngược lại để bố mẹ tôi thấy bạn trai tôi là người rất yêu thương tôi, không phải người như bố mẹ tôi nghĩ. Trước sau gì cũng lấy chồng, sớm hay muộn vài năm, cũng khác gì nhau. Bỏ qua mọi khuyên ngăn từ gia đình, tôi quyết định kết hôn để được sống với người đàn ông mà mình đã lựa chọn.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra êm đẹp, thuận lợi. Cả hai gia đình đôi bên đều vui mừng, chúc phúc cho hai vợ chồng tôi hạnh phúc dài lâu. Tôi hồi hộp bước vào đêm tân hôn, đêm mà tôi cảm thấy thoải mái nhất để trao cho chồng thứ quý giá nhất của đời người con gái.
Trong khi chờ chồng tắm, tôi cũng chuẩn bị trước quần áo để tắm sau. Tôi tìm máy sấy tóc nhưng không biết đồ đạc của tôi chuyển sang chồng đã cất nó ở đâu. Thấy chiếc tủ còn cắm chìa khóa, tôi nghĩ chắc chồng để ở đó nên mở ra.
Tôi choáng váng, giật bắn người với cảnh tượng hiện ra trước mắt. Trong tủ treo mấy chiếc dao, kiếm dài nhọn hoắt, ở ngăn dưới là tập giấy mà tôi xem qua toàn là giấy vay nợ, liên quan đến lô đề, cờ bạc... Tôi choáng váng đóng cửa tủ lại, đúng lúc đó chồng tôi tắm xong và trở ra, tôi vội vàng đi vào nhà tắm.
Ở trong nhà tắm, tôi vẫn còn nghe oang oang tiếng chồng tôi đang chửi bới, dọa dẫm ai đó. Tôi rất sốc, bật khóc và không tin nổi vào những điều mình vừa thấy. Chồng tôi không phải người hiền lành như tôi nghĩ ban đầu. Đêm hôm đó, lấy cớ mệt mỏi, tôi giả vờ ngủ nhưng thực ra cả đêm thức trắng.
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà bố mẹ đẻ và lấy cớ bị ốm ở lại mấy hôm nay, tôi không muốn trở lại nhà chồng nữa. Sợ bố mẹ buồn, tôi chưa dám nói ra sự thật. Chồng tôi, chắc gì anh ấy đã yêu thương tôi thật lòng, bởi trước khi cưới anh ấy còn nói thẳng với tôi: " Bố mẹ em có điều kiện như vậy, sau này anh rất cần hỗ trợ thêm tài chính để làm ăn".
Tôi vẫn còn rất sốc và hối hận, chưa biết mình phải làm gì bây giờ. Tôi có nên chấp nhận người chồng như vậy, hay là ly hôn để tránh phải đau khổ về sau?
Cả làng mỉa mai tôi lấy chồng 'xấu như cóc ghẻ', 3 năm sau ai cũng hối hận Đi đến đâu chồng tôi cũng bị người ta kì thị tránh né. Nhà nào có con gái đều dặn tránh xa vì không muốn giao lưu với một gã xấu xí như Côi. Ngày tôi gật đầu đồng ý cưới anh Côi, cả làng được phen bàn tán ầm ĩ. Người thì chửi tôi ngu, người thì cười khẩy bảo nồi nào...