Chỉ ước một lần chồng gọi tiếng…em ơi
Vợ chồng lấy nhau đã được 2 năm, nhưng thú thực, nếu có lần nào đó anh gọi em bằng một câu tình cảm &’ em ơi’ thì chắc tim em đã rụng rời.
Em hơn anh 1 tuổi, đó là điều khiến chúng mình có khoảng cách ư? Em không nghĩ như vậy, vì trước đây, khi chúng ta tán tỉnh nhau, anh thường nói với em rằng: “Hơn 3-5 tuổi vẫn là đàn em”. Tức là, phụ nữ dù có hơn đàn ông mấy tuổi thì vẫn phải gọi đàn ông là anh và xưng em. Cái đó thì có nề hà gì chứ, vì khi yêu nhau, người ta thường thích được nũng nịu, em thích gọi anh bằng anh, còn em là đứa con gái bé bỏng nép trong vòng tay anh.
Vì em hơn tuổi anh nên chúng mình hay trêu nhau. Bạn bè cũng hay trêu chúng mình, họ hay đùa anh: “Thế đã về đưa chị đi ăn chưa mà dám đi chơi?”, hay “Đi chơi đã xin phép chị chưa?”. Chị tức là em đó, vì họ luôn trêu anh &’lái má bay’ mà.
Chính vì điều đó mà chúng mình cảm thấy hợp nhau hơn. Suốt ngày chúng mình đùa với nhau, vui cực là vui. Tình cảm hai đứa gắn bó, có nhiều kỉ niệm vì hai đứa rất vô tư, nhí nhảnh. Cả hai cùng cảm nhận được tình cảm dành cho nhau.
Nhưng, từ ngày anh cưới em, cuộc sống đã khác. Chúng mình ở chung nhà chồng thì mọi thứ lại càng khác. Cuộc sống vợ chồng không tự do thoải mái như khi chỉ có hai đứa. Bố mẹ anh vốn là những người gia giáo nên cái gì cũng phải giữ kẽ. Em không dám cười nói nhiều, không dám trêu anh và anh cũng vậy, lúc nào cũng giữ ý với em, còn tỏ ra là người chồng gia trưởng, khó chịu với em.
Giá như anh có thể một lần ngọt ngào gọi &’em ơi, xuống ăn cơm; em ơi lấy cho anh lọ sữa tắm; em ơi có đói không?’. (ảnh minh họa)
Anh chưa bao giờ nói một lời ngọt ngào. Những gì anh hứa trước đây, anh đều không làm. Anh bảo, sau này về, nếu như em mệt, anh sẽ chủ động rửa bát cho em. Bây giờ thì không có chuyện đó nhé. Em ốm mấy anh cũng cứ mặc em, anh không động tay vào sau bữa ăn, ngồi vắt chân lên ghế vì anh sợ bố mẹ anh thấy thế, họ sẽ nghĩ là em bắt nạt anh. Tuy nhiên, đó chỉ là cái lý của anh mà thôi.
Video đang HOT
Còn em, em vẫn chịu khó, vẫn làm việc hùng hục, vẫn cố gắng giữ khoảng cách với gia đình anh và làm một cô con dâu đảm, ngoan ngoãn. Mọi sợ thích của em bị khép lại vì em đã là gái có chồng. Những gì anh nói, hứa sẽ cho em đi chơi, du lịch khi hai đứa chưa có con cũng không còn nữa. Anh bây giờ chỉ nghĩ đến những bữa cơm với gia đình mình, còn em là người nấu, trổ tài để anh mát mặt với bố mẹ mà thôi. Em cảm thấy chán nản.
Có một điều, từ ngày lấy nhau, anh đã quên mất. Anh chưa từng gọi em một tiếng &’em ơi’ như trước đây. Anh luôn tục gọi tên em: &’H ơi’, thậm chí là hất hàm ra hiệu, hay &’này, êu, ê…’ để gọi em. Em là vợ anh, là người chứ không phải là cái gì đó để anh ra ám hiệu hoặc là gật lắc, ê a. Em cũng không thích anh gọi em bằng tên như thế, nghe xa vời. Bạn bè tới n hà anh còn hay trêu &’chị ơi lấy cho anh cái này, cái kia’. Cái đó cũng tùy lúc thôi anh ạ, em thấy bực bội trong người vì sau mỗi lần trêu như thế là cả nhà lại phá lên cười.
Giá như anh có thể một lần ngọt ngào gọi &’em ơi, xuống ăn cơm; em ơi lấy cho anh lọ sữa tắm; em ơi có đói không?’. Hay anh có thể quan tâm em mà gọi điện &’em ơi, về ăn cơm, em ơi đi làm mệt không’ thì em vui biết mấy. Nhưng chẳng có. Anh chỉ nhấc điện thoại lên và một câu cụt lủn: &’ Về chưa, mấy giờ về?’ hay &’đang làm gì đấy, có đói không?’ Nếu vợ chồng mà cứ mãi như vậy thì khoảng cách giữa chúng mình ngày một xa anh ạ.
Em mệt mỏi lắm rồi, thật sự muốn được nép vào vòng tay anh, được anh vỗ về an ủi và gọi tiếng &’em ơi’ thật ngọt ngào, tình cảm. (ảnh minh họa)
Cái thời ngọt ngào khi yêu nhau đâu rồi anh? Cái thời anh lúc nào cũng ân cần, quan tâm, lo lắng cho em đâu rồi anh? Em thật sự không muốn tiếp tục cuộc sống gò bó như thế này. Hay là chúng mình ra ngoài sống riêng. Em đâu phải là đứa không biết điều, đâu phải người không có tình cảm với người xung quanh, nhưng em cũng cần có không gian riêng, cần lấy lại tình cảm vợ chồng như ngày nào. Em muốn chúng mình là một gia đình theo đúng nghĩa, để em được thỏa sức chơi đùa với anh, được trêu ghẹo anh mỗi lúc, mỗi tối chứ không phải sống trong một cái khuôn phép sáo rỗng như thế này.
Em mệt mỏi lắm rồi, thật sự muốn được nép vào vòng tay anh, được anh vỗ về an ủi và gọi tiếng &’em ơi’ thật ngọt ngào, tình cảm. Sao anh không hiểu cho em? Sao anh lại trở nên như thế, anh sợ gì, sợ ai, hay anh sống quá mẫu mực với gia đình mình mà thờ ơ với vợ?
Em chỉ ước một lần được anh gọi những câu ngọt ngào, được anh mua cho đồ đẹp mặc, được anh hỏi em thích ăn gì để anh nấu. Em ước anh tranh rửa bát với em khi em mệt, em cũng ước anh nhìn em cười âu yếm mỗi khi em buồn và hiền từ ôm em khi em cảm thấy chán nản. Hãy vực em dậy, hãy để em cảm nhận được, anh còn yêu em nhiều lắm. Nếu không, em thật sự không sống nổi đâu anh…
Theo Blogtamsu
Em ơi! Lấy chồng nghèo, chớ nên lấy chồng hèn
Mấy hôm nay thấy cộng đồng mạng nóng ran về hình ảnh một ông bố đứng giữa xôn xao đường phố, trưng biển xin việc để mua sữa cho con, tâm anh bỗng nhiên rung lên những hồi thương cảm.
Anh chẳng thương cho chàng trai đã phải phơi khuôn mặt có vẻ tri thức của mình ra giữa đường, biến mình thành một cái cột để móc vào một cái biển hòng cầu vớt sự quan tâm của cộng đồng, cái anh thương là thương người vợ của chàng ta, anh thương đứa con của chàng ta. Chao ôi, xấu chàng thì hổ ai. Sang chàng thì đẹp ai.
Khi một người phụ nữ quyết định "khi hai ta về chung một nhà" tức là họ đã quyết định trao gửi cuộc đời mình cho một người đàn ông đủ sức che chở, bọc bao, đủ sức cáng đáng những chuyện mà người đàn ông trong gia đìnhphải gánh vác. Xã hội phân chia lao động, hôn nhân phân chia vị trí. Đó là một thực tế chưa có nhiều biến đổi. Gánh nặng kinh tế phải được đặt lên người chồng, người vợ được tạo hóa giao phó cho một thiên chức khác.
Người vợ được giao phó cho thiên chức khác.
Ngày nay, người vợ đã có chỗ đứng tốt hơn trong gia đình và xã hội. Có những gia đình người vợ vừa là người làm ra của cải vật chất chủ yếu vừa là người nắm vai trò chỉ huy tuyệt đối.
Tuy nhiên, cô vợ của chàng trai cầm biển chắc hẳn vẫn là người phụ nữ, người mẹ theo hình thức truyền thống, đó là ở nhà chăm lo việc nhà, dạy dỗ chăm sóc con cái để cho người chồng bươn chải đường đời kiếm tiền về gồng gánh căn nhà nho nhỏ ấy.
Chuyện cầm biển xin việc trước nay chẳng phải là sự lạ lắm. Khi cung vượt quá cầu, khi đòi hỏi về năng lực của người lao động ngày càng gia tăng, ắt sẽ sản sinh ra những dư thừa tất yếu. Trên các trang mạng xã hội, có hẳn những sàn giao dịch việc làm, ở đó người tìm việc nói về mình, năng lực, bằng cấp, yêu cầu mức lương...của mình, người tuyển dụng đưa ra yêu cầu đối với công việc mà họ cần tìm người tương ứng.
Còn đời thực, chuyện ở xứ Tây ghi nhận trường hợp thiếu nữ 19 tuổi Hanna ở Wilts (Anh), cũng giống như "chàng trai của chúng ta", cô gái này đứng giữa thành phố trên tay ôm tấm biển "cần tìm một công việc, có thể giúp tôi không?". Hanna cũng tâm sự đã đi xin việc ở hơn 200 địa chỉ, thậm chỉ tìm cả trên internet nhưng đều không tìm được việc như ý, vì vậy mới quyết định lựa chọn phương án này. Kết quả, sau những cuộc gọi quấy nhiễu của các đấng nam nhi thì cô cũng tìm được một công việc ưng ý đó là làm một điện thoại viên với mức thu nhập 14.000 bảng Anh/năm.
Con cái không chịu trách nhiệm cho việc bố thất nghiệp.
Em à, trong bối cảnh khi công việc đang ngày càng khan hiếm, giữa cơn bải hoải của kinh tế, anh không dè bỉu mọi cơ hội để thông điệp của người lao động đến được tai nhà tuyển dụng. Với bản tính khiêm tốn, chúng ta đã có thời kỳ không để cái tôi của mình được trồi lên, còn bây giờ tự quảng bá thương hiệu cá nhân đang là một công việc khôn ngoan và đáng khuyến khích.
Vậy em thử đem so sánh trường hợp của Hanna với trường hợp của anh chàng cử nhân Phùng Đức Ninh trong câu chuyện ở trên xem có sự khác biệt gì. Khác biệt đó chính là cái người ta bấu víu vào để xin việc. Một con người tự tôn, có ý thức về cái tôi bản thân, một người xin việc chân chính, có năng lực phải phô ra bên ngoài cái mình có, cũng là cái nhà tuyển dụng cần, vậy mà ở đây ông bố trẻ đã đưa con mình ra và cụ thể hóa nó bằng hộp sữa để mong cầu xin việc.
Con cái không chịu trách nhiệm cho việc bố thất nghiệp, con cái không tự nhiên mà sinh ra, nó là kết quả của một quá trình, trong hôn nhân nó có thiên hướng của sự đồng thuận nhiều hơn. Ông bố có quyền và buộc phải có quyền chăm lo cho con mình, nhưng một ông bố hèn là ông bố lôi con ra làm cái cớ nhằm kiếm việc.
Trong một cuộc thi mà anh chứng kiến, có hai đội đều có số điểm ngang nhau, thành viên của một đội đã đứng lên và giới thiệu rằng đội của anh ta có một thành viên tật nguyền, và coi đó như là một điểm mạnh để ưu ái. Kết quả một thành viên cũng tật nguyền của một đội khác để lên án mạnh mẽ hành động này. Họ, những người tật nguyền không muốn lấy đó làm thế mạnh, họ còn coi đó là động lực nữa kia.
Vậy nên em ạ, thế gian không ai được chọn mẹ chọn cha, nhưng thế gian cho chúng ta được phép chọn vợ chọn chồng. Em có thể chọn một người chồng nghèo, nhưng đừng chọn chồng hèn em nhé. Bởi người đó sẽ là cha của con em đấy, nhớ chưa.
Theo Afamily
Em ơi đừng khóc nữa, chẳng ai quay về đâu! Em đã khóc vì không cam tâm, vì không chấp nhận. Em đã khóc vì lòng kiêu hãnh, vì không muốn là người bị bỏ rơi. Em hụt hẫng và mệt mỏi. Em ơi đừng khóc nữa, chẳng ai quay về đâu! ảnh minh họa Thời gian bên nhau, nụ cười và niềm hạnh phúc ngỡ như không có giới hạn. Khi chia...