Chỉ sợ anh không dám yêu tới tận cùng.
Em có đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện, chỉ sợ anh không dám yêu em đến tận cùng.
ảnh minh họa
Cuộc sống vốn dĩ không đơn giản như tôi suy nghĩ, càng trải nghiệm và chứng kiến nhiều cuộc tình trái ngang, tôi càng nghĩ không nên trói mình vào tình yêu hay hôn nhân. Suy nghĩ như vậy có lẽ hơi khác người, nhưng đã một lần đổ vỡ trong chuyện tình cảm nên lòng dường như đã chai sạn. Tôi sống giản dị, không cầu toàn, niềm vui của tôi chỉ là công việc, xem phim, shopping, lê la vỉa hè ăn vặt cùng lũ bạn hay trà đá chém gió.
Đến bây giờ tôi vẫn đau đớn khi nghĩ về Minh, kể từ ngày chia tay tôi đã cố quên hình ảnh của anh, nhưng quả thật chưa một ngày nào tâm trí nguôi nhớ về anh. Nhiều lúc tôi nhớ về những ký ức như để nhâm nhi lại cảm giác ngọt ngào, ấm áp khi bên cạnh anh, nhưng có lúc nhớ về những kỷ niệm làm tôi đau đớn, oán trách người đàn ông mình đã tin tưởng và hết mực yêu thương. Cứ tưởng mọi thứ sẽ nhạt nhòa nhanh thôi, chỉ cần có thời gian, nhưng nó không dễ dàng chút nào. Đã 2 năm trôi qua, cuộc sống của tôi đã thay đổi nhiều, nhưng chỉ duy nhất một điều tôi không thể thay đổi được đó là không thể quên được anh.
Chiều nay, một mình chạy xe lang thang, tôi rẽ vào quán cafe vỉa hè, ngồi nhâm nhi cốc cafe, cái khuôn mặt lúc nào cũng giữ vẻ bình tĩnh, không bao giờ biết tức giận, cặp kính cận làm tăng dáng vẻ tri thức của anh cứ lởn vởn trong đầu, lòng tôi bỗng đau thắt lại. Khi còn ở bên nhau, tôi được Minh chiều chuộng hết mực, những cử chỉ nhỏ nhặt mà anh chăm chút cho tôi càng khiến tôi nhớ anh da diết. Nỗi nhớ hòa cùng nỗi đau làm nước mắt tôi cứ thế tuôn trào, nhấp hớp cafe đắng tôi thấy lòng mình cũng xót xa, đắng ngắt không thể chịu được.
Video đang HOT
Tôi và anh đến với nhau rất tự nhiên, tình cảm của chúng tôi lớn dần bằng những tin nhắn hỏi han, quan tâm nhau. Quen nhau trong buổi đầu tiên đi học thêm tiếng Anh cho người đi làm, trong lúc tôi đang chăm chăm tìm một chỗ ngồi tốt, thì Minh nhẹ nhàng với nụ cười hiền lành “em có thể ngồi đây này”, anh nhường chỗ ngồi của mình cho tôi. Tôi bối rối, còn chưa kịp cảm ơn thì anh đã đứng dậy và di chuyển xuống hàng ghế phía dưới. Có lẽ là con gái ai cũng rất thích những hành động ga lăng và lịch sự như vậy, từ hôm đó tôi bị ám ảnh hình ảnh anh chàng mặt mũi sáng sủa, có nụ cười hiền lành.
Chúng tôi dần thân thiết nhờ những lần tôi và Minh nhờ nhau in tài liệu ôn tập, tình cảm cứ ngày một lớn lên và chúng tôi yêu nhau lúc nào nào không hay. Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi tính đến chuyện kết hôn. Anh đưa tôi về giới thiệu với gia đình, không giống với những gia đình khác, bố mẹ anh đều đã mất, nhà chỉ có hai chị em. Chị gái anh xinh xắn, thành đạt, nhưng vẫn chưa lập gia đình. Chị ứng xử rất khôn khéo, tôi vụng về hơn thường ngày và luôn lắp bắp khi đứng trước chị.
Ngay buổi gặp mặt đầu tiên tôi cảm thấy mình không ghi được điểm, có linh tính không hay về dự định của chúng tôi, ngay buổi chiều hôm gặp mặt Minh gọi cho tôi với giọng buồn bã: “Chị Lan không ủng hộ chuyện của chúng mình”. Không thể đợi được, tôi nằng nặc muốn gặp trực tiếp anh luôn để hỏi rõ ngọn ngành. Trước những câu hỏi dồn dập của tôi anh không nói nhiều, cũng không giải thích vòng vo: “Từ khi bố mẹ mất, chị vừa là bố, là mẹ, là chị và là bạn của anh, những gì tốt đẹp nhất chị cũng dành cho anh, anh không thể làm chị buồn được” chỉ vẻn vẹn từng đấy câu để kết thúc cuộc tình.
Kể từ hôm đó anh không liên lạc lại, tôi đã gửi hàng trăm tin nhắn cho anh, vứt bỏ lòng tôi vẫn kiên nhẫn nhắn tin hỏi thăm anh và gặng hỏi lý do chị anh không thích tôi, nhưng lần nào cũng vậy chờ đợi đến đêm khuya vẫn không thấy hồi âm. Có duy nhất một lần, đó là vào ngày sinh nhật tôi anh gửi một tin nhắn chúc mừng và nói mong tôi sẽ tìm được một người tốt hơn anh.
Tôi cảm thấy hận anh vô cùng, anh quá phũ phàng với tôi. Người đàn ông mà tôi tin tưởng và muốn đi cùng anh đến hết cuộc đời đã bỏ rơi tôi giữa đường giữa đường không một lời giải thích. “Thực sự em trách anh nhiều lắm, tại sao anh không nói với em, không chia sẻ với em để vượt qua mọi thử thách, mà đã vội đầu hàng. Em có đủ bản lĩnh để vượt qua mọi chuyện, chỉ sợ anh không dám yêu em đến tận cùng”, đó là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho anh.
Chiều nay, tôi nhận được thiệp cưới của anh từ một người bạn mới hay, chị Lan chê tôi gầy còm, sợ không sinh nở được, anh lại là con trai duy nhất trong nhà và chúng tôi còn không hợp tuổi. Nhưng Minh không muốn nói lý do đó với tôi, vì sợ tôi tự ti về bản thân. Giờ đây, tôi không còn buồn nhiều và ít nghĩ về anh, hay nói cách khác, nỗi đau đã đang dần liền vết và tôi cầu chúc cho anh được hạnh phúc!
Theo VNE
Tôi từng sốc và hoảng hốt khi biết siêu âm con gái không xinh
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Gửi chị Vân Anh, tác giả bài viết "Nỗi lòng tê tái của người mẹ có con gái mới chào đời không xinh"!
Có lẽ bài viết của chị đã được đăng từ khá lâu. Và không hiểu sao mới hôm qua tôi mới vô tình đọc được trong lúc lần mò đọc lại các bài viết cũ.
Chị ạ, tâm trạng của chị tôi cũng đã từng trải qua, nhưng may mắn hơn cho tôi, cái cảm giác buồn bã và chán nản vì con gái sẽ chào đời không xinh xắn chỉ thoáng qua không lâu và từ trước khi bé chào đời.
Con gái tôi giờ đã hơn 6 tháng. Lúc này, mỗi khi nhìn con chơi, con ngủ, tôi lại tận hưởng cảm giác sung sướng khi con bên cạnh. Trong mắt tôi lúc này, con là cô bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi còn nhớ ngày mình mang thai con 29 tuần. Khi vào bệnh viên làm hồ sơ sinh và bác sĩ siêu âm 4 chiều cho tôi nhìn thấy mặt con trên màn hình. Tôi đã thực sự sốc và vô cùng hoảng hốt.
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp. Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Trở về nhà, chồng tôi từ công ty gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con. Tôi chỉ dám kể rằng em bé trộm vía khỏe, phát triển tốt, còn tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện xấu đẹp. Vài ngày sau đó, tôi bị ám ảnh với cái hình ảnh siêu âm của con. Tôi tự so sánh với những hình ảnh các bé xinh đẹp mà người ta thường hay quảng cáo bên ngoài phòng khám.
Rồi tôi lên mạng tìm kiếm thông tin và hỏi dò các chị đồng nghiệp xem hình ảnh siêu âm liệu giống bao nhiêu phần trăm ngoài đời thực. Tôi cứ loanh quanh như thế suốt mấy ngày. Có lúc, tôi còn khéo léo dò ý chồng về chuyện xấu đẹp của con cái. Và mặc dù chồng tôi luôn bảo rằng con sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp, nhưng điều đó càng làm tôi suy nghĩ.
Vài ngày, tôi mang một tâm trạng không vui khi sợ con sinh ra không xinh đẹp, rồi tương lai của con sẽ thế nào? Rồi mọi người có yêu thương con không? Cứ thế nhưng sau cùng, tôi đã tự trấn an mình và nhủ rằng: "Con là con của tôi, con xấu đẹp tôi cũng yêu thương con. Nếu thực sự con chẳng may xấu xí thì tôi sẽ càng yêu thương con hơn gấp nhiều lần, bù đắp cho con phần thiệt thòi đó".
Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm và sẵn sàng đón nhận con. Tuy nhiên sau 32 tuần, tôi đi siêu âm lại một bác sĩ quen, hình ảnh con rõ nét hơn và bác sĩ lại khen: "Con gái thế này là xinh rồi". Đến lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ các mẹ sẽ cười khi đọc bài viết này của tôi, bởi con cái vốn đã là một tặng phẩm thiêng liêng cho cha mẹ. Nhưng làm cha mẹ, ai chẳng mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái.
Con gái tôi lúc này đã biết bò, mọc 2 răng. Cháu trộm vía khỏe mạnh và phát triển tốt. Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn tự cười mình. Có lẽ tôi hay lo xa, cũng có thể tôi ngốc nghếch, nhưng được làm mẹ đã là điều giá trị nhất trong cuộc đời này.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau. Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với...