Chị ơi! Nhóc Yêu Chị
Họ chỉ biết nói cảm ơn và xin lỗi, bởi họ biết yêu thương là điều không đơn giản, đôi khi cần lòng vị tha và sự tha thứ để yêu và cần nhau hơn…
Ngày hôm nay trời lại mưa Chị à, Nhóc không thể dẫn Chị đi ăn kem, mua kẹo bông gòn mà Chị thích và đặc biệt Nhóc không được gặp Chị.
Nhóc đang nằm dài trên giường, với chăn ga gối nệm thật là ấm, Nhóc viết những dòng cảm xúc chôn dấu trong cẩm nang tình yêu của hai đứa mình, một cuốn sổ nhỏ ghi chép đầy đủ những khoảng khắc vui buồn của Nhóc và Chị, hơn thế nữa, nó cũng là một kho tàng kiến thức &’ cua gái ‘ mà mấy đứa bạn truyền lại cho Nhóc.
Tụi nó kêu con gái hồi xưa thích hoa hồng, còn con gái thời nay thích đi shopping, đi dạo quanh phố, đi ngắm cảnh hoàng hôn lặn hay bình minh chợt đến…
Ôi! sao mà nhóc thấy rắc rối quá, con gái thật khó hiểu.
Chợt lặng buồn mở bản tình ca “ Hãy cho em gần bên anh“, để thư thái hơn, một âm thanh vững vàng giàu cảm xúc,Nhóc lại nhớ những kỉ niệm ở bên Chị…Nhóc thấy thương và yêu Chị quá.
Chắc đêm nay Nhóc không ngủ được,Nhóc mong trời sáng thật mau, khi mà những tia sáng len lói qua ô cửa sổ, đàn chim sẽ ríu rít hót vang cả góc vườn, sẽ đánh thức nhóc dậy đón chào một ngày mới, một ngày đặc biệt …
Reng….reng…reng – Bụp…
- Oai ….! Mệt quá, báo với chả thức – Nó trùm kín chăn lại, vẽ mặt cau có…
5 phút sau, tiếng chuông đồng hồ lại vang :
“reng…reng…reng…”- B.Ụ.P Choảng
Nó bực tức ném chiếc đồng hồ của đứa em gái mượn hồi tối để báo thức. Cuộc sống của Nó luôn không tuân thủ giờ giấc. Chỉ khi nước chảy tới chân thì mới nhảy, hôm nay một buổi sáng hẹn hò với người yêu, cậu ta muốn thức dậy thật sớm để “tuốt” mình bãnh hơn trong mắt của nàng, thế mà… buồn ngủ quá không chịu được…
- Anh hai….. – Tiếng hét inh ỏi của cái Tủn. Anh hai có dậy mau không ?
Cái Tủn đưa mắt nhìn xung quanh, xừng xững bên góc tường là thân xác vỡ tan tành của chiếc đồng hồ mà bạn thân nhất của Tủn đem tặng, Cô bé nhảy đổng lên, tiến đến thành giường anh Nó, kéo chăn ra, bật quạt lên, bật số rõ to, tiếng máy quạt chạy vù vù thêm làn sương sớm phả vào thân xác anh hai Nó, rồi cô bé vễnh mặt lên, hai tay chống nạnh ra vẽ đợi chờ.
- Oái… con bé này….
- Sao ! Anh hai cảm nhận được gió mùa đông chưa hả ?
- Thôi để anh ngủ, đi ra chỗ khác mà chơi.
Con bé quay lưng lại, vẽ mặt bực tức vì ông anh không đầu hàng với những chiêu trò của mình.
- Hứ để rồi xem, người yêu của anh sẽ ra sao khi anh bắt chị ấy phải đợi chờ.
Cái Tủn nói thầm trong miệng nhưng cũng đủ để Nó nghe.
- Sao… mấy giờ rồi – Nó bật tung người, hốt hoảng hỏi em gái- Mấy giờ rồi Tủn
- Mới có 8h chứ mấy, anh hai ngủ tiếp đi he he he .
Giọng cười của nó làm cậu nhóc tỉnh hẳn, rồi hét to hai tiếng: – &’ Trời ơi’
Ba chân bốn cẳng làm vệ sinh cá nhân, rồi lựa chọn phục trang, vuốt tóc bằng keo, tất cả dường như cậu nhóc chỉ muốn thật hoàn hảo.
Hôm nay cậu nhóc trông ra dáng hẳn, mặc trên người áo thun hiệu Kevin màu trắng, quần jean, mang đôi dép nice, đã thế còn xịt nước hoa rồ men nồ, rồi hát vu vơ :
- “Chàng đi qua lối đó, ố ồ ố, mùi hương bay trong gió… “
Hắt xiiii…. Cái Tủn xụt xịt khi ông anh lướt qua.
- Anh Hai sịt nước hoa gì mà kinh thế?
- Còn nhỏ đừng xía vào chuyện người lớn nghe chưa bà cụ non. ” Chưa có bao giờ trời đẹp như hôm nay, la lá la là la la…? “
Giọng hát lại cất lên, vang vọng theo lời mỉa mai của đứa em.
Video đang HOT
- Gớm mưa gió đến nơi rồi mà còn đẹp với trả đẹp – Bé Tủn dõi theo bước đi của anh hai rồi nói rõ to coi bộ chọc tức.
Tôi tới đón Chị, Chị mặc một bộ váy ngắn chấm bi, mái tóc thả dài, đôi môi đỏ hồng đẹp ngây ngất, Chị như một thiên thần chỉ thiếu mỗi đôi cánh nhỏ màu trắng, nhưng tất cả đều đẹp trước mắt Tôi, một vẽ đẹp khác lạ, thu hút ánh nhìn của Tôi, chúng tôi cùng dạo bước quanh hồ Hoàn Kiếm, chợt mưa đổ nặng hạt, cùng nhau trú dưới gốc cây, ngồi trên băng ghế đá, mặt hồ nước trong xanh, rung động theo từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách. Bổng cảm xúc tràn về.
- Ê Nhóc, Nhóc tên Lì là sinh viên năm nhất ở khu dãy nhà A phải không ?
Cậu nhóc ngại ngùng gãi đầu rồi gật lia lịa thay câu trả lời vâng ạ.
- Chà chà hot boy khối chiều là đây sao, coi bộ thư sinh dữ ta ?
Mặt cậu đỏ ửng, cánh mủi phập phồng, xấu hổ.
- Chị Tên là Kenbi sinh viên năm ba thuộc dãy nhà C.
Thằng nhóc đó vẫn đứng chơ ra chẳng hiểu cái gì đang diễn ra trước mắt nó
Chợt cô gái nắm lấy tay cậu , gìm thật chặt, đôi mắt long lanh, dường như nó cảm nhận được sức hút của người con gái đang đứng trước mặt nó, đối diện nó và đặc biệt đang nắm lấy bàn tay thô thểnh của nó. : ” Nhóc làm bạn trai chị nha ?
- Ơ …. – Nó buông dài một câu, ra vẽ ngạc nhiên.
Nhóc không nói là đồng ý, nói là đồng tình cãi lại là chấp thuận, nhóc không thoát khỏi tay chị đâu.
Kenbi là tên mọi người thường gọi Chị, còn tên thật là Trang, chị mang tính cách của một tomboy chính hãng, táo bạo và gan lì, nhưng đâu đó vẫn có nét duyên dáng, vẽ đẹp tinh khiết của một người phụ nữ.
Chị quay lưng lại, bước thật nhanh về phía đám bạn, nở nụ cười.
- Mày ghê quá nha, tán được hot boy khối chiều luôn mà ?
- Hì hì…
- Hu hu thế là phải bao một trầu kem cho con Trang rồi tụi mày ơi.
- Nhóm người đó cười đùa vui vẻ, người ấy cũng đang cười, họ đang cười vì mình ngố quá à. Hay mình chỉ là trò đùa tiêu khiển để họ chơi đùa. Chẳng lẽ thằng Nhóc như mình không có giá trị.
Trong mắt khối chiều mình là một cậu Nhóc thư sinh, khá điển trai, mang một tầm vóc của dân thể thao, lại khá nổi trội trong đám đông bởi đã từng tham dự nhiều cuộc thi ảnh, tiếng hát học đường, không lẽ những điều đó chẳng đủ điều kiện để đón nhận một tình yêu, tình cảm thật sự của cô nàng hơn mình 2 tuổi hay sao, Nực cười…
Cảm xúc trợt lặng xuống, cảm thấy hơi đau và khó chịu trong người, dường như Nó đang căm ghét một người nào đó, nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ.
Nếu người đời kêu yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên là tiếng sét ái tình, thì chắc hẳn tia sét của thần tình yêu đã đánh trúng nó trong một buổi sáng đẹp trời, với gió đùa mây, hoa nở rộ và có một người con gái mang ánh mắt trìu mến, ” tỏ tình” với nó.
Kể từ ngày đó chở đi, Nó không học hành và để ý mọi chuyện được, Nó luôn nghĩ về người ấy, có đôi lúc Nó dành được điểm 0 trả bài cũ, hay những lúc bị mẹ la mắng vì Nó chễnh mảng việc nhà, việc học.
Dường như Nó đã hiểu trong mắt Chị ấy mình chỉ là thằng Nhóc để Chị vui đùa, cá cược với bạn bè.
Ngày qua ngày, dòng người vội vã tấp nập, đâu đó có một anh chàng thờ thững bước thật nhẹ trên quãng đường dài bất tận, dưới hàng cây xanh, hoa bằng lăng nở nộ, những mùi hương lan tỏa vào gió, hòa quyện theo những nhịp chân của chàng.
Tít tít… tít tít…
- Heloo nhóc, nhớ chị không ? Kenbi nè!
Cậu nhóc mừng rỡ, cầm điện thoại loạng choạng, tay run run, dơ lên dụi mắt đọc tin nhắn, rồi xem số điện thoại, lặng lẽ viết những dòng tin đầy kiu hãnh ra vẽ giận hờn.
- Không nhớ !
5 phút sau …
- Chà Nhóc của chị vô tâm quá nhỉ, mới gặp đây thôi mà đã quên rồi, thế thôi nhé, không nhớ thì khỏi nói chuyện.
Chết rồi, quên mất Chị ấy rất cá tính, mình lỡ lời rồi, hu hu hu. Nó nghĩ thầm và tiếc nuối, liên tiếp những hồi tin dài được gửi đi.
- À Nhóc biết rồi, Nhóc nhớ rồi…
Nhưng vẫn không nhận được tin trả lời.
Nó bối rối soạn những tin nhắn dài ngất ngưỡng rồi lại xóa đi khi chưa thấy vừa lòng.
Những tin nhắn của Chị, Nó cứ đọc đi, đọc lại mà vẫn thấy hay, vẫn thấy sự dịu dàng, nét duyên dáng của Chị. Và rồi, lời xin lỗi của nó quá chân thật với thời gian.
Tối nào Nó cũng nhắn tin chúc Chị ngủ ngon, sáng tinh mơ đã thấy Nó nhắn tin một ngày mới an lành mặc dù biết là không bao giờ nhận được tin nhắn hồi âm, nhưng Nó vẫn làm, nó làm như một thói quen để nhắc nhở không bao giờ được quên Chị.
Và rồi Nó chính thức được yêu khi ngày Chị ngỏ lời đi chơi công viên cùng Chị
Nó mừng rỡ và lập tức chuẩn bị, tức tốc đã thấy bóng dáng Nó ở trước nhà Chị, một vệ sĩ khá tin cậy đang chờ sẵn để đón công chúa đi khám phá thế giới trò chơi.
Trời mưa râm ran, bắt đầu nhẹ dần, Nó cười thành tiếng khi suy nghĩ về Chị, ngước mắt nhìn mặt hồ trong xanh màu ngọc bích, xóa tan suy nghĩ, tiếng cười của Nó chị bổng quay lại nói : -Nhóc khùng này, tự dưng ngồi cười một mình, vô ý hết sức.
- Nhóc đang nhớ kỉ niệm lần đầu mình yêu nhau, rồi nhớ lần đầu mình hẹn hò.
Trang bổng hiểu ý chêu quẹo vụ đi công viên nên véo Nó một cái thật đau.
- Có vậy mà lúc nào cũng nói…
- Thì đúng rồi ai đời hẹn hò lại bắt bạn trai dẫn đi công viên, đã thế còn đi chơi khu nhà ma, cảm giác mạnh, làm Nhóc choáng váng mặt mày.
- Ôi dào, Nhóc nhắc Chị mới nhớ, con trai gì yếu xìu, vô khu nhà ma mà lúc nào cũng bị ma hù thót tim, la oai oái, chơi cảm giác mạnh thì say sẩm mặt mày, kết thúc bằng tống khứ thức ăn ra ngoài, nghĩ mà mắc cười… ha ha ha….
Chị cười một cách thoãi mái, chêu quẹo Nó. Nhưng Nó vẫn thấy vui vì tình yêu này vẫn đẹp, vẫn thơ như Nó từng nghĩ, những hạt mưa lác đác rơi, bầu trời bớt âm u, không khí không còn nặng nề, đâu đó dọc theo bờ hồ là các cặp các đôi đang tung tăng nghịch nước, đón lấy từng hạt mưa tinh khiết.
- Nào đi theo Chị, mình đi nghịch mưa.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh chìa ra chỗ Nó như muốn níu kéo. Nó bất khả kháng và dễ dàng tuân theo nhiệm vụ, Nó ghét mưa, ghét những hạt mưa rơi vô ý thức và mưa cũng là một kỉ niệm buồn được Nó xếp trong ngăn kí ức cần được lãng quên.
Mưa… mưa rơi như ngày ấy.
- Em, em đứng đây làm gì giữa trời mưa thế này – Ngọc, người con gái Nó từng yêu, đứng trước cửa nhà Nó, đầu đội cả trời mưa, người lạnh run, bật khóc khi nói lời chia tay với. Nó bàng hoàng ngơ ngác vì không hiểu lí do, Nó đã níu kéo, đã từng níu kéo người con gái đó, nhưng đáp lại bằng sự quay lưng vô cảm, bước đi trong mưa và không hề quan tâm tới Nó, Ngọc cắt đứt liên lạc hẵn, cô dường như không tồn tại đối với thế giới của nó nữa rồi, Nó bị ốm rồi đâm ra tự kỉ vì quá sốc khi nhận lời chia tay khi chưa biết rõ nguyên nhân.
Và rồi…
Khi mùa mưa kéo đến, mưa rơi âm ỉ cả ngày, mưng ngừng rơi khi trời chưa ráo thì cơn mưa khác lại kéo đến, cũng là lúc Nó nhận được tin tức của người yêu cũ : “Ngọc bị ung thư và đã chết…”
Nó bật khóc khi biết được điều đó, Ngọc đã chia tay Nó vì không muốn Nó đau khổ, không muốn Nó phải sống những ngày với người chuẫn bị lìa xa thế giới, Nỗi đau cứ dằn vặt, tại sao tại sao lúc đó không ôm chặt Ngọc vào lòng, không để Ngọc cất bước ra đi, tại sao không cố níu giữ, không cố lau khô những giọt nước mắt lăn dài trên má…Nhưng tất cả dường như đã qua rồi, và cần bắt đầu một cuộc sống mới, tập sống không có Ngọc…
Khi Nó gặp Trang, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn với cá tính mạnh mẽ, Trang cũng rất giống Ngọc, Nó cảm nhận được và nó yêu Trang giống như đã từng yêu Ngọc nhưng tình yêu Nó dành cho Trang không phải là yêu lại từ đầu dành cho người con gái Nó đã từng yêu…
Trang xoay nhịp đỡ những hạt mưa trắng ngà, rồi hất nước vô người Nó, đùa giỡn với Nó, hai người cùng chạy trên con đường mưa, tiếng cười vang khắp lối đi, nước văng tung tóe với những trò đùa vô tội vạ.
Nó cõng Trang trên một đoạn đường dài dưới màn mưa trắng xóa
Trang chồm người lên hỏi :
- Chị nặng không ?
- Nặng chết đi được
- Vậy thả chị xuống !!! – Mưa nhòe mắt Trang hay tại cảm xúc hụt hẫng làm khóe mắt bỗng cay cay
- Ngồi yên đi ! Mang Cả thế giới trên lưng bảo sao không nặng được
- Nhóc có thể cõng chị đi khắp thế giới, chỉ cần lộ trình đó luôn tồn tại hai chữ tình yêu.
Đột nhiên Nó cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên Chị, người mà nó hay gọi bằng “Bà Xã của Em” Hạnh phúc đối với nó đơn giãn chỉ là vậy là quá đủ để xóa nhòa kí ức.
Những đêm dài thức trắng, màn hình điện thoại liên hồi phát sáng, những tin nhắn dồn dập tới…Nó cảm thấy yêu chị hơn, mặc dù những lúc nói ra câu ấy chị đều đáp lại : ” Tập làm người lớn hả nhóc”
Hay là ngõ nhẹ vào đầu nó một cái…
Mặc cho những lời biện luận giải thích.
Rồi một ngày mọi thứ đều thay đỗi và xáo trộn cả lên, Chị đi làm thêm, hát trong một quán trà nhỏ, Chị cũng bắt đầu thay đổi tính nết thùy mị và dịu dàng hơn và có rất nhiều người theo đuổi.
Chị bắt đầu xa lánh Nó rồi dễ nổi giận thậm chí lời chia tay đối với Chị rất dễ nói
Những cuộc hẹn hò dường như được chị gác hẵn lại, Chị không bận tâm tới Nó nữa, Nhắn tin gọi điện cũng ít dần, mà nếu có gọi và nhắn tin thì cũng chỉ là những lời nói vô vị không cảm xúc, dần dần tình cảm của hai người nguội lạnh…
Ngày hôm ấy, khoảng khắc ấy Chị quay bước ra đi giữa phố phường đông nghịt, tiếng còi xe réo inh ỏi, mặc cho nó đứng như trời trồng rồi hát vang câu hát :
Hãy cho Anh gần bên Em
Để Anh quên bao tháng ngày
Hãy cho Anh gần bên Em
Được nhìn ánh mắt người dễ …
Hãy cho Anh gần bên Em
Được nghe yêu thương vỗ về
Được nghe con tim gõ nhịp
Những dịu dàng riêng dành cho Em.(*)
Giọt nước mắt đắng nhẹ rơi dài, nó cứ hát, bài hát mà chị và nó luôn yêu thích, bài hát của tình yêu, đôi mắt nó dõi theo người, ánh mắt mong chờ tia hi vọng.
Chị Quay lại, hàng lệ tuôn rơi nhìn nó, hai người đối mặt nhau, giây phút ấy họ có thể cảm nhận được tình yêu bỗng quay về, cảm xúc vẫn tồn tại và đơn giản họ vẫn còn yêu nhau…
Hãy cho Em gần bên Anh
Được nghe yêu thương vỗ về
Được nghe con tim gõ nhịp…
Những dịu dàng riêng dành cho Anh…
Hai người cùng hát, dường như tất cả chìm lắng, không gian yên tỉnh, thế giới chỉ còn hai người…
Nó giang tay, như đón đợi, Trang bỗng chạy về phía trước ôm chầm lấy Nó…
Họ chỉ biết nói cảm ơn và xin lỗi, bởi họ biết yêu thương là điều không đơn giản, đôi khi cần lòng vị tha và sự tha thứ để yêu và cần nhau hơn…
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm một ngày mới để yêu
Theo Guu