Chị nhường lại anh ấy cho em
Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng
“Tôi điềm nhiên gọi điện cho cô ấy trước mặt anh, bình tĩnh trò chuyện: “Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng”.
Tôi như đóng băng vào chiếc ghế trong quán cà phê quen, mắt nhòe nước. “Anh có người khác… hai năm rồi”. Tôi không thấy tai mình lùng bùng, mà như đang nghe trăm nghìn mảnh thủy tinh rơi vụn từ một nơi rất cao, tung tóe, sắc nhọn, cứa vào tất cả những vị trí chúng chạm đến. Luôn ở bên tôi gần như trọn vẹn thời gian có thể có, sao anh lại có thể…
Anh bước vào đời tôi, chấp nhận mọi khiếm khuyết của tôi: một đứa con gái không đẹp, không giàu, bướng bỉnh, duy chỉ có học giỏi và cá tính là điều tôi có thể tự hào. Anh chưa đủ để gọi là giàu có nhưng thật sự siêng năng, lúc nào anh cũng lặp lại điệp khúc: Em phải cố gắng lên chứ! Khi tôi khóc vì bất mãn công việc, chẳng dỗ dành, anh lại mắng: “Ô hay, em bản lĩnh lắm mà, sao lại khóc lóc”.
Bảy năm yêu nhau, bao lần chia tay rồi trở lại, chúng tôi có thật sự là duyên nợ? Yêu anh, tôi chịu bao nhiêu cay đắng, từ sự phản đối của gia đình anh và cả sự thất vọng của gia đình tôi… Anh chịu ảnh hưởng quá lớn từ gia đình, cũng là người nhiều tham vọng. Tôi làm đẹp vì anh, tôi học lên cao vì anh, tôi chạy theo hình mẫu người vợ hoàn hảo anh vẽ nên.
Video đang HOT
Anh dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình!
… Tôi điềm nhiên gọi điện cho cô ấy trước mặt anh, bình tĩnh trò chuyện: “Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng”. Bạn bè bảo tôi hâm, sao lại đánh mất lòng tự trọng của mình đến thế? Tôi cười chua chát, bảy năm thời thanh xuân tôi còn không tiếc, đáng gì một cuộc trò chuyện tay ba.
Nhưng kể từ giờ phút nghe giọng người con gái ấy, bản năng người phụ nữ trong tôi mách rằng anh không còn là của tôi.
Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng kể từ ngày tình yêu chết, hóa ra tôi vẫn sống. Tôi cười khan vì sự ngốc nghếch của mình, sao có thể chết vì thiếu tình yêu cơ chứ! Dẫu thi thoảng trong giấc mơ hoang tôi thấy anh, vẫn là nơi từng bên nhau, nhưng chỉ một mình tôi nơi cầu thang cao chót vót và lộng gió.
Sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng, tôi đã muốn gọi cho anh. Nhưng ngay cả trong mơ, tôi vẫn nhớ rằng mình không thể. Anh dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình!
30 tuổi, đã qua cái thời trẻ trung để lạc quan nói rằng tôi vẫn tin vào tình yêu, nhưng cũng trưởng thành để hiểu mọi vết thương cần thời gian lành lại.
Tin nhắn anh gửi “Em có thấy nhẹ nhàng hơn chưa?”.
Nếu em trả lời “Em đang khóc”, anh đừng chạy đến bên em, được không?
Tất cả trả lại cho anh… Ký ức và một khoảng trời đầy dỗi hờn, trách móc…
Theo Tuổi trẻ
Rào cản duyên nợ
Tình yêu là gì nhỉ !
Có phải đôi lúc nhớ thương, đôi lúc giận hờn và đôi khi ghen tuôn lẫn đau khổ nếu như không thể đến được bến mơ của lứa đôi. Nó là thứ vô hồn,không mùi vị, không nhìn thấy được, ấy vậy mà tại sao khiến bao người bi lụy,khổ đau, khiến tâm hồn người đang yêu phải cuống cuồng không lối thoát, có chăng đó là quy luật và định mệnh duyên số. Khi nói về cái lý của tình yêu tôi tự thấy mình điên dại vô cùng, biết chắc tình yêu của mình sẽ không bao giờ chung đôi, nhưng đâu đó không cho tôi dừng lại, tôi yêu anh ngay sau khi anh nói tiếng yêu tôi, ấy vậy mà giờ anh lại bỏ cuộc, bỏ lại mình tôi...
(hình chỉ mang tính minh họa)
Nhưng tôi không hề giận hay oán trách anh vì tôi hiểu anh làm điều đó cũng là vì yêu tôi, chính bản thân tôi cũng bao lần lo âu liệu "em có chờ được anh không", liệu rằng khi đi bên anh em xưng hô thế nào cho đẹp miệng đời, em xin lỗi....em biết khi anh đọc được những dòng này anh sẽ rất đau nhưng em không ngăn được tâm sự của mình, em tệ quá đúng không anh? Nhưng anh này dù thế nào chăng nữa em vẫn muốn yêu anh. Em xin lỗi không biết từ khi nào em trở nên ngốc ngếch và rắc rối thế, lúc thì bảo anh hãy sống tốt, hãy rời xa em mà lo tương lai, lúc thì lại không muốn anh bỏ mặc, mỗi lần anh bảo" thôi mình quên nhau đi, chỉ là bạn bình thường", anh có biết lúc đó em đau lắm không ? Giá như có anh bên cạnh và một lần được ôm lấy anh, chuyện đơn giản đời thường nhưng sao khó quá cho chúng ta anh nhỉ !
Không biết có bao nhiêu người đồng cảm với chúng mình, có ai đó cho tôi câu trả lời nên làm gì khi số tuổi của chúng tôi là một rào cản không lối thoát, tôi nên dừng lại, đúng nên dừng lại nhưng tôi không cam tâm, muốn vượt qua số phận nhưng ông trời ơi... tại sao, tại sao thế? Đó là câu hỏi mà tôi và anh luôn tự hỏi bản thân.
Một câu hỏi của tình yêu ngàn đời không lý giải được, mặc cho tất cả đi anh, em hứa sẽ cố gắn không lo ngỉ xa xăm nữa, từ giờ em và anh chỉ có thể sống cho tình yêu hôm nay anh nha, đừng bận tâm ngày mai ra sao, em sẽ yêu anh đến khi nào không còn được yêu mà thôi.
Khép lại mọi dư luận của thế gian này đi anh, dù thế nào em vẫn muốn trong trái tim điên cuồn riêng em có hình bóng anh, em không muốn tâm hồn mình trống rỗng khi nhớ về anh, nhớ về tình yêu của em.
Đời người có quá nhiều thứ để nếm trải, làm sao mình có khả năng không bi lụy hả anh? Hãy cố gắng vượt qua giây phút của một ngày được sống, em tin mọi sự cố gắng rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng ta.
Anh thân yêu ! Nếu một ngày nào đó em quên được anh thì em mong khi đó cũng là lúc anh đã quên em. Một tình yêu đặt không đúng vị trí, "có duyên không nợ" anh đừng cố chấp nữa, đừng giữ lấy thêm đau khổ cho hạnh phúc nơi anh sau này, hãy cố gắng để tình yêu đó nằm yên theo năm tháng, một tình yêu không thể thăng hoa của em và anh.
Em vẫn yêu anh như anh đã yêu em, chúng ta cùng cố gắng sống vui vẻ trong giây phút còn sót lại anh nha" một chuyện tình không có đoạn kết" nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ hạnh phúc, đủ là một hành trang trên đoạn đường còn lại cho em rồi anh của em.
Mọi thứ sẽ hao mòn theo năm tháng, con người cũng thay đổi theo thời gian nhưng tình yêu chân thật là vĩnh cửu
Theo Minh Lê (xanhtham8...@yahoo.com.vn)
Làm gì nếu người yêu và bạn mình ghét nhau? Một bên là những người bạn thân thiết, một bên lại là nửa kia của mình. Sẽ phải làm gì nếu họ chẳng... ưa nhau? Không phải yêu thì cái gì cũng hợp Nhiều teen đến với nhau dù hoàn cảnh sống và suy nghĩ khác nhau, không phải cứ hợp nhau 100% mới yêu nhau. Nhất là khi ở lứa tuổi teen...