Chỉ những người dùng 1 số điện thoại 10 năm mới có 4 đặc điểm này!
Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, những người dùng duy nhất một số điện thoại 10 năm sẽ có 4 đặc điểm cực đáng quý này!
Trong thời buổi công nghệ số, sim số đẹp, sim khuyến mãi thi nhau bán nhan nhản trên thị trường như hiện nay, mà bạn vẫn “mãi một tình yêu” với số điện thoại của mình đến 10 năm thì bạn thật là người tuyệt vời đấy.
Đây không phải một sự ngẫu nhiên mà là kết qủa của một cuộc nghiên cứu trên diện rộng ở các nuớc lớn như Mỹ, Trung Quốc, Nga, Hàn Quốc…Nếu bạn vẫn còn hơi hoài nghi? Cùng xem các phân tích sau để xem nghiên cứu này là đúng hay sai nhé.
Ảnh minh họa
1. Không phụ lòng, nợ tình bất kì ai
Một người trăng hoa, lăng nhăng thường tìm mọi cách để cắt đứt với những cuộc tình không còn hứng thú nữa, và đổi số điện thoại là một cách phổ biến để cắt đứt mọi thông tin liên lạc với đối phương.
2. Không nợ tiền bạc của ai
Cũng tương tự như ý trên, những người hay vay mượn tiền và không muốn trả luôn đổi số điện thoại để quỵt nợ dễ dàng hơn, không bị “chủ nợ” đòi. Nếu ai vẫn dùng 1 số điện thoại suốt 10 năm, chứng tỏ họ là người có uy tín và trung thực.
3. Hiền lành và không có bất hòa với ai
Những người có ân oán, hiềm khích với người khác thường tìm đủ mọi cách để tránh những xung đột, hạn chế tiếp xúc tối ta, kể cả qua điện thoại. Người hiền lành, chất phát thường rất được mọi người yêu mến nên không sợ bất cứ điều gì.
Một người sống giàu tình cảm thường cố gắng lưu lại càng nhiều kỉ niệm càng tốt, kể cả đó chỉ là 1 số điện thoại. Việc dùng 1 số điện thoại và không đổi đồng nghĩa với việc họ không muốn mất đi cách liên lạc, sự kết nối duy nhất với những người mà họ đã từng tiếp xúc. Đối với những người này, việc duy trì sự gắn kết với mọi người xung quanh là rất quan trọng.
Vì thế, nếu gặp được những người này, mọi người tuyệt đối phải giữ lại bên cạnh mình.
Theo Phunutoday
Đừng khóc, mắt cười ơi ...
Tôi gặp lại Mắt Cười sau mười năm xa cách. Em ngồi trên thềm nhà ngập tràn xác hoa giấy, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, tóc đen nhánh xõa dài hiền lành, mắt ngu ngơ nhìn những áng mây trôi lững thững về cuối trời. Riêng hai bàn tay lại không ngừng cào cấu xuống nền đất một cách vô thức. Em bị điên... Tôi bước lại gần em, lòng quặn đau đến mức không chịu nổi, phải ngồi xuống. Mắt Cười nghe tiếng động, quay lại nhìn tôi, nụ cười vẫn ngốc nghếch.
Video đang HOT
Tôi chợt cảm thấy mình là đứa trai mới lớn của hơn mười năm về trước, mẹ dắt tôi về căn nhà này, sau khi cha tôi vì danh vọng mà chạy theo người đàn bà khác bỏ mặc mẹ con tôi. Năm ấy tôi mười lăm tuổi, còn Mắt Cười mười bốn tuổi. Em là con gái của dì Tư, bạn thân của mẹ tôi. Năm ấy, em và dì đã đón mẹ con tôi từ thành phố xa xôi trở về với hai bàn tay trắng, chăm sóc cho mẹ tôi đang trong căn bệnh hiểm nghèo... Tôi vẫn nhớ, khi ấy tôi không thèm chơi với em vì em chỉ biết chơi mấy trò nhặt hoa vớ vẩn, không hề biết chơi đá cầu, đá banh cùng với tôi, và vì lý do quan trọng khác nữa, vì em không biết nói, em bị câm.
Những ngày đầu ở quê đối với một đứa trẻ mới trở về từ thành phố mà nói quả thật rất khủng khiếp. Không có những món ăn ngon, không náo nhiệt vui vẻ, riêng chuyện cứ tối đến phải sống mò mẫm trong ánh đèn dầu leo loét đã là một cực hình với tôi. Tôi uất ức, đau khổ và khóc không thành tiếng, nhưng thương mẹ đau ốm tôi chẳng mảy may hé răng nửa lời. Tôi đem những đau khổ của mình trút lên đầu em. Lũ trẻ ở quê không giống trẻ thành phố, cũng ít tuổi hơn tôi, nhưng quen chăn trâu chăn bò, người ngợm chắc nịch, đen đúa và rất khỏe, đặc biệt rất ghét cái thằng tôi mắt cận, gầy gò, trắng tái này nên thường không cho tôi chơi chung. Bị bắt nạt, tôi chạy một mạch về nhà, không ngần ngại dùng chân hất tung giỏ hoa mà Mắt Cười đang xếp.
Ảnh minh họa
Tối ngủ nóng nực không có điện, không có quạt máy, tôi tức tối ra sân đứng, thấy em đang lụi cụi lấy chiếc mo cau, tỉ mỉ cắt thành hình chiếc quạt, tôi đâm uất ức, đá vào em một cái. Em chỉ giật mình, ôm chỗ đau, mếu máo nhưng không khóc. Trong ánh đèn dầu tù mù, tôi vẫn nhớ lúc đó tôi chợt nhận ra, ánh mắt em luôn cười. Tôi gọi em là Mắt Cười từ khi đó. Mắt Cười dúi chiếc quạt mo vào tay tôi, ra hiệu quạt đi, quạt mát sẽ dễ ngủ lắm. Tự nhiên tôi đâm áy náy, xách chiếc quạt chạy thẳng vào giường.
Được hai năm thì mẹ tôi mất vì không chịu nổi sự đau khổ vì bị ruồng bỏ, vì những cơn đau đớn của bệnh ung thư. Ngày chôn mẹ, tôi như thằng chết rồi. Mắt Cười ở cạnh tôi từ sáng tới tối, lẳng lặng như chiếc bóng của tôi, nhắc tôi ăn cơm, đừng buồn nhiều quá. Tôi chẳng thiết ăn gì, mọi người đã về hết, chỉ còn lại tôi ngồi lì bên mộ mẹ. Gió thổi phần phật, gió của mùa đông rét cắt da cắt thịt. Mắt Cười vẫn ngồi co ro, im lặng trung thành bên cạnh tôi. Tôi chợt quàng tay ôm em vào lòng, khóc như điên. Tôi chỉ là một thằng bé bất hạnh, cha mẹ lần lượt bỏ tôi đi. Mắt Cười ôm tôi, vỗ vỗ vai tôi, như muốn nói, anh đừng khóc nữa, đã có em đây. Tối đó, tôi ôm em ngủ trong hốc đá cạnh nghĩa trang. Tôi ngủ rất say sau những ngày mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.
Tôi co ro trong vòng tay của em như con mèo ướt lạc mẹ. Nửa đêm, môi tôi vô tình chạm vào môi em. Nụ hôn nhẹ mà rất ngọt. Vẫn còn nhớ môi và lưỡi em có mùi của hoa cúc. Cái khao khát của thằng con trai mới lớn trỗi dậy trong tôi. Tôi tham lam và ngấu nghiến khám phá khắp cơ thể em. Em chỉ dịu dàng đáp trả lại tôi bằng những cái ôm siết chặt. Khoái cảm như một liều thuốc mê mị, đưa con người thoát khỏi buồn đau chốc lát. Tôi trút bỏ hết quần áo của em, đã sẵn sàng đi vào trong cơ thể của em. Em la lên một tiếng thảng thốt ngập tràn đau đớn. Tôi ngừng lại, bối rối khi thấy nước mắt em lăn dài vì đau đớn. Những ham muốn chợt biến mất, chỉ thấy thương em vô hạn, tôi mặc quần áo cho em, ôm em và hát cho em nghe bài "Đóa hoa nhỏ"
"Em là đóa hoa nhỏ của anh
Chỉ biết tỏa hương trong nắng
Ong bướm vẫn dập dờn quanh em
Nhưng em vẫn hướng về anh
Vì anh là tia nắng ấm áp
Anh yêu em vì em là đóa hoa nhỏ của anh"
Tôi nắm tay em, nói với em, sau này tôi sẽ bảo vệ em, yêu thương em. Em chỉ nép vào ngực tôi, ánh mắt lấp lánh cười. Tôi nghĩ suốt đời này tôi yêu em vì ánh mắt biết cười đó của em.
Mẹ mất, cuộc sống càng thêm vất vả, dì Tư suốt ngày ở xa vì những chuyến buôn trái cây
xa nhà. Mùa hè năm lớp mười hai, trong khi người khác chuẩn bị thi đại học, tôi hăm hở xếp sách vở đi làm phụ hồ, vì tôi biết dù có thi đậu cũng không có tiền đi học, và vì tôi muốn cùng Mắt Cười xây dựng một gia đình nhỏ. Ở quê, sống cuộc sống giản dị như vậy là đủ rồi. Tôi đạp xe hai mươi cây số mỗi ngày để đi làm. Công việc phụ hồ vất vả giúp tôi gỡ bỏ cái vẻ thư snh yếu đuối ngày nào, tôi trở nên đen nhẻm và biết cả uống rượu.
Một ngày, tôi trở về nhà cùng hai người thợ xây làm chung, giới thiệu với họ về Mắt Cười, vợ sắp cưới của tôi. Tôi đĩnh đạc sai Mắt Cười xuống bếp làm mồi nhậu đãi bạn, trong lòng rất thích thú cái cảm giác trưởng thành... hão của mình. Ngà ngà say, tôi cùng hai người bạn lăn ra ngủ. Nằm thiu thiu, tôi bỗng rất nhớ Mắt Cười, tôi loạng choạng bước vào phòng em, thô bạo đè lên người em, miệng lẩm bẩm, đêm nay em phải là người của anh, đằng nào sau này mình cũng cưới nhau, em không cần giữ trinh trắng làm gì. Vừa nói vừa thô lỗ kéo mạnh chiếc váy trắng của em đang mặc lên .
Em hoảng sợ, ấp úng, ra dấu bảo, anh say rồi, anh ngủ đi, chiếc váy này anh mua tặng em, anh đừng làm rách nó. Tôi cứ không nghe, như con quái thú lao vào người em lăm le cấu xé. Mắt Cười tát bốp vào mặt tôi. Đau đớn và quê độ, tôi lăn vào trong, buồn bực rồi thiếp đi lúc nào không biết. Mờ sáng tôi chợt tỉnh giấc, không thấy Mắt Cười đâu. Bước lên nhà trên, thấy em đang ngồi bệt trên sàn nhà, áo quần tơi tả, máu chảy thấm ướt cả chiếc váy đã bị rách từng mảnh. Tôi bỗng hiểu ra vấn đề, không nói không rằng xách xe chạy một mạch đến chỗ làm tìm hai tên khốn nạn kia, nhưng chúng đã đi mất.
Chiều tối, tôi trở về trong cơn say và trong nỗi tự ái não nề, tôi đạp xe ngang qua bờ sông, thấy Mắt Cười đang gắng sức chà đi vết máu dính trên chiếc váy trắng. Trong lòng tôi chợt điên tiết, tôi bỏ xe, chạy đến chỗ em, giằng lấy chiếc váy từ tay em quẳng mạnh ra phía xa của dòng sông. Tôi nắm lấy hai vai em, nói gằn từng chữ, cô đã làm gì với hai thằng khốn đó, cô gìn giữ với tôi, nhưng cô đã làm gì với người khác. Khuôn mặt Mắt Cười lộ rõ vẻ đau đớn, em chỉ lắc đầu hoảng sợ. Tôi nhìn vào đôi mắt em, mắt em vẫn cười, lạ chưa, đôi mắt em lúc nào cũng lấp lánh như một nụ cười thuần khiết, dường như vì ông trời đã lấy đi của em giọng nói, em không còn cách nào để biểu lộ cảm xúc nên ông thương tình cho em đôi mắt biết cười, đôi mắt làm ấm lòng người khác.
Phải, tôi đã từng yêu em vì đôi mắt đó, nhưng lúc này tôi lại thù hằn cái ánh mắt của em ghê gớm. Nó là nụ cười giễu cợt tôi, vì tôi là thằng bất tài, tôi không bảo vệ được em, không đủ rộng lòng để bỏ qua chuyện em bị mất trinh với người khác dù biết rằng em đã bị cưỡng bức. Cái thằng tôi khốn nạn ấy đã bỏ mặc em đi trong đêm đó. Đi về thành phố với cha và dì ghẻ của tôi, tôi đã khổ cực với sự hà khắc của gia đình mới nhưng tôi vẫn thấy còn đỡ hơn là đối mặt với em. Tôi đã trốn chạy như một thằng hèn... Và hơn mười năm, tôi trở về gặp em, thì em đã hóa điên.
Tôi bước vào nhà thắp cho dì Tư một nén nhang, ngay cả ánh mắt của dì trong di ảnh, tôi cũng không dám đối mặt. Tại tôi mà Mắt Cười mới ra nông nỗi này. Ngày tôi ra đi, tôi đâu biết Mắt Cười lại có mang. Em gắng gượng sống trong điều tiếng của hàng xóm chờ ngày sinh con. Đến lúc gần nằm ổ, dì Tư lại bị tai nạn qua đời. Cú sốc về tinh thần quá lớn, khiến sức khỏe em bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Em sinh con trong tình trạng sức khỏe suy kiệt vì vậy mà đứa bé cũng không qua khỏi kiếp nạn.
Mất đi quá nhiều thứ trong một thời gian ngắn làm Mắt Cười suy sụp, em lầm lũi không người thân thích rồi hóa điên.
Vậy mà mãi mười năm, trải qua bao thăng trầm nơi phố thị phồn hoa tôi vẫn không hay biết gì, vẫn mải mê với sự nghiệp của mình. Khi đã thành đạt lại tình cờ nghe người quen cũ nói về Mắt Cười. Đau đớn và bàng hoàng tôi vội trở về thăm em, mang ý định bù đắp cho em những đau khổ trước kia em đã phải gánh chịu.
Tôi bước ra sân. Em vẫn ngồi đó, mặt gục vào đầu gối, tay vẫn không ngừng cào cấu xuống đất. Em muốn tìm lại gì đó, phải chăng là tìm lại tình thương của người mẹ già vất vả vì em đến cả cái chết cũng không được nhẹ nhàng, tìm lại đứa con tội nghiệp chưa kịp thấy mẹ đã phải từ giã cuộc đời, tìm lại cuộc tình đầu tiên và cuối cùng mà em đã dành cho tôi? Tôi bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lấm lem bùn đất của em, mỉm cười nói, anh Tân đây, anh sẽ chăm sóc cho Mắt Cười, em đừng sợ... Chiều đã chập choạng, ánh nắng cuối ngày đổ xuống người hai chúng tôi tạo thành hai chiếc bóng trải dài trên đất, hoàng hôn tím nhảy nhót tinh nghịch rơi vào đôi mắt của em đang ngước nhìn tôi lấp lánh, hân hoan...
Tôi đưa Mắt Cười về thành phố, kể cho vợ tôi nghe về Mắt Cười. Cô ấy chỉ im lặng, rồi bỏ vào phòng. Tôi biết đó là lúc cô ấy không hài lòng, chuẩn bị cho một cuộc chiến ngầm sắp tới. Hàng ngày tôi tất bật đi làm nên thuê một người giúp việc trông nom em. Mắt Cười ngoan lắm, em chỉ quanh quẩn bên vườn lan cả ngày để ngắm hoa lan và mấy con cá đủ màu sắc trong hòn non bộ. Nhưng mà vợ tôi vẫn khó chịu ra mặt, ngày nào cũng thúc giục tôi đem Mắt Cười gởi đến nhà thương điên đi cho rồi. Tôi lại không nỡ bỏ mặc em lần nữa. Sóng gió vẫn ngấm ngầm nổi lên trong gia đình tôi.
Một buổi chiều trở về nhà từ công ty, tôi đã nghe tiếng quát om sòm của vợ tôi vọng ra, con điên, mày có biết cái đĩa này biết bao nhiêu tiền không, tại sao mày dám làm vỡ hả. Tôi bước vào nhà, vợ tôi đã lồng lên, anh coi đi, chiếc đĩa này em gởi bạn em mua từ Pháp hơn cả chục triệu mà nó lại làm vỡ, nuôi một con điên đã hao cơm tốn gạo lắm rồi, mà nó còn phá của. Tôi biết vợ tiếc của, dù gì đó cũng là chiếc đĩa quý nhất trong bộ sưu tập của cô ấy, quý đến nỗi ai đến nhà cũng khoe, có lúc mới mua về, tối nào cũng nằm mơ nói mớ về chiếc đĩa gần cả tháng trời. Tôi không nỡ trách vợ, nhưng cũng không đành lòng la Mắt Cười, nhìn em ngồi rúm ró trong góc nhà như đứa trẻ bị phạt, tôi thấy đau lòng, chỉ nói với vợ, thôi bỏ đi em, mai mốt lại mua cái khác. Vợ tôi gầm lên, trời ơi là trời, có ai khổ như tôi không, chồng lại đi mê một con điên mà bỏ vợ đây này. Tôi điên tiết, tát bốp vào mặt vợ, quát lên: "cô có im ngay đi không". Vợ tôi sững người mấy giây, khóc thét lên, hoảng loạn lao ra cửa đi mất.
Tôi mệt mỏi, kêu cô giúp việc dọn dẹp mảnh vỡ, rồi bỏ đi nhậu với bạn. Khuya về, tôi bước vào phòng ngủ, chợt thấy Mắt Cười đang mặt chiếc váy trắng của vợ tôi, ngồi trên giường, tóc dài dịu dàng, khuôn mặt thanh tú, cả thân hình gợi cảm trong ánh đèn ngủ vàng nhạt.
Mắt Cười dịu dàng nhìn tôi mỉm cười e thẹn, tôi chợt thấy như mình đang trong đêm tân hôn của giấc mơ thời trai trẻ, chú rể là tôi đã chếnh choáng say, đang bước vào phòng hoa chúc của cô dâu. Tôi vô thức bước đến bên em trong một cảm xúc rạo rực khó tả, tôi vòng tay ôm em, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi em . Vẫn là mùi hoa cúc năm xưa từ môi và lưỡi của em. Đèn bật sáng, vợ tôi đứng ở cửa phòng, nói rất nhỏ nhưng tôi lại tưởng như trời sập xuống bên tai, ngày mai anh còn để con điên này ở trong nhà, tôi sẽ nhảy lầu tự tử cùng đứa con của anh trong bụng tôi, xem anh có sống nổi không?
Khó khăn lắm mới dụ được Mắt Cười vào bệnh viện tâm thần, em liên tục bám lấy tay tôi, lắc đầu sợ hãi khi mấy cô y tá cố gắng tách em ra khỏi tôi để đưa em vào phòng bệnh. Tôi lái xe trở về nhà, lòng buồn khôn xiết. Vợ đã tươi tỉnh, cười cười nói nói, cho chị giúp việc nghỉ việc hẳn, tự tay làm rất nhiều món ngon đãi tôi, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy tôi ngồi nhai cơm trệu trạo, không để ý lời vợ nói, vợ buông đữa cạch xuống bàn, hờn dỗi nói: "mai kỷ niệm hai năm ngày cưới đó, anh định làm gì?"
Kỉ niệm hai năm ngày cưới tôi ghé vào cửa hàng hoa mua hoa tặng vợ chợt thấy một bóng người mặc quần áo lam lũ đi ngang qua. Là chị giúp việc. Hình như cũng nhận ra tôi, chị mừng rỡ chạy đến. Chị hỏi thăm mấy câu, rồi cụp mắt xuống ngập ngừng nói, có lẽ... tôi nên nói chuyện này với cậu. Tôi lấy làm lạ nên hỏi dồn: "chuyện gì, chị cứ nói đi!" Chị vân vê chiếc nón cũ, áy náy nói: "chuyện cái đĩa sứ là do cô chủ dặn tôi làm bể để đổ thừa cô Thảo, chứ cô Thảo tội nghiệp lắm, không dám phá thứ gì đâu, còn chuyện cô ấy ngồi trong phòng ngủ, mặc đồ vợ cậu cũng là do vợ cậu sai tôi làm, tôi xin lỗi, vì tôi nhất thời tham lam, vợ cậu hứa cho tôi thêm tiền lương nên tôi mới..."
Tôi nghe như sấm ù ù bên tai, quên cả lấy hoa cho vợ, tức tốc lao về nhà. Mở cửa, thấy vợ đang ngồi ôm bụng bầu thủ thỉ, hôm nay kỉ niệm ngày cưới ba mẹ, ba sẽ chở mẹ con mình đi chơi nhé. Lòng tôi quặn đắng. Ghen tuông, ích kỷ chẳng qua là vì quá yêu thôi. Tôi đã làm khổ Mắt Cười, đến giờ lại làm khổ thêm vợ tôi. Nghĩ vậy, tôi bước vào, chỉ nói: "tối nay mình đi ăn nhé, em không phải nấu cơm đâu". Vợ được đi chơi sau những ngày sóng gió nên vui lắm. Tôi cũng vui lây, tự nhủ ,thôi chuyện qua rồi cũng không nên truy cứu làm gì, đằng nào cô ấy cũng đang có con của mình. Chở vợ về, trên đường về thấy một đám người đang bu quanh hiếu kỳ xem chuyện gì đó. Nghĩ là tai nạn giao thông, sợ vợ mang bầu nhìn thấy ảnh hưởng không tốt đến thai nhi nên tôi lướt qua nhanh.
Về đến nhà, chuông điện thoại reo, là cuộc gọi từ bệnh viện tâm thần, bác sĩ báo, chiều nay Mắt Cười đã trốn ra khỏi viện. Tôi vội vã quay ra xe, chạy đi tìm. "Mắt Cười ơi, em ở đâu?". Đến nơi bu đen bu đỏ lúc này thì kẹt xe, phải ngừng lại, tôi bỗng thấy chiếc băng ca từ từ len ra khỏi đám đông trên đó là một cô gái, cô gái ấy lại là Mắt Cười. Tôi chạy như điên đến bên em, mắt em đã nhắm nghiền, đã thôi không còn cười với tôi nữa, nước mắt em vẫn còn đọng trên khóe mắt. Là e đã chạy đi tìm tôi, em vẫn yêu tôi và không muốn xa tôi, nhưng em lại không biết qua đường, là tôi đã để em đi một mình, là tôi đã bỏ mặc và hại chết em. Tôi nắm tay em, bàn tay em lạnh giá và đang nắm chặt vật gì đó. Mở ra xem, đó là mặt dây chuyền hình một nửa trái tim tôi đã tặng em ngày trước...
Mười năm trước
Tôi mười lăm tuổi. Em mười bốn tuổi. Tôi bắt nạt em nhiều lắm, nhưng em vẫn luôn im lặng trung thành bên tôi.
Mười năm trước
Tôi chỉ yêu em bằng tình yêu mới lớn. Em lại yêu tôi bằng tình yêu của cả cuộc đời. Chúng tôi cũng mua hai sợi dây chuyền có mặt là một nửa trái tim ghép lại với nhau, hàm ý chúng tôi là một nửa của nhau. Em không nói được, nhưng mắt em lấp lánh niềm vui.
Mười năm trước
Tôi hại em. Và cũng là tôi bỏ em. Tôi quăng mất một nửa trái tim đính ước của chúng tôi trên con đường bôn ba nơi thành phố này. Em vẫn yêu tôi. Vẫn tin tưởng tôi. Vẫn giữ vật đính ước ấy cho đến lúc chết.
Mắt Cười ơi, anh có lỗi với em. Em hãy tỉnh dậy đi, xin em đừng khóc nữa mà...
Người ta dìu tôi ra khỏi chiếc băng ca. Từ từ phủ khăn trắng che kín mặt em.
Tôi ngồi bệt trên đường, hát bài hát "Đóa hoa nhỏ" cho em nghe lần cuối.
"Em là đóa hoa nhỏ của anh
Chỉ biết tỏa hương trong nắng
Ong bướm vẫn dập dờn quanh em
Nhưng em vẫn hướng về anh
Vì anh là tia nắng ấm áp
Anh yêu em vì em là đóa hoa nhỏ của anh"
Theo Iblog
Hành động không ngờ của vợ và bồ khi chồng giả vờ phá sản để thử lòng Nhìn thái độ của vợ như thế, anh hụt hẫng nghĩ chẳng hi vọng gì. Anh buồn rầu, báo với cô bồ. Hôm sau anh giả bộ nhếch nhác đi xe ôm đến cầu cứu cô ta giúp đỡ và rồi... (Ảnh minh họa) Chị và anh lấy nhau khi cả hai chưa có gì trong tay. Tính chị hiền lành ít nói,...