Chỉ là mình đã hết yêu
Một ngày, trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng và gió vẫn ngọt nhưng nhìn nhìn mắt anh em không thể tìm thấy mình trong đó…Có một sớm nào đó giữa những ngày cuối thu tươi xanh, em tỉnh giấc, mở khung cửa sổ lớn và nhìn ra khoảng trời xen kẽ những tán lá xanh, chợt thấy lòng bình yên quá đỗi. Điện thoại nằm im lìm trên bàn, không một dấu hiệu liên lạc từ anh. Em tự hỏi mình có thực sự trông chờ điều ấy hay chỉ là một thói quen?
Chúng ta đến với nhau bằng tình yêu vội vã nhưng rất nồng nàn. Là niềm yêu chợt đến nhưng không bồng bột. Hồi đó, em mới chia tay tình cũ, anh vừa rời xa một người anh rất yêu. Dường như nỗi cô đơn và những tháng ngày cô độc đã gắn kết chúng ta lại với nhau, bằng một chất keo mang tên người đồng cảnh và sự cảm thông lớn hơn nhiều những thương yêu ích kỉ.
Ảnh minh họa
Người ta nói đúng phải không anh, rằng một khi đã đi qua những va vấp của một cuộc tình, người ta sẽ biết cách thương yêu và trân quý hơn người bên cạnh? Em nhìn thấy điều ấy, cảm nó rất rõ ràng trong mỗi buổi hẹn hò, tay em luôn nắm chặt tay anh không rời, trong mỗi khoảnh khắc xa nhau, từ trái tim em không còn là nỗi hờn ghen hay nghi kị mà là sự tin tưởng không thể diễn tả bằng lời. Em tin vào tình yêu đó, tin vào tình cảm anh dành cho em và những xuyến xao em chỉ tìm thấy những khi bên anh…
Nhưng đến một ngày vô cùng lạ lẫm, trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng và gió vẫn ngọt, em nhìn mắt anh và không thể tìm thấy mình trong đó. Em tựa đầu vào vai anh, anh cũng bảo đột nhiên trái tim anh trở nên khó hiểu. Mình nắm tay nhau, đôi môi hôn xa lạ. Gắng gượng để ôm nhau càng khiến cả hai gượng gạo. Tình yêu phạt nhai khi nào, chính bản thân em và anh đều không rõ.
Người ta nói về những cuộc chia tay, sự tan vỡ của một mối tình bằng những từ ngữ u buồn và não lòng. Đôi người chỉ nghe thôi cũng rớt nước mắt. Nhưng có thật là như vậy không anh?
Hay chỉ đơn giản là mình hết yêu nhau rồi!
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Vì mình hết yêu nhau rồi, nên tình cảm mình đã dành cho nhau khi nào cũng là trọn vẹn, là trọn một vòng tròn. Tròn một con đường, dẫu dài dẫu ngắn, mình cũng đã đi bên nhau, ngọt ngào biết mấy.
Vì mình hết yêu nhau rồi, những kỉ niệm đã qua, dẫu buồn dẫu vui, cũng xin được là hồi ức, để cất giấu trong tim, để trở thành một phần của tháng năm.
Vì mình hết yêu nhau rồi, nỗi nhớ nhạt phai em cũng mỉm cười và tự trấn an mình, ta chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường. Và thật tuyệt khi đứng xa con đường ấy nhìn lại, ta vẫn thấy tim mình ngân lên khe khẽ, mình đã yêu nhau như thế, tươi đẹp như thế.
Vì mình hết yêu nhau rồi, hãy dành cho nhau những lời chúc, những cảm tình tốt nhất. Tình cảm vẹn tròn và không rạn nứt, chẳng phải rất tuyệt sao?
Vì mình hết yêu nhau rồi, xin đừng nói với người khác rằng mình đã chia tay. Bởi hết yêu rồi đâu có nghĩa mình sẽ buông tay. Chỉ là mình đi về hai hướng, cái nắm tay vẹn nguyên trong hoài niệm, của một phần năm tháng thanh xuân. Chỉ là mình đã hết yêu, phải không anh?
Theo Tiin
Chồng tôi 'tự sướng' với đồ chíp của ôsin
Con bé ôsin nhà tôi ca cẩm: "Nhà mình như có trộm ấy dì ạ, mà đứa nào ngu thế, lấy toàn đồ lót". Nó cũng không ngờ kẻ trộm là chồng tôi.
Tôi bị mẹ mắng té tát khi có ý định làm bung bét chuyện này. Cụ lôi đủ lý lẽ để khuyên nhủ con gái, nào là: "Tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại", nào là: "Chuyện trong nhà, vợ chồng đóng cửa bảo nhau"... Tôi chán ngấy với mớ lý luận sáo rỗng ấy, nên quyết định sẽ nói hết mọi chuyện với bố mẹ chồng.
Kể cả cố bưng bít, thì cả khu cũng đã đồn ầm lên chuyện chồng tôi có ý "chim chuột" con bé ôsin. Khu nhà tôi có một "tổ buôn dưa lê" cực xịn. Cứ chiều chiều, các bà về hưu lại túm năm tụm ba ở quán nước đầu ngõ, hóng hớt đưa chuyện. Chỉ cần nhà ai trót lỡ to tiếng với nhau, hay đập bát đập bàn là ngay hôm sau đã trở thành đề tài đàm tiếu của bọn họ.
Tối thứ ba tuần trước, tôi tan sở muộn vì phải ở lại quyết toán với khách. Vừa phi xe tới đầu ngõ, tôi đã thấy "tổ buôn" đang xúm xít bên lề đường. Vừa trông thấy tôi, họ chỉ chỉ trỏ trỏ. Có người còn che miệng cười khúc khích. Quá quen với kiểu săm soi ấy, tôi phớt lờ, chỉ cười xã giao rồi lao xe về phía nhà mình. Một bà hàng xóm trong đám bỗng chạy đến, vẻ mặt rất cảm thông, thương hại. "Cô về rồi à", người ấy vồn vã. Tôi ngạc nhiên vì thái độ ấy, bèn buông lời trêu chọc: "Các bà hôm nay làm sao thế hả? Ăn phải thuốc lú à!". Người này bỗng cau mày, đổi giọng nghiêm túc: "Không phải bọn tôi mà chồng cô ăn thuốc lú thì có!". "Chuyện gì thế?", tôi bắt đầu tò mò. Kéo tôi sát lại bên mình, bà ta bắt đầu thì thầm to nhỏ: "Cô ngốc lắm. Thiên hạ biết hết cả rồi, mỗi mình cô vẫn mù tịt là sao. Tôi nói cho cô biết, cô chỉ tối ngày chổng mông đi làm, cung cúc nuôi béo gã chồng vô tích sự của mình. Anh ta ở nhà có ý tòm tem với con ranh con giúp việc nhà cô rồi đấy!".
Tôi không tin chuyện này. Con bé thực ra là cháu họ xa bên ngoại nhà tôi. Nó gọi vợ chồng tôi là chú dì, sao có chuyện "mèo mả gà đồng" ở đây được? Thường ngày, nó rất ngoan, tính tình nhút nhát, thật thà, ai sai gì làm nấy. Tôi chỉ cần quát nặng một câu, con bé ôsin đã co rúm người. Không thể có chuyện nó cả gan dan díu với chồng tôi như vậy.
"Ô sin nhà tôi vốn là đứa hiền lành, ngoan ngoãn"...Ảnh minh họa.
Tôi định xoay người bỏ đi, thì cô hàng xóm cố níu lại, bồi thêm vài câu: "Trưa hôm nay, chính mắt bà Lan trông thấy. Lúc con bé giúp việc leo lên tầng thượng giặt giũ, phơi phóng quần áo, thì chồng cô cũng mò lên theo. Con bé vừa đi khỏi, chồng cô nhao đến vớ bộ đồ lót của nó để hít hà. Mặt anh ta phê như say thuốc ấy".Tôi không biết vì sao những lời ấy có thể chui hết vào lỗ tai mình, chỉ biết bước chân tôi khi vào nhà đã trở nên run rẩy. Tôi nửa muốn tin, nửa muốn phủ nhận chuyện này. Chồng tôi vẫn ngồi ung dung trên sô-fa xem thời sự như mọi ngày. Dường như, anh ấy không để tâm tới biểu hiện khác thường của tôi. Ăn uống xong, tôi khẽ gọi chồng vào phòng để làm cho ra nhẽ chuyện này. Nhưng ông xã khăng khăng phủ nhận: "Tôi họa điên mới giở trò bệnh hoạn ấy. Cô thừa biết cái khu này rách chuyện thế nào rồi, nghe lũ đàn bà rỗi việc ấy bịa đặt làm gì cho nhức đầu". Căn vặn thế nào, anh ta cũng không chịu thừa nhận. Thôi thì tôi đành chịu thua, vì dù sao cũng chỉ nghe người ta mách tội chồng mình, chứ chẳng có chứng cứ xác thực trong tay mà vạch tội.
Từ hôm ấy, tôi cứ thấy nóng bừng ruột gan. Nhưng dù sao, tôi cũng không có ý định rình rập, bắt quả tang cho mệt sức. Chính chồng tôi đã tự tố cáo thói trăng hoa của mình.
Cách đây hai ngày, tôi lại có việc về muộn. Hai đứa con thì ở bên ông bà nội ăn xong bữa tối mới về. Ở nhà chỉ còn ôsin và ông xã tôi. Lúc tôi về tới nhà cũng đã gần 8h. Phòng khách vắng teo. Con bé ôsin thì chạy loạn, hết nhao lên tầng thượng lại đảo xuống phòng tắm để tìm quần áo lót vừa phơi lúc trưa đã "không cánh mà bay". Bất giác, tôi liên tưởng tới câu chuyện mà mấy mụ hàng xóm xì xào hôm nọ. Phải chăng thủ phạm chôm đồ chính là chồng tôi? Như có linh tính mách bảo, tôi nhảy vào phòng ngủ thì thấy anh ta đang nằm trên giường, thoải mái tận hưởng cảm giác khoan khoái khi hít hà chiếc quần lót xanh. Tôi nhận ra ngay chủ nhân của chiếc quần là ai. Có lần, tôi trông thấy con bé đang giặt thứ đồ lót màu xanh nhức mắt này thì lên tiếng trêu chọc rằng gu thẩm mỹ của nó quá lòe loẹt.
Chẳng nói nửa lời, tôi giật nó khỏi tay chồng rồi tát cho anh ta hai cái thật mạnh. Chỉ thế thôi cũng đủ hiểu, những lời đồn đại của mấy bà hàng xóm nhiều chuyện là thực 100%. Chồng tôi không dám hé nửa lời, lủi vào nhà tắm, đến cả tiếng sau mới thò mặt ra.
Con bé ôsin đương nhiên vẫn vô tư không hiểu chuyện gì xảy ra. Nó cứ xồng xộc lao vào phòng tôi ca cẩm: "Nhà mình như có trộm ấy dì ạ, mà đứa nào ngu thế, lấy toàn đồ lót"...
Ngay hôm sau, tôi cho con bé nghỉ việc. Nó khóc sướt mướt, đoán già đoán non rằng đã làm sai điều gì nên dì phật ý. Thực ra, tôi cũng rất thương con nhỏ. Nó mới 16 tuổi đầu, một mình còng lưng đi làm để gửi tiền về nuôi gia đình. Tôi chưa biết phải ăn nói ra sao với họ hàng nhà mình. Nhưng nếu giữ cháu ở lại, rất có thể, gã chồng lang sói của tôi sẽ làm hại cô bé. Nó còn quá nhỏ, quá ngây thơ để phải chịu đau khổ. Thà tôi mang tiếng là kẻ nhẫn tâm, còn hơn để bi kịch ập đến với mình và cả con bé.
Lời bàn
Trước khi nói rõ mọi chuyện với bố mẹ chồng, bạn nên có buổi "mặt đối mặt" cùng chồng, để cả hai giải tỏa mọi khúc mắc. Anh ta chưa nói một lời xin lỗi trong chuyện này, cũng chưa có cơ hội để giải thích với bạn. Hãy cứ bình tĩnh lắng nghe chồng. Có thể, từ những lời "thú tội" ấy, bạn sẽ nhận ra nguyên nhân của vấn đề.
Ông xã bạn hành xử thiếu văn minh như vậy, là do anh ta đang cố tìm cách giải tỏa dục vọng đã "ngủ quên" của mình, hay vì những vấn đề về tâm, sinh lý? Điều bạn có thể yên tâm là chồng mình mới chỉ hành động ở mức tự thỏa mãn bản thân, chứ chưa làm hại tới thể xác lẫn tâm hồn của cô bé ấy.
Bạn cũng nên xem xét một khía cạnh khác để kết luận chính xác nguyên nhân của chuyện này. Phải chăng, bạn đã quá mải mê với công việc, để mặc chồng quẩn quanh với nỗi cô đơn, buồn bực trong cuộc sống thường ngày lẫn chuyện chăn gối. Và trong một vài phút bồng bột, anh ta nảy sinh tâm lý muốn tự thỏa mãn bản thân?. Dù thành đạt tới đâu, người phụ nữ cũng nên chăm chút cho cuộc sống lứa đôi. Đừng để gối chăn nguội lạnh lâu ngày, rất dễ nảy sinh những vấn đề phức tạp trong hôn nhân mà bạn chưa thể lường hết.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lãnh cảm vì chồng 'rửa mắt' bằng phim sex Cứ nghĩ đến cảnh anh phì phèo thuốc lá, say sưa ngắm các cô tóc vàng, ngực khủng là tôi tụt cả hứng. Tôi không phải là người cổ hủ hay quá khắt khe trong chuyện chăn gối. Cũng có lúc vợ chồng tôi "phá cách" trong chuyện "yêu" nhưng có một sự thật tôi không thể chấp nhận là chồng xem phim...