Chỉ khi từ bỏ rồi ta mới chợt nhận ra rằng…
Con người ta khi yêu, cũng cho mình cái quyền được cao cả, được tha thứ hoặc tha thứ cho người khác khi họ làm gì đó tổn thương mình…
Chúng ta có thể vượt qua mọi chuyển để mong rằng sẽ đến cái kết, một cái kết hạnh phúc viên mãn nhưng không phải tất cả… Có những cái kết thật buồn nhưng đáng…
Chúng ta làm mình đau hết lần này đến lần khác, dày vò con tim hết chuyện này đến chuyện khác, uống trọn nỗi đắng cay hết lần này đến lần khác… Sau cùng chỉ để nhận ra rằng: Mình kết thúc sớm chính là thương mình và thương người. Có những điều phải đến lúc kết thúc con người ta mới có thể nhận ra mình đã từng mù quáng như thế nào! Tình yêu càng cuồng nhiệt càng đậm sâu, con người ta càng khác biệt, càng sâu sắc.Và đôi khi chúng ta trở thành con người mà lúc trước đây chúng ta từng nghĩ: “Sẽ chẳng bao giờ trở thành…” Và chỉ mãi đến khi kết thúc chúng ta mới có thể nhận ra được điều kì diệu đó.
Chúng ta có trăm niềm thương vạn nỗi buồn nhưng đớn đau là thương nhau và đánh mất nhau suốt một đời.
Cái tôi của mỗi người chúng ta quá lớn! Nó lớn đến nỗi đã nuốc chửng ta vào bên trong tự lúc nào mà ta còn chẳng hay biết. Chỉ vì thế hai người đã xa lạ nay lại càng xa lạ hơn.
Video đang HOT
Con người ta dễ chùn chân mềm lòng trước thời gian…
Tình yêu chưa bao giờ là viên mãn, không có điều gì là mãi mãi bởi vình tình yêu là thứ hữu hạn trên thế giới này…
Con người ta tìm kiếm cái cớ trong mọi trường hợp, không cái này thì là cái khác, không vì người này thì cũng là người khác.
Vì ai cũng có cho mình một cái cớ, dù muốn dù không đến lúc nào đó cái cớ đó cũng là lời biện mình đanh thép sau cùng.
Theo Saostar
Khi muốn từ bỏ, hãy nghĩ đến lý do vì sao ta bắt đầu...
Ta vẫn còn yêu nhau đúng không? Vậy cái gì đã chi phối chúng ta qua những tháng rộng năm dài... ở đời, người ta phải sống cho trăm ngàn mối quan hệ, chi phối bởi trăm sự xung quanh...
Có phải bạn đang yêu một người mà lâu đến nỗi không còn hiểu tình cảm dành cho nhau có còn là tình yêu không?
Chúng ta đã yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Chắc cũng lâu đến nỗi hiểu nhau đến từng miếng ăn sở thích, đến từng tính xấu của nhau... vậy mà có những lúc em thấy chúng mình quá xa lạ, khi mà mỗi ngày cứ chồng chất bao lo toan phiền muộn, niềm vui thì ít mà nỗi buồn thì cứ nhân lên gấp bội, mọi nhạt nhòa cứ ngày càng đeo bám chúng ta, mọi cảm giác thân thuộc đến bình thường ngày càng nhân rộng.
Giữa chúng ta không còn những hân hoan ban đầu, giống như lửa đã tắt, cơm canh đã nguội lạnh, giông bão kéo đến là điều tất yếu... mà đáng sợ nhất là cả hai đều nghĩ rằng, chúng ta luôn đủ sức để vượt qua, phải vượt qua và thế là không cần phải chia sẻ hay động viên nhau nữa...
Ta vẫn còn yêu nhau đúng không? Vậy cái gì đã chi phối chúng ta qua những tháng rộng năm dài... ở đời, người ta phải sống cho trăm ngàn mối quan hệ, chi phối bởi trăm sự xung quanh... yêu chỉ là một việc, còn rất nhiều việc phải hoàn thành... vì vậy cảm giác thoải mái, vui vẻ, tin tưởng là điều quan trọng nhất.
Tình yêu như món ăn tinh thần... nếu một ngày bạn không ăn, vài ngày bạn không ăn... lâu dần bạn cũng sẽ quen dần, đến lúc nhận ra mình đang đói lả, bạn sẽ tìm một món ăn khác ngon hơn, nóng hổi hơn, lạ miệng hơn là điều tất yếu... Nhưng con người mà, để tìm được hai người phù hợp đâu phải dễ, hai trái tim, hai suy nghĩ, hai sở thích... chỉ có thể là hy sinh, là chia sẻ, là dẹp bớt cái tôi của chính mình để yêu thương, san sẻ, chìu chuộng nhau...
Anh và cô yêu nhau rất nhiều nhưng họ có những tính cách và sở thích không giống nhau.
Anh là một người đàn ông giản dị, nghề nghiệp cũng ổn định, thu nhập không nhiều nhưng cũng đủ sống. Ngoài giờ làm tất cả tâm trí anh đều dành cho gia đình, cho con cái, anh chẳng nề hà việc gì dù lớn đến nhỏ... với anh chỉ cần về nhà nơi có nụ cười của vợ và con là đủ...
Cô thì khác, trong công việc cô có vẻ dư dả hơn một chút, cô còn là một người hướng ngoại, cô thích nhộn nhịp, thích bạn bè, thích trải nghiệm, thích đến mọi nơi cùng với bạn bè và người thân...
Vì thế anh có thể làm tất cả cho cô, trừ việc lang thang với cô đến cùng trời cuối đất. Cô có thể đi bất cứ nơi đâu cô muốn, khi trở về nơi gọi là nhà, luôn có anh chờ đợi...
Hạnh phúc có hay không ở gia đình này? Lúc đầu cô cũng thấy tủi thân, thấy cô đơn... nhưng dần cô cũng quen, chấp nhận với những gì thuộc về mình, bởi cô nghĩ trên đòi này chẳng có gì là hoàn hảo cả, anh không ngăn cản sở thích của cô, cô cũng không ép anh làm những gì anh không muốn. Cô chấp nhận anh đơn giản bình dị, ít sóng gió... giống như anh chấp nhận cô sôi nổi ham vui... chỉ cần cả hai biết điểm dừng, xem gia đình là ưu tiên, gìn giữ và trở về tổ ấm yêu thương là đủ rồi.
Chúng ta luôn ghi nhớ rằng "khi bạn muốn từ bỏ hãy nghĩ đến lý do ngày bạn bắt đầu" tình cảm cũng vậy, bên nhau quá lâu, có lúc phai nhạt dần, có lúc thật sự rất mệt mỏi, rất muốn buông tay... lúc ấy đừng vội vàng bạn nhé, suy nghĩ một chút, nhìn lại một chút... chúng ta đã làm được gì cho nhau, đã duy trì bằng những gì, vì sao giữa bao người chúng ta lại chọn nhau, tại sao bao ngày qua chúng ta luôn cố gắng... Bạn sẽ nhận ra rằng, rất nhiều chuyện đã đi qua, rất nhiều thứ chúng ta quên giữ lại, rất nhiều con đường mòn lối trong nhau mà chúng ta chưa một lần vun đắp...
Mỗi sớm mai thức dậy, nhìn thấy anh và những đứa trẻ, em vẫn thầm cảm ơn Chúa vì Ngài đã gìn giữ gia đình chúng ta, dù còn rất nhiều chông chênh, đôi lần còn lạc lối... nhưng tổ ấm vẫn còn đây, nơi gọi là nhà... nhìn lại chặng đường đã qua để cố gắng bước tiếp, cố gắng vun đắp cho mỗi ngày tròn trịa hơn.
Nơi có bố mẹ và con cái... không dễ gì buông tay được...
Phương Nguyễn
mẹ người yêu lại chính là người đã nắm giữ lớn nhất đời em Em bàng hoàng đến mức chào cũng không nên lời. Bởi vì em và mẹ người yêu đã từng quen biết. Chỉ vì một lỗi lầm trong quá khứ mà bây giờ cả em và người yêu đều khổ. Bây giờ nếu không kết hôn với anh, em cũng không biết phải làm sao với cái thai trong bụng. Nhưng chúng em phải...