Chỉ khi hoạn nạn mới biết ai hết lòng
Dù mạnh mẽ đến đâu thì đàn bà cũng cần có một nơi để nương tựa. Nơi đó phải đủ vững chãi, đủ rộng lớn để chứa được 2 mẹ con tôi.
Tôi không phải là thiếu nữ mới lớn, để không phân biệt được đâu là đàn ông tốt hay gã bép mép đầu môi. Nhưng phụ nữ nhiều khi cũng chết bởi những lời đường mật. Lý trí thì bảo là đừng tin, nhưng trong trái tim thì vẫn thấy có chút thổn thức, tự hào.
Tôi năm nay 30 tuổi, hiện đang là người mẹ đơn thân với đứa con gái lên 4 tuổi. Ai cũng bảo gái một con trông mòn con mắt. Ở độ tuổi vừa độ chín và viên mãn của người phụ nữ lại góa chồng, tôi như nhà đẹp mà không có khóa. Quanh tôi vo ve bao nhiêu là kẻ muốn tán tỉnh.
Phụ nữ nhạy cảm lắm, tôi nhận ra những tình ý của họ qua ánh mắt, qua nụ cười, hay một sự đụng chạm tình cờ nào đó.
Chính vì thế mà tôi biết, các bà, các chị trong công ty luôn nhìn tôi đầy cảnh giác. Cái nhìn kiểu đề phòng như bất cứ lúc nào tôi cũng có thể xoáy, trộm mất người chồng người cha mẫu mực của nhà họ. Gái chưa chồng thì sợ tôi vơ mất những chàng trai tân lịch lãm và chưa dày dạn tình trường.
Họ xem tôi là ai chứ! Chẳng lẽ không có chồng thì sẽ đổ vào vòng tay người đàn ông nào cũng được sao. Tôi biết ngoài mặt thì họ thơn thớt nói cười, ra chiều thông cảm với tình cảm một mẹ một con của tôi lắm. Nhưng trong lòng họ thì ngấm ngầm đề phòng, ngấm ngầm ghen tị.
Tôi cũng muốn tìm một chỗ dựa nữa cho cuộc đời của hai mẹ con tôi lắm chứ. Gái góa chồng khổ sở trăm bề. Nhìn quanh nhìn quất tôi cũng chấm ra được trưởng phòng của tôi. Một người lịch lãm đẹp trai. Anh là người luôn nâng đỡ tôi trong công việc. Anh kín đáo đủ để cho chỉ một mình tôi nhận ra điều đó. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng hẹn hò đi ăn trưa, rồi đi cà phê với nhau. Tôi đang phân vân vì hiện tại anh đã có gia đình. Nếu chấp nhận ở bên anh, tôi không có một danh phận nào cả. Ở tuổi này, tôi cũng không muốn dính líu đến những điều đó nữa. Chỉ cần anh yêu tôi, chăm sóc cho hai mẹ con tôi, thì tôi có thể yên tâm gửi gắm cuộc đời mình rồi. Tôi đang định cuối tuần này tranh thủ cùng với anh đi công tác vào Đà Nẵng một chuyến. Có thể đấy sẽ là thời điểm quyết định của tôi.
Video đang HOT
Quanh tôi còn có một chàng trai trẻ tuổi nữa. Tôi không biết là Thành yêu người đàn bà có con như tôi ở điểm nào, vì Thành kém tôi 2 tuổi. Dù không công khai bày tỏ tình yêu của mình, nhưng tôi biết người luôn gửi hoa hồng cho tôi mỗi sáng ở công ty là Thành. Thỉnh thoảng tôi lại bất ngờ nhận được sô cô la, quà cáp…Các chị ở chỗ tôi làm dù miệng xuýt xoa nhưng trong lòng ghen tức lắm. Bởi những kiểu săn đón như thế này thì các chị chỉ có thể thưởng thức trên phim thôi. Tôi hay đi xem phim, hay đi mua sắm cùng Thành. Ở bên Thành tôi được trở về với tuổi thời thiếu nữ, được bay bổng với những tình cảm lãng mạn mà từ lâu không còn nữa. Sự chăm chút của Thành khiến tôi cảm giác trong mắt Thành tôi là báu vật.
Thế nhưng không hiểu sao ở công ty, mọi người lại hay gán ghép tôi cho Quảng, một người đàn ông góa vợ và có 1 con trai năm nay mới vào lớp 1. Anh chỉ là nhân viên bảo vệ thôi. Dù tôi biết Quảng là người cha mẫu mực, anh yêu con và dạy dỗ thằng bé rất chu đáo. Con người ta mất mẹ thì nhìn lôi thôi, lếch thếch nhưng con trai anh lại hoàn toàn khác. Dường như tình yêu anh dành cho con có cả tình cha lẫn bàn tay chăm sóc của người mẹ. Quảng kín đáo quan sát tôi và giúp đỡ tôi những khi cần thiết. Anh không phải là người nói nhiều. Tôi hay gặp anh ở nhà xe. Khi thì dắt hộ tôi cái xe đang kẹt cứng trong cả một đống xe cộ ngổn ngang, khi thì giúp tôi bê chồng văn phòng phẩm cao ngất.
Trước những lời trêu chọc hay gán ghép của mọi người, tôi chỉ im lặng. Dù Quảng, hay Thành thì trái tim tôi cũng đã quyết định rồi. Tôi thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, chứ không là cái bóng bên cạnh người đàn ông bảo vệ, hay bên cạnh gã trai tơ như Thành đâu.
Rồi định mệnh như một bàn tay, giáng cho tôi một cái tát để tôi có đủ tỉnh táo mà nhìn lại cuộc đời mình. Tối đó đi mưa về bị lạnh, tôi lên cơn sốt đùng đùng. Nhà chỉ có hai mẹ con, bé Vy nhà tôi còn bé tí, không biết tự chăm mình thì làm sao có thể chăm sóc tôi lúc này. Tôi khô khốc họng, đầu óc choáng váng. Tôi thèm một cốc nước cam mát lạnh, thèm được khăn đắp trán, thèm một bàn tay chăm sóc vỗ về…
Tôi gọi điện cho Thành vì nghĩ rằng giờ này Thành có thể đến chăm tôi. Thành trả lời điện thoại trong tiếng nhạc bập bùng, tiếng gào thét ở quán. Hình như là Thành đang đi cùng hội bạn. Thành bảo tôi là đang đi sinh nhật bạn tận Hải Phòng, nên không thể đến được. Tôi thất vọng vứt máy sang một bên.
Tôi cuống cuồng bấm máy cho trưởng phòng của tôi vì tôi sợ mình nằm một mình ở đây nhỡ có làm sao thì không ai biết. Anh bắt máy bí mật và bảo tôi cố gắng lên, vì ngày mai anh mới đến được. Nửa đêm thế này mà đi ra ngoài thì không biết trình báo sao với vợ cả. Anh bảo tôi chờ anh, cố mạnh khỏe lên vì tuần sau chúng tôi vào Đà Nẵng với nhau rồi. Lúc đó anh sẽ bù đắp cho tôi… Tai tôi ù đi khi nghe lời anh nói. Tôi ném điện thoại ra góc giường, không còn nghe thêm được gì nữa.
Rồi trong mơ màng tôi nhận thấy có bàn tay ai đó đang đỡ tôi dậy, ép tôi uống thuốc. Rồi lấy khăn đắp trán cho tôi… Tôi trở nên bé nhỏ trong vòng tay ấy. Sáng sớm choàng dậy, tôi nhận ra Quảng đang ngồi ôm tôi ngủ. Hóa ra đêm qua anh đã ở đây chăm sóc tôi. Con gái tôi từ trước tới nay vẫn chơivới anh mà tôi không nhận ra. Thấy tôi nằm mê mệt, bé Vy khóc lay mãi mà tôi không mở mắt. Con bé vội vàng gọi điện cho Quảng. Nó học số điện thoại của anh vì anh bảo đấy là số bí mật. Hãy gọi số đó khi con bé có việc gấp rút cần giúp đỡ.
Tôi như người trở về từ cõi chết và từ đấy trong tôi đã có sự thay đổi lớn. Đúng thật là ông bà nói quả không sai, sau trận ốm tôi sáng mắt ra và nhận thấy đâu là người đàn ông mà mình có thể nương tựa được. Dù không nói ra nhưng tôi biết ánh mắt tôi sẽ nhìn về hướng nào rồi.
Dù mạnh mẽ đến đâu thì đàn bà cũng cần có một nơi để nương tựa. Nơi đó phải đủ vững chãi, đủ rộng lớn để chứa được 2 mẹ con tôi…
Theo Phununews
Người đàn bà cắn răng nhẫn nhục nhường giường cho chồng và nhân tình
1 hôm lúc chị đang tắm cho con, anh đưa cô bồ về rồi nói: "Hôm nay cô ấy sẽ ở lại đây". Chị như chết đứng tại chỗ, đêm đó, chị cắn răng để họ ân ái với nhau trong căn nhà của mình...
ảnh minh họa
Ngày đó chị lấy anh mặc kệ cho bố mẹ ngăn cản. Chị là người cá tính và muốn làm những gì mình thích. Nhưng có lẽ vì điều đó mà sau này chị phải hối hận. Chị đã sai với quyết định quan trọng của cuộc đời mình.
Chồng chị vốn nổi tiếng đào hoa, vậy mà chị cứ tự tin vào bản thân. Chị tin anh ta sẽ không phản bội lại chị. Nhưng cuộc đời đâu phải cái gì cũng theo ý muốn của bản thân.
Những ngày đầu mới cưới, gia đình họ khá hạnh phúc. Chị ân cần chăm sóc anh, chị giỏi giang kiếm được nhiều tiền nên người ta bảo anh hưởng phúc của vợ. Khi chị có bầu anh bắt đầu trở nên ít về nhà sớm hơn. Tính anh ham vui mà về nhà thấy vợ bầu bí lại bị cấm vận nên đâm nên chán nản.
Chị và anh cãi vã nhau nhiều, anh sửa được 1 thời gian nhưng rồi lại chứng nào tật nấy. Nhiều khi chán quá chị chẳng buồn hỏi han nữa, nhiều đêm chị nằm ôm gối khóc vì cô đơn, lúc này chị mới thấm thía lời bố mẹ khuyên... nhưng muộn rồi, chị không có quyền được hối hận.
Con lớn lên chút chồng chị vẫn chứng nào tật nấy, rồi chị phát hiện anh có bồ. Họ cãi nhau ầm ĩ cả lên, chị và anh chiến tranh lạnh. Nhìn con mà lòng chị đau như cắt, lúc này con chị đã ý thức được, nó cũng bắt đầu đi học cấp 1. Chị sợ con buồn vì bố mẹ cãi nhau nên đành nhẫn nhịn.
Chị vẫn chăm chỉ làm việc để nuôi con, lo lắng cho gia đình, nhưng anh vẫn không để ý sự hi sinh đó. Cái tình trăng hoa lại nổi loạn và đau đớn hơn vào 1 hôm lúc chị đang tắm cho con. Anh đưa nhân tình về rồi nói: "Hôm nay cô ấy sẽ ở lại đây". Chị như chết đứng tại chỗ, chị bảo anh đưa cô ta ra khỏi nhà. Anh trơ trẽn nói chị bạc đãi bạn của anh. Nhưng cả hai đều biết thừa đó là nhân tình anh cặp kè bấy lâu nay. Chị muốn xé xác họ ra trăm mảnh nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của con, chị đành nhẫn nhịn cắn môi đến bật cả máu.
Cô nhân tình của chồng chị trơ trẽn tới mức mặc bộ đồ ngủ mỏng tang đi lờn vờn trước mặt chị và nhìn với ánh mắt đầy khiêu khích. Đêm đó hai người họ ngủ với nhau, chị bế con đi qua nhà chị gái.
Chị khóc tức tưởi 1 mình, không dám nói vì sợ mọi người lo lắng. Sau khi cả nhà gặng hỏi thì hôm sau chị mới nói và cả nhà kéo sang cho đôi kia một trận. Khi anh em kéo đến vào tối hôm sau, hai con người trơ trẽn đó vẫn ở nhà và ôm nhau ngủ như thường, ngay trên chiếc giường vợ chồng chị vẫn ngủ.
Mọi người điên loạn trước hành động khốn nạn của họ và cho hai người đó 1 trận tơi bời. Chị ném toẹt tờ đơn ly hôn trước mặt anh, rồi bỏ đi.
Hôn nhân của họ kết thúc bằng 1 tờ đơn vì 1 sự phản bội đến xé lòng mà có lẽ đó là vết cứa trong lòng của chị không bao giờ lành. Hơn 2 năm rồi chị là mẹ đơn thân của đứa trẻ tội nghiệp, chị gạt nước mắt đi và cố gắng vì con. Gã chồng khốn nạn đó cũng nhiều lần đến xin lỗi và muốn được quay về, nhưng thử hỏi nỗi đau anh ta đã gây ra làm sao chị có thể tha thứ được. Chồng cũng cần thật đấy, nhưng loại chồng như vậy thì thà không có còn hơn.
Theo blogtamsu
Khi đàn bà dại, đàn bà khôn với... cơn say nắng Đàn bà vốn đa cảm. Mà đàn bà đa cảm thì lại dễ đa tình. Đàn ông đừng nghĩ, cột người đàn bà vào cuộc đời mình bằng tờ giấy đăng kí kết hôn và sau đó sinh ra vài đứa con là tức khắc người phụ nữ đó sẽ suốt đời chỉ sống bên cạnh mình, chỉ nghĩ về mình và chỉ...