Chỉ im lặng khi đáng ra cần phải nói
Trong run rẩy, lúng túng của tình yêu đầu đời, đôi khi, người ta chẳng biết cách nói ra lời thương, để rồi mọi thứ vuột khỏi tay và tiếc nuối.
Tình yêu ấy không thật
Như trong đôi mắt em…
Sáng nay, anh ôm nỗi nhớ ra đường
Rất nhiều tháng năm của anh không có sự hiện diện của em
Những ngày tháng đó thật bình yên
Anh khóc cho những ngày đã mất ấy
Anh đã nói rất nhiều
Như một thằng ngốc không tìm được từ ngữ để bắt đầu
Như một gã say không biết điểm dừng của câu chuyện
Như thể tình yêu chân thành rồi sẽ được đền đáp
Anh đã vụng về biết bao.
Video đang HOT
Tranh của Trần Quốc Anh minh họa bài thơ Chỉ im lặng khi đáng ra cần phải nói, in trong tập Mephy! Mephy! Mephy!
Bây giờ không còn ai ngồi viết những bức thư
Xao xuyến cũ ngọt ngào quá đỗi
Bây giờ hay chẳng bao giờ nữa?
Em từng dịu dàng và chính thế anh tin
Một niềm tin với rất nhiều ngộ nhận
Và thời gian… thời gian đã mất
Tuổi trẻ bồi hồi đập rộn ở trên môi
Anh đã vụng về biết bao
Tình yêu trò chơi đuổi bắt
Em trốn kỹ hay em đi mất?
Anh còn biết tin ai?
Anh vụng về biết bao
Sau bài hát cần rất nhiều im lặng
Ngoài trang thơ là những điều ta đã mất
Một chút dại khờ
Một chút yêu thương
Một chút mà làm cả đời quay quắt
Anh bắt đền em…
Mà thôi em bình yên hạnh phúc
Mà thôi…
Haizz!… em thấy đó
Anh vụng về biết bao
Chỉ im lặng khi đáng ra cần phải nói.
Bị đứt tay nhờ chồng rửa bát, không ngờ phản ứng của anh khiến tôi vừa sững sờ vừa hối hận khôn nguôi
Lúc đó tôi đã đứng như "trời trồng" và không hiểu mình lấy chồng để làm gì?
Chúng tôi lấy nhau được 5 năm, con gái cũng đã 3 tuổi rồi, tình cảm vợ chồng không được ngọt ngào như những gia đình khác. Tính chồng nóng nảy lại gia trưởng nên tôi luôn phải nhẫn nhịn để không khí bớt căng thẳng.
Cả hai cùng đi làm, lương chồng cao gấp đôi lương vợ nên sau mỗi giờ đi làm về là anh ấy không bao giờ động tay chân vào việc nhà, còn tôi phải đưa đón con, đi chợ và nấu ăn....
Những lúc làm việc nhà, con quấn lấy chân cứ khóc đòi mẹ bế, bảo chồng dừng chơi game mà hãy đưa con đi đâu đó nhưng anh tỉnh bơ như điếc, chỉ đến khi gọi ra ăn cơm thì mới nghe rõ.
Có lần góp ý với chồng hãy cùng làm việc nhà với vợ để san sẻ bớt công việc cho nhau, chứ người chơi người làm khó coi lắm. Anh ấy gắt lên bảo có vài cái việc vặt không làm được thì thuê giúp việc chứ chồng không bao giờ động vào mấy "việc của đàn bà".
Chồng người ta thì làm giúp vợ hết việc này đến việc khác còn chồng mình thì chỉ có chờ đợi vợ hầu đến tận miệng, buồn lắm, tôi chỉ biết khóc cho vơi đi nỗi uất ức thôi.
Tôi thật sự không hiểu mình lấy chồng để làm gì nữa? (Ảnh minh họa)
Hôm qua, lúc đang thái rau thì tôi không may bị đứt ngón tay, vết cắt rất sâu nên máu chảy nhiều lắm, vội vàng nhờ chồng băng giúp. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, trách tôi là vụng về, có thái rau mà cũng đứt tay, khi thấy vợ im lặng không nói gì nữa thì chồng mới đi lấy băng cá nhân dán vết thương lại cho.
Sau đó anh cũng chẳng nấu cơm giúp tôi mà bỏ lên nhà xem tivi, còn tôi vẫn phải dùng tay còn lại nấu xong bữa tối. Đến khi ăn xong, tôi nhẹ nhàng nhờ chồng rửa bát vì vết thương cần kiêng nước. Chồng cũng bưng mâm bát đi nhưng không phải rửa mà mang đổ hết vào thùng rác. Thấy vậy tôi vội chạy đến hỏi chồng làm cái gì vậy? Anh nói: "Cô rửa được thì rửa, không thì vứt hết chứ đừng có ngồi đấy mà sai bảo chồng".
Tiếc đống bát, tôi vừa khóc vừa nhặt từng cái bát trong thùng rác ra rửa bằng một tay. Tôi thật sự không hiểu mình lấy chồng để làm gì nữa? Hạnh phúc chẳng thấy đâu, chỉ toàn thấy đau khổ và mệt mỏi thôi.
Còn khỏe còn tự làm được, không biết rồi khi tôi bị bệnh nằm liệt giường thì chồng trả về ngoại hay ném ra đường đây? Tôi không biết phải nói thế nào để cho người chồng gia trưởng hiểu mà cùng gánh vác việc nhà cùng với vợ. Mọi người giúp tôi với.
Mỗi khi con khóc, em dâu lại vạch áo cho bú giữa mâm cơm khiến ai cũng nhức mắt, tôi góp ý thì phản ứng của em ấy khiến cả nhà kinh ngạc gấp bội Nhà thì đông người nhưng em dâu không biết giữ ý tứ, mỗi lần ăn cơm mà cháu khóc là em ấy lại vạch áo cho bé bú ngay tại chỗ. Nhà có 3 anh chị em, em trai tôi nhỏ tuổi nhất lại là người lấy vợ sớm nhất, tôi và anh cả đều trên 30 tuổi nhưng chưa muốn lập gia...