Chị gái tôi ly dị chồng đầy quyết đoán vì anh rể ăn thêm một miếng thịt trong bữa cơm tối
Thậm chí đến khi ra tòa, chị tôi vẫn cười trừ vì chẳng thể ngờ mình lại ly hôn bởi lý do nhỏ nhặt đến như vậy.
Cách đây khoảng một tháng, tôi và chị Lan đi uống cafe để hàn huyên tâm sự với nhau. Từ ngày tôi đi lấy chồng, hai chị em ít gặp nhau hẳn. Cơ bản vì trước tôi còn ở nhà với bố mẹ thì còn gần nhà chồng chị chứ bây giờ hai vợ chồng tôi mua nhà ở khá xa nên cơ hội gặp nhau cũng ít đi hẳn.
Tôi với chị Lan cách nhau có hai t.uổi thôi, ngày xưa bố mẹ lúc nào cũng sợ hai chị em gái mà sát t.uổi nhau quá có khi suốt ngày chí chóe cãi vã với nhau. Thế nào mà chị em chúng tôi tình thương mến thương lắm, cãi cọ thì cũng có nhưng bênh nhau cực kỳ.
Thế là chị em tôi cứ thế lớn lên với nhau trong hòa bình, tôi còn nhớ hồi chị đi lấy chồng, tôi nhất quyết không đồng ý phần vì không thích ông anh rể, phần vì không muốn chị đi lấy chồng sớm quá. Lúc ấy chị em tôi đang vui vẻ lắm, cả hai đứa đều mới bắt đầu kiếm được t.iền mà, tự chủ nhiều cái, bố mẹ thì không quản chặt như trước, hai đứa cứ tung tăng đi du lịch khắp nơi thôi.
Nhưng đúng là con gái lớn đều phải đi lấy chồng, trước đây khi tôi còn ở nhà với bố mẹ chị em tuy không quấn quýt như trước nhưng còn hay được gặp nhau. Tôi thật sự không ưa anh rể nhưng vì muốn sang chơi với chị nên vẫn thường xuyên ngó lơ sự có mặt của anh ta để được gặp chị nhiều hơn. Cho đến khi tôi đi lấy chồng thì chị em tôi chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại là chính.
Hôm bữa ngồi cafe với chị thì trời bỗng nhiên mưa to, chồng tôi liền gọi điện bảo hai chị em cứ ngồi ở quán rồi anh ra đón. Lúc đấy chị cứ liên tục bảo đừng làm phiền em rể là tôi đã thấy lạ lắm rồi, chồng đi đón vợ thì có gì đâu mà phiền nhỉ.
Lúc chồng tôi đến, anh che ô chạy vào đưa cho hai chị em, còn anh thì ướt sượt đi đằng sau, lúc ấy tôi cũng để ý nét mặt chị có vẻ ngỡ ngàng lắm thế nhưng tôi lại không đủ tinh ý để nhận ra ánh mặt của chị rất nhiều suy tư.
Bẵng đi một thời gian, mặc dù hai chị em ngày nào cũng nhắn tin cho nhau nhưng cũng chẳng có cơ hội gặp gỡ hay đi ăn với nhau một bữa. Thế mà đùng một cái, chị tôi hẹn tôi đi ăn rồi nói rằng chị quyết định ly hôn.
- Ơ nhưng mà sao đang yên đang lành chị lại đòi ly hôn? Anh rể làm gì à?
Video đang HOT
- Tối hôm bữa, cả nhà đang ăn cơm, anh ấy ăn thêm một miếng thịt nên chị quyết định sẽ ly hôn.
Tôi tưởng chị đùa, ở đời làm gì có chuyện ly hôn chỉ vì một miếng thịt cơ chứ!
- Nghe thì buồn cười nhưng đúng là thế thật đấy Linh ạ, chỉ vì miếng thịt ấy nên chị nhất quyết phải ly hôn, không thể tiếp tục sống với nhau được nữa.
Chị tôi đã có một b.é t.rai năm nay 7 t.uổi, thằng bé vừa ngoan vừa thông minh. Con nhà người ta ép ăn mãi không được, thằng nhóc cháu tôi thì nó tìm vui trong ăn uống. Tôi thật sự đúng là không ưa anh rể nhưng cứ nghĩ đến việc hai anh chị ly hôn tôi lại thấy thương thằng bé.
- Hôm đó, trời mưa với ngập úng, chị không tài nào ra chợ hay đi siêu thị mua đồ ăn được. Nhà còn có mấy lạng thịt với mớ rau, thế là chị tặc lưỡi nấu cơm cho bố con nó ăn. Mình ăn ít đi một tí cũng được. Bình thường thì chả sao đâu nhưng hôm đó cả nhà cả cửa chỉ còn có từng ấy thức ăn, như người khác thì nhìn nhau mà gắp đằng này ông anh rể của em cứ ăn thản nhiên thôi. Thằng Bim nó mới gắp được đúng hai miếng thịt, chị toàn ăn rau mà ông ý ngồi ăn hết sạch. Cuối bữa ông ý ăn xong hết rồi, trên đĩa còn hai miếng thịt thì ông ấy gắp thêm miếng nữa để ăn vã trong khi vợ con vẫn đang cầm hai bát cơm trắng ăn chưa xong.
Tôi nghe xong mà muốn ứa gan vì tức, nhưng suy xét cho cùng, chuyện nó cũng không đến mức phải ly dị chứ.
- Thật ra cũng là giọt nước tràn ly thôi Linh ạ. Hôm lâu lâu rồi ngồi uống cafe với em ý, chị nhìn thằng em rể nó cứ loay hoay lo từng tí một cho vợ chị mừng lắm. Nhưng cũng qua đấy nhận ra cuộc hôn nhân của chị thật sự có vấn đề.
Sau đó chị kể về cuộc hôn nhân kéo dài 8 năm của chị. Chị nghĩ rằng hai vợ chồng mình có lẽ đã hết yêu nhau từ cách đây nhiều năm rồi, ở với nhau có lẽ vì con vì cái mà thôi. Anh rể sống trong nhà mình nhưng không khác gì một căn nhà trọ và ở đó có một người giúp việc không cần trả t.iền chính là chị.
Nếu trời mưa, anh sẽ mặc kệ hai mẹ con tự loay hoay tìm cách về nhà mà không một lời hỏi thăm. Dù chị đang mang bầu và phải đi làm tăng ca đến tối muộn thì anh vẫn mặc định tất cả các việc trong nhà đều là của chị, anh không bao giờ động tay động chân vào bất kỳ việc gì. Con cái một tay chị chăm lo nhưng thậm chí đến chuyện t.iền bạc anh cũng tính toán chi li với vợ mình.
- Sống với một người đàn ông ích kỷ chỉ biết đến mình suốt 8 năm trời là quá đủ rồi.
Cuối cùng, đến khi ra tòa, chị tôi vẫn cười trừ vì chẳng thể ngờ cuộc hôn nhân của mình lại tan vỡ chỉ sau một miếng thịt vô tri vô giác.
Chị gái tôi bị nội ngoại hai bên chì chiết vì phải tốn 200 triệu làm thụ tinh ống nghiệm
Mong con gần 1 thập kỷ, cuối cùng chị tôi phải nhờ y học can thiệp nhưng lại khiến nhiều người không vừa ý.
Sáng nay tôi được nghỉ học thì cũng nhận được tin nhắn của chị gái rủ sang nhà chơi. Mỗi lần thấy chị rủ sang chơi thì tôi đều âm thầm hiểu rằng chị đang có chuyện không vui, muốn tôi quanh quẩn bên cạnh cho có tiếng người. Chẳng để làm gì đâu nhưng ít nhất thì đầu óc nó thoáng ra, không nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa.
Cháu gái tôi mới được 3 tháng t.uổi, con bé sinh non ở tuần 34 nên yếu ớt hơn hẳn các bé tầm t.uổi này. Chị tôi vất vả nên dần dà cũng mất sữa, mất sữa thì căng thẳng vì lo con không nhận được dinh dưỡng tốt nhất, mà cái trò càng căng thẳng thì lại càng không có sữa. Nó là vòng luẩn quẩn mà chị tôi không tài nào thoát ra được, cũng giống như cuộc hôn nhân này của chị vậy...
Chuyện chị gái tôi căng thẳng cũng không chỉ có mỗi vì con bé nó yếu ớt ốm đau liên miên đâu mà còn vì những người xung quanh nữa, những người mà luôn sẵn sàng chắp tay sau lưng rồi dòm vào cuộc đời người ta để phán xét ấy!
Chị tôi năm nay 36 t.uổi và cũng là lần đầu làm mẹ. Thật ra làm mẹ không liên quan đến chuyện t.uổi tác đâu, không phải cứ lớn t.uổi là sẽ chăm con khéo léo hơn đâu. Chuyện làm mẹ thực sự phải có trải nghiệm, phải chính mình trải qua rồi thì dần dà mới tích lũy thành kinh nghiệm được. Bởi vậy ở cái t.uổi U40, chị tôi là một sản phụ cao t.uổi nhưng vẫn đầy lóng ngóng khi chăm sóc một em bé xíu xiu.
Chị tôi lấy chồng năm 23 t.uổi, không tính những năm đầu anh rể và chị kế hoạch để lo kinh tế thì đã phải ngót nghét gần 1 thập kỷ chị tôi vái tứ phương để mong có một mụn con.
Thời gian đầu thì bắt đầu thả để đón em bé, chị tôi cũng nghĩ đơn giản chắc chỉ vài tháng là con về với mình mà thôi, ấy vậy mà càng chờ đợi càng không thấy có gì thay đổi hết. Thế là hai vợ chồng cùng nhau đi khám. Kết quả là anh rể tôi thì bình thường nhưng sức khỏe sinh sản của chị tôi đặc biệt có vấn đề.
Còn chút hy vọng là anh chị tôi còn cố chạy chữa, riêng những cái năm tìm mọi cách, mọi thuốc, mọi thầy để chữa bệnh thôi đã khiến kinh tế và tinh thần chị tôi hao mòn đi rất nhiều rồi.
Cũng may khoảng thời gian đó, tuy bên nhà chồng có lời ra tiếng vào không hay ho gì nhưng vì anh rể thương vợ mà lại là người có tiếng nói trong gia đình nên chẳng ai dám trực tiếp ra mặt bắt nạt chị. Chỉ có chị vừa thương chồng, vừa buồn bản thân mình nên sức khỏe cũng ngày càng kém đi.
Qua đi vài năm, mọi cố gắng đều không được đáp trả, lúc này chính anh rể tôi cũng không còn được như trước nữa. Anh không còn quá quan tâm đến chị và có lẽ vì bản thân anh cũng mong con nên tâm lý bị ảnh hưởng ít nhiều.
Lúc này, vợ chồng anh chị tìm được chiếc phao cứu sinh cuối cùng đó là phương pháp IVF - thụ tinh ống nghiệm. Sau khi được bác sĩ thăm khám thì rất may trường hợp của anh chị tôi vẫn có thể có con được. Tuy nhiên, vấn đề đặt ra lúc này chính là kinh tế.
Để chuẩn bị cho việc này, anh rể đã quyết định vay của họ hàng 200 triệu và trong tư tưởng của anh cũng xác định có khi con số sẽ không dừng lại ở đó vì không phải ai cũng may mắn có thai ngay từ lần chuyển phôi đầu tiên.
Lần đầu thất bại, chị tôi thật sự tuyệt vọng. Lần thứ 2 thất bại, chính anh rể tôi cũng có ý định buông xuôi. May mắn đến lần thứ 3 thì em bé đã thật sự về với anh chị.
Những tưởng hạnh phúc cuối cùng cũng đã đến thế nhưng ở tuần thai thứ 34 chị tôi lại sinh non. Em bé sinh ra nhỏ xíu và yếu ớt, phải được theo dõi đặc biệt. Đương nhiên đi kèm với đó là khoản chi phí không hề nhỏ.
Sau khi em bé được về nhà thì giống như hầu hết em bé sinh non, sức đề kháng của bé không được tốt. Chị tôi xin nghỉ hẳn công việc của mình để ở nhà chăm con. Điều này là bất khả kháng nhưng cũng từ đó rất nhiều chuyện chẳng vui vẻ gì phát sinh ra.
Mặc dù chị ở riêng nhưng chị vẫn chẳng tránh được những lời nói đầy nhẫn tâm từ bố mẹ, họ hàng bên chồng. Họ thường xuyên lôi chuyện chỉ có mỗi việc đẻ thôi cũng tốn một đống t.iền trong khi con dâu nhà người ta cứ đẻ sòn sòn. Rồi đến chuyện chị sinh non cũng bị dè bỉu rằng đúng là không chửa được nên đẻ cũng không xong. Ngay cả chuyện chị mất sữa em bé phải ăn sữa công thức dành riêng cho trẻ sinh non cũng bị người ta nói rằng đúng là cưới con đàn bà chửa không nổi, đẻ không xong giờ đến nuôi con cũng không làm được nốt...
Thôi thì nhà nội đã đành, ngay kể cả bên đằng ngoại cũng không ít người lôi chuyện của chị ra để bàn tán và phán xét. Có bận chị cho con sang ngoại chơi, chị dâu của tôi tuy không phũ mặt mà nói nhưng lại móc mỉa rằng đúng là con vàng con bạc, chi một đống t.iền ra mới có con cơ mà...
Thế là dần dà chị tôi chẳng dám đi đâu, chỉ ôm con ru rú trong nhà. Tôi thương chị nên thi thoảng có qua chơi cho chị khuây khỏa nhưng có vẻ điều đó cũng chẳng khiến chị vui vẻ lên là bao...
Anh rể tôi dạo gần đây cũng đi sớm về khuya, áp lực k.iếm t.iền trả nợ khiến anh không còn hiền lành như trước. Chị lại đôi khi không hiểu cho anh, cứ thế hai vợ chồng ngày càng không có nổi tiếng nói chung.
Tôi bế cháu gái trong tay mà trong lòng cũng cảm thấy sự ngột ngạt ở căn nhà của anh chị mình. Liệu rằng cứ với tình cảnh này, chị tôi có thể giữ được mái ấm gia đình này không...
Nghi con dâu ngoại tình mẹ tôi bắt xét nghiệm ADN cháu gái, biết kết quả bà nhập viện luôn Mẹ tôi thường hay lấy ảnh của em trai hồi nhỏ để so sánh với ảnh cháu gái. Thấy hai bố con không có điểm nào giống nhau, bà buông những lời khó nghe. Em dâu không được lòng mẹ tôi, dù tôi đã đi lấy chồng nhưng cứ vài ba hôm lại nghe mẹ gọi điện phàn nàn em dâu một lần....