Chị dâu ngủ với nhân tình ngay trong đám tang của anh trai
Thật không thể tưởng tượng nổi khi đúng vào ngày diễn ra tang lễ của anh trai mình, tôi bất chợt được chứng kiến cảnh chị dâu và người đàn ông ấy lõa lồ, mặn nồng, cuồng nhiệt trên chiếc giường ngủ và ngay tại căn phòng của anh trai tôi.
Cho đến tận bây giờ – sau gần 2 tháng sự việc xảy ra, tôi vẫn không tin vào những gì mình bất ngờ được chứng kiến. Hàng ngày, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là cơn ác mộng mà tôi vừa phải trải qua. Tuy nhiên, thực tế quá phũ phàng và đau đớn: Anh tôi đã mất và chị dâu thì ngủ với người tình ngay trong căn phòng của anh chị vào đúng ngày chúng tôi đang tất bật chuẩn bị cho đám tang để đưa tiễn anh về nơi xa xăm, lạnh lẽo.
Gần 2 tháng nay, mỗi ngày trôi qua, tôi đang phải gồng mình để có thể ngồi đối diện trong mâm cơm và “một dạ hai vâng” với người chị dâu vẫn tỏ ra đoan chính, khóc lóc thương xót và nhớ nhung chồng mình…
Trái ngược hoàn toàn với tôi – một thằng con trai khỏe mạnh với sức ăn, sức ngủ tưởng như không ai bằng, thì anh trai tôi lại gầy nhom, xanh xao và thường xuyên được mẹ tôi đi cắt thuốc cho uống. Vốn là con út được cả nhà nuông chiều và một phần do vô tâm nên trước đây, tôi gần như không để ý xem tại sao anh trai mình lại phải uống thuốc nhiều thế.
Tôi cho những thang thuốc đó mẹ bốc cho anh là để anh vỗ béo trước khi lấy vợ. Chính vì thế, mỗi lần thấy mẹ mang từng thang thuốc nam hoặc thuốc bắc to đùng về nhà rồi hì hụi đun nấu bắt anh uống là tôi trêu đùa anh: “Thuốc không thấy ngấm vào anh. Chỉ khổ em hít hơi thuốc mỗi ngày nên cứ béo tròn béo trục. Từ mai mẹ đừng sắc cho anh uống nữa. Con xin mẹ đấy!”.
Tôi gần như chết trân, đứng trước cửa phòng khép hờ của anh chị, tôi tức giận khi thấy chị đang lõa lồ cùng nhân tình ngay trong ngày tổ chức tang lễ của chồng chị
Cách đây 2 năm, anh trai tôi lấy vợ. Trước khi anh cưới chị dâu, tôi có loáng thoáng nghe cả nhà bàn bạc việc anh không đồng ý cưới khi sức khỏe không đảm bảo. Tôi cũng nghe rằng cô gái mà anh tôi yêu nhất quyết cùng anh đồng cam cộng khổ mặc dù biết anh bệnh tật thế nào. Và rồi trước lời động viên của gia đình hai bên cũng như sự cương quyết của chị, ngày cưới của anh chị được quyết định.
Vào ngày chị về làm dâu nhà tôi, tôi mừng cho anh vì lấy được người vợ chu đáo. Nhìn chị tựa đầu vào vai anh cười mãn nguyện, tôi biết anh chị đang rất hạnh phúc.
Video đang HOT
Mặt khác, sau ngày cưới, có chị ở bên, dường như anh như vui vẻ và có phần khỏe mạnh hơn. Sáng chiều thấy anh chị quấn nhau như sam, tôi thầm thần tượng và hi vọng sau này cũng có phước như anh – lấy được người vợ nhẹ nhàng, khôn khéo và yêu chiều chồng hết mực. Nhiều khi thấy chị nhẫn nại bón cho anh từng thìa thuốc, tôi nghĩ hẳn tình yêu chị dành cho anh tôi phải nhiều lắm.
Cuộc sống của anh chị cứ thế trôi qua trong hạnh phúc êm đềm và thật nhẹ nhàng. Đôi khi với một thằng con trai sống kiểu nổi loạn như tôi, tôi thấy cuộc hôn nhân của anh chị có phần bằng lặng quá. Nhưng tôi lại tặc lưỡi cho nhủ thầm: “Anh chị ấy khác mình, chỉ cần có nhau là đủ…”.
Cứ thế, anh chị sống bên nhau gần 2 năm nhưng tôi không thấy vợ chồng anh chị nói đến chuyện có em bé. Khác với các phụ nữ khác, chị không ý kiến gì và cứ nhẹ nhàng ở bên anh tôi. Có những khi trong người mệt mỏi, anh tôi cáu gắt, tôi vẫn thấy chị cười… mới hiểu chị giỏi nhẫn nại đến nhường nào.
Về phần bố mẹ tôi, vì cảm phục nàng dâu không chút ngại ngần, tính toán mà đồng ý lấy một chàng trai ốm yếu làm chồng, nên bố mẹ tôi cũng chiều chuộng chị hết mức. Bố mẹ tôi giành hết phần việc nhà để chị ngoài giờ đến công sở chỉ việc quanh quẩn ở bên vui vẻ đi chơi cùng chồng. Thậm chí, bố mẹ tôi còn mua đất, mua nhà ngay sát đó và cho anh chị được ở riêng cho thoải mái.
Tôi tuy 23 tuổi nhưng chưa có sự từng trải, va vấp nhiều trong cuộc sống. Tôi cũng không hiểu đời sống hôn nhân ngoài tình cảm của hai người yêu nhau có cần sự đồng điệu về thể xác không? Với tôi hạnh phúc của anh trai chỉ đơn giản là chị yêu anh và chị sẵn sàng hi sinh tất cả vì anh.
Tôi không hề biết do anh tôi ốm đau quanh năm nên chị chưa bao giờ được một lần mãn nguyện với chuyện gối chăn vợ chồng. Chính điều này cũng khiến anh trai tôi khổ sở và nhiều lần muốn giải thoát cho chị. Đây cũng là bí mật mà mãi sau này, vô tình tôi mới đọc được trong cuốn nhật kí “chan” đầy đau khổ và sự dày vò của anh trai tôi.
Lúc ấy tôi cho bằng tình yêu, sự tận tụy của chị với chồng cũng như sự đối đãi tốt của bố mẹ tôi mà chị bằng lòng với cuộc hôn nhân ấy.
Chỉ cho đến những tháng ngày cuối cùng, anh tôi phải nhập viện rồi qua đời vì bệnh suy thận tôi mới vỡ lẽ: Chị cũng như bao người đàn bà khác, cũng không thể vượt qua được nỗi khát thèm nhục dục. Khi ở bên cạnh anh trai tôi – một người đàn ông không đủ sức khỏe để đáp ứng nhu cầu sinh lý, chị đã sà vào vòng tay người đàn ông khác.
Và thật kinh hoàng khi đúng vào ngày diễn ra tang lễ của anh trai mình. Đang ngồi bên quan tài khóc anh, thấy chị mệt lả nên mọi người dìu chị về nhà nghỉ một chút. Một lúc sau, khi có ý sang nhà động viên chị vài câu cho chị đỡ đau khổ thì bất chợt tôi phải chứng kiến cảnh chị dâu và nhân tình của chị đang lõa lồ, mặn nồng, cuồng nhiệt trên chiếc giường của anh chị và ở ngay trong căn phòng của anh trai tôi.
Tôi gần như chết trân khi đứng trước cửa phòng khép hờ của anh chị. Tôi vừa sốc vừa tức giận. Tôi không biết họ đã bao nhiêu lần quấn lấy nhau vội vàng như vậy sau lưng anh trai tôi? Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, tôi thấy sốc, ghê tởm và căm ghét chị quá. Tại sao chị dâu ngủ lại có thể điềm nhiên ngủ với nhân tình ngay trong đám tang anh trai tôi và đó cũng là đám tang của chồng chị chứ?
Bao nhiêu sự tôn sùng, ngưỡng mộ trước đó của tôi dành cho chị dâu tanbiến hết và giờ nhường chỗ cho sự kinh bỉ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại,trong tôi không trách chị.
Bao nhiêu sự tôn sùng, ngưỡng mộ trước đó của tôi dành cho chị dâu tan biến hết và giờ nhường chỗ cho sự kinh bỉ. Dẫu tôi cho rằng cũng là bình thường khi chị tìm đến với người đàn ông khác vì anh tôi không đủ điều kiện sức khỏe để cho chị một chỗ dựa vững vàng. Và bởi vì chị cũng đã khổ sở, hi sinh 2 tuổi xuân để ở bên cạnh anh tôi, chị xứng đáng có được hạnh phúc sau khi anh tôi mất… Tất cả những lý lẽ đó cũng không thể lấp liếm cho hành động kinh khủng đó của chị.
Điều đó khiến tôi tức giận, thất vọng và căm ghét chị! Tại sao chị không kìm lại được bản năng để ngày chồng ra đi được mãn nguyện, mỉm cười vì có người vợ chung thủy, thật lòng, trọn tâm ý với anh? Cứ nghĩ đến cảnh ở bên nhà tôi thì đang tất bật lo đám tang cho anh còn ngay bên này, chị vẫn tranh thủ về quấn lấy người tình ngay trong những ngày lo hậu sự cho anh mà tôi thấy đau xót cho vong hồn anh trai tôi quá.
Tại sao chị lại có thể vồ vập, điên dại làm chuyện đó với người đàn ông khác ngay trong căn phòng của anh chị và ngay trong đám tang của chồng chị? Giờ đám tang của anh trai tôi qua rồi, tôi có nên thẳng thắn nói với bố mẹ tôi về việc này của chị dâu không?
Theo VNE
Khoảng cách anh và em
Em đã từng mơ về một ngày mai có anh và em hạnh phúc trong một mái nhà. Cảm ơn anh về tất cả trong 4 năm qua, từ cái ngày đầu gặp anh.
Cảm ơn những gì anh dành cho em, yêu thương chăm sóc lo lắng, quan tâm... giúp đỡ động viên em trong thời gian em chưa có nơi ở việc làm ổn định. Rồi cả những khi anh không còn bên cạnh nhưng anh vẫn ân cần quan tâm, dặn dò em ăn uống thuốc thang những lúc không may bị bệnh. Em không thể nào nói hết ra những gì anh đã dành cho em nhưng từ trong thâm tâm em vẫn luôn nhận biết tình yêu mà trước đây anh dành cho em như thế nào. Em luôn khắc ghi niềm hạnh phúc ấy. Cảm ơn anh là người cho em biết tình yêu đầu tiên là gì và biết cả cái việc thiêng liêng nhất trong tình yêu .
Dù hôm nay anh nghĩ em thế nào đi nữa thì em cũng muốn nói ra mong để nhẹ lòng và mong anh hiểu. Anh à, có tình yêu nào khi xa cách mà không nhớ thương chờ đợi, với em thì sao! Đã không ít lần phát khóc vì nhớ thương anh, cũng không biết bao lần thấy mình bơ vơ lạc lõng nhưng rồi vẫn tinrằng dù chưa có điều kiện ở bên nhau nhưng ngoài đó anh vẫn yêu thương em. Nhớ ngày trước anh cũng hay nói với em có người họ sống với nhau chưa chắc họ vui vẻ hạnh phúc như anh với em, hay nhiều người cưới nhau nhưng có khi chưa được sống với nhau được thời gian như mình. Những lúc buồn không anh bên cạnh em luôn nhớ điều đó để làm niềm vui, nhưng đó có phải là mình ngộ nhận không anh, cố như vậy để luôn tỏ ra vui vẻ hạnh phúc .
Cuộc sống hàng ngày vẫn cứ trôi qua, trôi qua theo quy luật của thời gian. Với ai khác có lẽ đó là điều bình thường, nhưng còn với em đó là một niềm vui. Vui là vì đã đi qua cái ngày không anh, và có nghĩa cái lúc được bên anh cũng đến gần hơn. Vui là vì trải qua một ngày, khi đêm về em có được thời gian tâm sự với người em yêu. Cái niềm vui lớn lao ấy em cũng đa từng nói với anh cách đây không lâu. Em cứ nghĩ đâu nghư vậy thì anh biết được giờ em ở trong này xa gia đình xa người yêu em đang cần lắm anh quan tâm chia sẻ. Anh mà thương em, hiểu em thì chắc không để cho em chờ đợi và khát khao anh đến bật khóc thế này đâu.
Em biết mình cũng không hoàn hảo, chưa làm gì để anh tự hào về em, nhưng đổi lại em cũng không như người khác. Em yêu anh, em không dám làm anh buồn, em không muốn anh lo lắng cho em mà ảnh hưởng đến công việc hay gia đình, em không đòi hỏi anh phải thế này, thế kia cho em. Chỉ trong thời gian không anh bên cạnh em yếu đuối em cần cần chút yêu thương quan tâm của anh nên mới hay nói ra điều này điều kia như vậy mà thôi. Thật lòng thì em đây muốn tâm sự để cả anh và em thấy vui vẻ hơn, đỡ chút mệt mỏi chứ không phải muốn làm phiền để anh không vui đâu.
Khoảng cách không bao giờ làm chia cách tình yêu nếu ta thực sự yêu thương nhau! (Ảnh minh họa)
Không phải em muốn nhắc chuyện không vui nhưng đôi lúc cái sự vô tình đã làm em rất buồn. Em nói với anh ở trong này buồn anh ơi! Tưởng đâu sẽ được nghe điều gì đó an ủi từ anh, thế nhưng anh đáp lại là gì? Buồn thì tìm người để mà giải quyết... lúc đó em hụt hẫng lắm nhưng vẫn chỉ lên mail và nói rằng em không muốn anh có ý nghĩ đó, không muốn anh nói vậy nữa em buồn lắm đó. Chỉ vậy thôi thì chắc hẳn lòng em không nặng trĩu như hôm nay đâu. Anh có biết ngày qua tòi tệ với em lắm không buổi trưa hớn hở giờ nghỉ trưa gọi cho anh nhưng chút niềm vui ấy vụt tắt khi anh không nghe máy, không biết anh bận việc gì hay thế nào. Đi làm về đợi đến hơn 9h tối gọi lại cho anh, lúc đó mới biết anh không khỏe, em nhận ra qua giọng nói hơi mệt mỏi của anh và cái cảm giác như em đã làm phiền anh, em quá rắc rối với những câu hỏi chân thành nhưng hơi chút vụng về. Anh biết không câu trả lời "Đã bảo là mệt rồi mà" của anh làm em tủi vô cùng, giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lăn xuống đôi gò mà, cổ họng nghẹn cứng lại không nói thêm được gì, chỉ cố gượng gạo "Thôi anh nghỉ đi" rồi vội vàng tắt máy. Dù có khổ mấy thì em làm được nhưng cái cảm giác như vậy em không chịu nổi anh à. Anh có biết với em mỗi ngày dù có bận rộn hay mệt mỏi em cũng mong anh không! Anh có biết từ ngày nào tới hôm nay niềm vui lớn nhất với em ngoài có ba, má, hai đứa em là anh không! Chẳng lẽ anh không còn muốn quan tâm gì đến em nữa? Chẳng lẽ em không có chút gì quan trọng với anh? Chẳng lẽ em đã vô tình cứ mãi yêu anh làm anh khổ? Chẳng lẽ em chỉ đáng để nhận bấy nhiêu tình cảm của anh như vậy thôi? Em không được phép biết mong muốn của anh là gì, em không được phép nghĩ đến tương lai của anh và em. Em đã từng mơ về một ngày mai có anh và em hạnh phúc trong một mái nhà. Nhớ anh cũng từng nói sau này em làm mẹ của các con anh, nghĩ đến đó hạnh phúc lắm anh à. Nhưng còn đâu khi mà mọi thứ có thể thay đổi, còn đâu khi mà anh không muốn nó vô tư thơ mộng như ngày xưa. Có thể chắc cũng chỉ em nhớ những điều đó mà tự cho mình cái niềm tin để chờ đợi thôi.
Em cũng chẳng vui gì khi mang trong lòng những tâm sự này rồi ngồi viết ra đâu, nhưng thôi cứ kệ mong được nhẹ lòng hơn khi mà không anh để ngồi tựa vào vai mà chia sẻ. Dù sao thì lâu nay mỗi khi buồn muốn nói chuyện với anh nhưng không dùng điện thoại trực tiếp là em vào cái mail này để nói chuyện một mình mà! Cho dù anh có đọc thư thì cũng không đáp trả một lời nào .
Em hiểu thời gian qua cuộc sống gia đình anh ngoài đó việc này việc kia nên không nhiều thời gian, anh còn nhiều việc riêng nữa nên không thể như em mong muốn... nhưng anh à em nghĩ cũng không khó gì đâu một chút thời gian cho người mình yêu ở nơi xa dù là có bận rộn đến mấy đi chăng nữa. Nếu còn yêu còn quan tâm nhau thì đó cũng là niềm vui trong cuộc sống mà phải không anh. Thôi thì dù muốn hay không thì em cũng tự bước đi một mình thôi. Trước đây có đi đâu hay làm gì một mình nhưng lòng em vẫn tin là có anh bên cạnh. Em phải sống khác thôi, cố mà khác với cái suy nghĩ về tình yêu trước đây! Dù không muốn chút nào cả nhưng tự đặt ra để thực hiện. Trong tuần tới em không gọi điện hay nhắn tin gì đến anh, anh có gọi thì có thể em cũng không trả lời đâu. Cho dù thư hôm nay anh đã đọc hay chưa đừng trách gì em anh nhé. Em muốn như vậy để nếu anh bận việc thì lo cho ổn, không mất thời gian cho em. Em làm như vậy để anh thấy em có còn quan trọng với cuộc sống của anh không? Em làm như vậy để em tự mạnh mẽ hơn mà thôi.
Em biết những ngày tới em sẽ như thế nào rồi nhưng đành có cách thế này thôi. Sau 1 tuần hãy cho em biết em có thực sự còn ý nghĩa với anh không. Em cần câu nói thật lòng từ trái tim anh.
Em đợi tin anh - Người em yêu!
Theo VNE
Ám ảnh đêm tân hôn của người cũ Tôi đau đớn khi nghĩ đến đêm tân hôn hạnh phúc của anh và người phụ nữ khác. Đã gần 4 năm kể từ ngày em kết hôn cho đến bây giờ, chưa một ngày nào em thôi nhớ đến anh. Em nhớ những lần chúng ta đi chơi với nhau thật vui và hạnh phúc, nhớ những lúc anh chăm sóc, vỗ...